[Bách Hợp/GL] Hiệp Khách Hành

Chương 12




Lâm Sở Sênh mở miệng định giải thích gì đó nhưng lại không nói nên lời

Lâm Sở Sênh nhìn chằm chằm vào ba Lâm, chuyện lớn như việc lo liệu hậu sự cho mẹ Lâm thì mời bà ngoại đến cũng có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng thực tế chính là nhẫn tâm dẫn người tóc bạc đến tiễn kẻ đầu xanh một lần nữa

Tất nhiên là Lâm Sở Sênh không nghĩ mục đích của ba Lâm lại đơn giản như vậy, bà ngoại Lâm đến, có lẽ là để áp chế cô

Trong khoảnh khắc này, Lâm Sở Sênh rất muốn đi làm xét nghiệm DNA, xem rốt cuộc mình có phải là con gái ruột của ba Lâm hay không

Cô nghĩ chắc chắn không phải, nếu không thì ba Lâm cũng sẽ3không tuyệt tình như vậy.

“Con ơi!” Bà ngoại Lâm vẫn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh của mẹ Lâm, dường như nhìn thấy mẹ Lâm còn đang sống, gọi “con ơi”

Bà từ từ ngồi xổm xuống, run rẩy nhặt tấm ảnh chụp lên, mảnh thủy tinh vụn đâm vào bàn tay đầy vết đôi môi của bà, nhưng bà ngoại Lâm dường như không nhận ra chuyện này, chỉ cầm chặt bức ảnh rách nát lên, mãi đến khi cả bức ảnh bị nhuốm thành màu đỏ.

Suy cho cùng thì để tang con gái rất đau lòng, dù bà ngoại Lâm máu lạnh đến mấy thì cũng không chịu nổi

Lâm Sở Sênh không tiến lên đỡ bà ngoại mà chỉ đứng thẳng dậy, phủi bụi bặm trên người, đứng bên cạnh nhìn như không0liên quan đến mình.

Nhưng tay cô lại có cảm giác nóng rực

Trên thế giới này, có rất nhiều loại chất hóa học mang tính ăn mòn, mà chỗ khung ảnh cô vừa chạm vào lại bị ai đó lau chất ấy lên

Tất nhiên là có người đang trăm phương ngàn kế muốn làm xấu mặt Lâm Sở Sênh, và cô thì tuyệt đối sẽ không phối hợp

Còn về phần bà ngoại Lâm, cô chỉ lạnh lùng đứng yên nhìn bà, thậm chí còn không tỏ ra đau lòng chút nào

Ba Lâm thấy Lâm Sở Sênh không có phản ứng gì, quay đầu sang, đánh một ánh mắt ra hiệu cho Lâm Tiêu Tiêu.

Lâm Tiểu Tiểu uốn éo bước đến trước mặt bà ngoại, hơn nữa cô ta còn mặc một chiếc áo rất trễ5cổ, thoải mái phơi ra vốn liếng mà cô ta kiêu ngạo

Cô ta nửa ngồi xuống, duỗi cánh tay mảnh khảnh của mình ra, trên danh nghĩa là đỡ bà ngoại Lâm lên, nhưng cô ta không chạm vào bà dù chỉ là một ngón tay, nói đúng hơn là chỉ ngồi đấy làm bộ làm dáng mà thôi.

“Bà ngoại đứng dậy đi, chị Sở Sênh vẫn còn đang bận ba nên tất nhiên là chị ấy không ưng tất cả mọi người trong nhà họ Lâm rồi, chỉ có điều...” Lâm Tiêu Tiêu quay đầu sang, nhìn về phía vẻ mặt vô cảm của Lâm Sở Sênh, “Bức ảnh chụp này là của mẹ chị, người bị thương cũng là bà ngoại chị, mà chị lại tỏ thái độ như vậy thật khiến4mọi người cảm thấy thất vọng đấy.”

Lâm Tiêu Tiêu nói vậy, những người vừa khen Lâm Sở Sênh có hiệu lập tức thay đổi ánh mắt.

Lâm Sở Sênh nắm chặt bàn tay lại, ánh mắt càng lạnh lùng hơn

Lâm Tiêu Tiêu không nghĩ được nhiều như vậy, cô ta dứt khoát quy trực tiếp xuống mặt đất: “Tất nhiên rồi, chị Sở Sênh lạnh lùng máu lạnh cũng lâu rồi, vừa nãy thấy chị ấy thành tâm thành kính, còn tưởng là đã đổi tính đổi nết, không ngờ là do tôi nghĩ nhiều.”

Giọng Lâm Tiêu Tiêu cực kì the thé, ánh mắt cô ta nhìn Lâm Sở Sênh cực kì khiêu khích

Lời lẽ hùng hồn giống như Lâm Tiểu Tiểu vẫn còn đang đứng ở vị trí cao hơn Lâm Sở Sênh.

Lâm Sở9Sênh như cười như không nhìn Lâm Tiêu Tiêu, căn bản không hề để tâm đến lời chỉ trích của cô ta.

Bị Lâm Sở Sênh bỏ qua như vậy, vẻ đắc ý của Lâm Tiêu Tiêu dường như không còn giá trị để nhắc đến, cô ta cắn chặt môi, trong giây lát liền nắm chặt cánh tay của bà ngoại Lâm đang đau lòng bên cạnh, vì cô ta kéo quá mạnh nên cả người bà ngoại Lâm lung tay, suýt ngã sấp xuống, may mắn đưa tay ra chồng, nhưng chính vì vậy nên bà không cẩn thận chống tay xuống mảnh vụn thủy tinh, máu trên tay dần dần nhỏ xuống quần áo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.