Bạch Hắc Bạch

Chương 33: Gặp trận giương oai




Thiên Thủy quốc quốc quân bọn họ cũng không để vào mắt, huống hồ là người đứng đầu một thành.

Chu Xuyên hơi thay đổi sắc mặt, hắn so với hai người khác bình tĩnh không ít, động dung nói:

– Hóa ra là thành chủ đại nhân, không biết theo chúng ta là có ý gì?

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười, không khỏi đối với Chu Xuyên này đánh giá cao mấy phần, cười nói:

– Ta mới vừa lên làm thành chủ không tới mấy ngày, trong tay vô cùng căng thẳng. Lần này đến ngoại trừ mượn bộ Thanh Lang chiến xa kia vừa nãy ra, còn muốn mượn Ngũ Hành Đỉnh dùng một lát. Chờ Viêm Vũ Thành giàu có lên, tất nhiên tự mình tới cửa trả.

– Mượn Ngũ Hành Đỉnh?

Bàng Thành Văn phảng phất nghe được chuyện cười lớn, điên cuồng cười to lên.

– Ha ha! Ngươi chỉ là một tên Võ sư giun dế, ngươi biết mình đang nói chuyện với người nào sao?

Lý Vân Tiêu cười nhạt nói:

– Cái này, ta còn thật không biết ba vị tên gì. Có điều cũng không có hứng thú biết, vì lẽ đó ba vị cũng không cần báo tên họ, ta cầm Ngũ Hành Đỉnh liền đi.

– Tiểu tử…

Sắc mặt Sử Duệ Đạt chìm xuống, uy thế trên người giống như thiên uy cuồn cuộn, chấn động ra, hắn chỉ vào Lý Vân Tiêu rống to:

– Ngươi là khờ thật hay giả ngu? Ngươi biết chúng ta là ai không? Biết ngày hôm nay chuyện này hậu quả ra sao không?

Lý Vân Tiêu vẻ mặt bất động, nụ cười trên mặt không giảm, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, tay tùy ý đập xuống. Uy thế thất tinh Vũ Vương của Sử Duệ Đạt dĩ nhiên bị nổ ra, hướng về phía sau Lý Vân Tiêu bốn phương tám hướng mà đi.

Sử Duệ Đạt biến sắc, uy thế của hắn coi như là Vũ Quân phổ thông cũng khó có thể chịu đựng. Tiểu tử này xác thực chỉ là ngũ tinh Võ sư, dĩ nhiên có thể một chưởng vỗ tán lực lượng uy thế của mình. Hơn nữa vừa nãy một chưởng kia tuy rằng nhạt nhòa tùy ý, giống như tiện tay mà làm, nhưng hắn cảm nhận được vũ ý cực sâu ẩn chứa trong đó.

Chu Xuyên cũng thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói:

– Chúng ta chính là người Hỏa Ô Đế Quốc Chu gia, ngươi thật muốn đắc tội Chu gia chúng ta?

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Là Chu gia vậy thì không sai rồi, chính là mượn các ngươi. Chu gia là một trong tứ đại thế gia của Hỏa Ô Đế Quốc, mượn ít đồ cũng hẹp hòi như vậy?

Vẻ mặt Chu Xuyên càng ngày càng khó coi, lạnh lùng nói:

– Mấy ngày trước tại Vạn Bảo Thương Hội giết người Trình gia cùng Huỳnh Dương gia cũng là ngươi phải không? Chẳng lẽ ngươi muốn đối địch cùng hai đại thế gia? Ngươi thật không nghĩ tới hậu quả? Những ngàn năm thế gia này, tùy ý một ngón tay cũng có thể triệt để nghiền nát ngươi!

– Thiết! Ngàn năm thế gia?

Trên mặt Lý Vân Tiêu hiện ra nụ cười lạnh lùng.

– Những truyền thừa ngàn vạn năm kia, bổn thiếu gia cũng đối địch không ít.

Người điên, thật là người điên!

Tiểu tử này tuyệt đối là người điên! Trong lòng Chu Xuyên không biết nói gì, trên đời tại sao có thể có người như thế? Nói lý với hắn một chút cũng nói không thông! Nếu không phải Ngũ Hành Đỉnh can hệ trọng đại, hắn không muốn ra nửa điểm sai lầm, bằng không làm sao nuốt giận vào bụng nói đạo lý như vậy!

– Còn nói với hắn cái rắm a!

Bàng Thành Văn tức giận, nhìn chằm chằm Chu Xuyên giận dữ hét:

– Trực tiếp giết là được!

Trong ba người Chu Xuyên là dẫn đầu, không có mệnh lệnh của hắn, hai người khác đều không được ra tay. Tuy rằng trong lòng Bàng Thành Văn cùng Sử Duệ Đạt đều không phục, thế nhưng quy củ Chu gia là không thể thí chủ, bằng không vậy cũng là trọng tội!

Chu Xuyên cũng tức giận đến bốc khói, cắn răng nghiến lợi nói:

– Giết!

Tiếng nói của hắn rơi xuống, Bàng Thành Văn là cái thứ nhất xông lên. Hắn đã nhẫn tới toàn thân phát run, nếu không lột da tiểu tử này, tuyệt không hết hận! Không chỉ như vậy, chờ giết tiểu tử này xong, sau khi hộ tống Ngũ Hành Đỉnh trở về, nhất định sẽ trở lại Viêm Vũ Thành một chuyến, đem phủ thành chủ tàn sát một lần!

– Người trẻ tuổi, đừng kích động.

Đột nhiên một thanh âm nhàn nhạt truyền đến, bóng người Tiêu Khinh Vương xuất hiện ở trước người Lý Vân Tiêu, tay trái nhẹ nhàng đẩy ra. Toàn bộ không khí nhất thời lấy đầu quyền làm trung tâm, hình thành một cơn lốc xoáy, nguyên khí trong chu vi mấy chục mét bị hút tới, áp súc cực hạn, hướng Bàng Thành Văn đánh tới.

– Bát tinh Vũ Vương!

Con ngươi của Bàng Thành Văn đột nhiên co rút, trên mặt hiện ra vẻ kinh hãi, cỗ quyền uy kia đã đem hắn khóa chặt, mạnh mẽ đập xuống, quyền uy chưa rơi, hắn đã bị ép tới thở không nổi, hắn sợ hãi gào thét nói:

– Bát tinh Vũ Vương! Làm sao có khả năng? Một toà thành trì nho nhỏ, tại sao có thể có bát tinh Vũ Vương tọa trấn!

Chu Xuyên biến sắc, cả kinh nói:

– Ngươi, ngươi là Tiêu Khinh Vương! Thiên Thủy quốc hộ quốc Vũ Vương Tiêu Khinh Vương! Ngươi dám cùng Chu gia chúng ta đối nghịch, ngươi không sợ mang đến tai ương ngập đầu cho Thiên Thủy quốc sao?

Khóe miệng Tiêu Khinh Vương nhẹ nhàng nở nụ cười, lạnh nhạt nói:

– Không đáng kể.

– Ngươi!

Chu Xuyên nhất thời ách ngữ, điên rồi, điên rồi, đúng là một đám người điên! Ngay cả diệt quốc cũng không sợ, còn sợ tai họa sát sinh gì?

Bàng Thành Văn đem nguyên lực vận chuyển tới đỉnh cao, đột nhiên đẩy ra song chưởng, vẻ mặt kinh hãi đón lấy cú đấm kia.

Oanh…

Dưới một quyền, cả người Bàng Thành Văn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

Tâm thần Chu Xuyên chấn động mạnh, biết lần này thật sự phiền phức, đối phương quả nhiên là có chuẩn bị mà đến. Hắn hét lớn:

– Sử Duệ Đạt, mau mau ra tay!

Tuy trái tim trầm xuống, nhưng hắn cũng không có kinh hoảng. Dù sao đối phương chỉ là một Thành chủ thành nhỏ, nếu có đầy đủ thực lực ăn chắc mấy người mình, từ sớm liền đến rồi, sẽ không trước tiên làm ra ảo cảnh, để cho mấy người mình vứt bỏ Thanh Lang chiến xa. Có thể thấy được đối phương không có niềm tin quá lớn.

Sử Duệ Đạt đang muốn ra tay, đột nhiên từ trên mặt đất bốn phương bắn ra bốn ánh sáng cột màu sắc khác nhau, ở dưới chân rất nhanh hiển lộ ra một trận pháp. Không biết từ nơi nào đột nhiên bốc lên hai người, phân biệt quỳ một gối ở ngoài trận pháp, một tay đặt ở trong hai loại ánh sáng, đem nguyên khí trên người liều mạng rót vào trong đó.

Trận pháp kia chịu đến hai loại sức mạnh này rót vào, nhất thời bốn loại hào quang chói lọi, từ bốn góc tản ra, tạo thành một lao tù bốn màu, sừng sững ở trên đại địa

– Hai tên Vũ Quân?

Sử Duệ Đạt cả kinh, đợi phát hiện tu vi của đối phương, nhất thời trái tim để xuống. Hơn nữa mình đứng ở trong trận pháp, tựa hồ cũng không có thu được công kích, sức mạnh cũng chưa tiêu giảm. Hắn nổi giận hét lớn một tiếng.

– Muốn chết!

Trường bào nhô lên đột nhiên nổ tung, từng đạo từng đạo lực lượng nguyên khí phảng phất đạn pháo từ trên thân thể hắn nổ ra, hướng ra ngoài phi bắn.

Oanh…

Oanh…

Oanh…

Toàn bộ rơi vào trên trận pháp bốn phía, bị từng luồng từng luồng sức mạnh vô hình cản lại, nổ thành từng mảng từng mảng rung động, thật giống như hồ nước nhộn nhạo, dĩ nhiên không cách nào công phá.

Lạc Vân Thường cùng Trần Đại Sinh thủ hộ trận pháp hơi biến sắc, nhưng trong đôi mắt đều là khiếp sợ cùng đại hỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.