Bạch Hắc Bạch

Chương 24: Ninh vương phiêu kỹ (2)




Đại thế gia chân chính đều có gốc gác cực sâu, một ít giao dịch hội bình thường là xem thường tới tham gia. Nhưng đối với buổi đấu giá tất cả đều là tinh phẩm của Vạn Bảo Lâu, lại đổ xô tới. Không chỉ có thể tranh đoạt một ít trân phẩm khó gặp, hơn nữa có thể tham gia, bản thân liền là một loại tượng trưng địa vị, ngay cả hoàng thân quốc thích của Hỏa Ô Đế Quốc cũng sẽ phái người đến.

Ánh mắt của Tư Tử Trác hơi nhìn về phía lầu hai, một gian phòng khách quý tựa ở bên cạnh Hỏa Ô hoàng thất, nội tâm tràn đầy chấn động. Hắn vừa nhìn thấy Ân Triêu Dương dẫn một đám người đi vào, cầm đầu là một thiếu niên mười lăm tuổi, đúng là Viêm Vũ Thành Thành chủ mà mình điều tra nhiều ngày. Để hắn khiếp sợ chính là, ở trong lòng Ân Triêu Dương, địa vị thành chủ kia dĩ nhiên có thể cùng Hỏa Ô hoàng thất tương đương!

Sự phát hiện này càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng hắn, Ân Triêu Dương nhất định nắm giữ tình báo mà bọn họ không biết, mà then chốt của tình báo này ngay ở trên người thành chủ Lý Vân Tiêu!

Tư Tử Trác liếc mắt nhìn trong phòng chen chúc, đã không còn chỗ ngồi, lúc này mới khẽ cười nói:

– Mỗi năm một lần Vạn Bảo Lâu đại hội đấu giá lại cùng chư vị gặp mặt, Tư Tử Trác cảm tạ chư vị luôn chăm sóc Vạn Bảo Lâu, khiến việc buôn bán của chúng ta phát triển không ngừng. Phía dưới cho mời Vạn Bảo Lâu thủ tịch đấu giá sư Mai tiên sinh.

Tuy rằng tiếng nói của hắn không lớn, nhưng cũng nhẹ nhàng vang lên ở bên tai mỗi người, thật giống như là quay về ngươi nhẹ giọng trò chuyện. Ngoại trừ bản thân Tư Tử Trác là Đại vũ sư ra, thì cùng kiến trúc kết cấu của toàn bộ sàn đấu giá có tương quan.

Tuy rằng Tư Tử Trác chỉ là Đại vũ sư, nhưng cũng là Thuật Luyện Sư cấp năm, tại Hỏa Ô Đế Quốc được hưởng danh dự cực cao. Tiếng nói của hắn rơi xuống, nhất thời toàn trường vang lên tiếng vỗ tay. Một lão giả đi tới chỗ bán đấu giá, nhất thời toàn trường đều yên tĩnh lại.

– Mai lão tiên sinh? Người của Mai gia?

Lý Vân Tiêu nhìn lão giả kia, kinh ngạc lên, nhẹ giọng cười nói:

– Vạn Bảo Lâu quả nhiên là giàu nứt đố đổ vách, một Hỏa Ô Đế Quốc phân bộ đấu giá, cũng có thể mời người của Mai gia tới.

– Ha ha, đấu giá kỳ trước đều là vị Mai lão tiên sinh này chủ trì.

Ân Triêu Dương cười nói:

– Vân thiếu, vật đấu giá đã sắp xếp ở giữa sân, chỉ là không biết Vân thiếu bán là vật gì?

Hắn cẩn thận thăm hỏi, nội tâm vẫn còn có chút thấp thỏm không ngớt, chỉ lo là vật nhỏ gây chuyện cười.

Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười nói:

– Làm phiền Ân Trưởng lão, đến thời điểm tự nhiên biết rõ. Có Mai lão tiên sinh, ta không cần lo lắng không ai biết hàng.

Cùng Lý Vân Tiêu đồng thời đến có Tiêu Khinh Vương, Trần Đại Sinh, Lạc Vân Thường cùng tỷ đệ Mộng Vũ, mấy người bọn hắn đều là một mặt mờ mịt, Mộng Bạch trực tiếp hỏi:

– Sư phụ, Mai lão tiên sinh này rất nổi tiếng sao?

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Mai lão tiên sinh này ta không quen biết, thế nhưng người từ Mai gia đi ra đều gọi Mai lão tiên sinh. Ta chỉ biết gia chủ của bọn họ gọi là Mai Dật Tiên. Người Mai gia có một loại đặc tính kỳ quái, đối với các loại bảo vật có trực giác nhạy cảm trời sinh, vì lẽ đó trên đại lục, phàm là đấu giá hội có chút tiếng tăm, nhất định là người Mai gia chủ sự. Bởi vì bọn họ giám định bảo vật, đưa ra giá cả nhất định là công đạo nhất.

Tiêu Khinh Vương kinh ngạc nói:

– Dĩ nhiên có chuyện như vậy? Chẳng lẽ trong gia tộc của bọn họ đời đời tương truyền giám bảo thuật sao?

Lý Vân Tiêu nói:

– Trước đây ta cũng nghĩ tới vấn đề này, nguyên nhân hẳn là huyết thống truyền thừa. Trong huyết mạch truyền thừa của người Mai gia, khẳng định có năng lực phân biệt bảo bối, cộng thêm một ít kỹ xảo giám bảo, vì vậy mới có thể tạo được hiệu quả như thế.

Ân Triêu Dương khiếp sợ có chút nói không ra lời, Mai gia từ trước đến giờ thần bí, hầu như rất ít người biết tên thật của Mai gia gia chủ, ngay cả hắn cũng không biết. Không nghĩ tới Lý Vân Tiêu lại trực tiếp nói ra, nhìn dáng vẻ của hắn giống như đối với Mai gia rất có nghiên cứu, trời ạ, hắn mới mười lăm tuổi a, làm sao có khả năng?

Mộng Bạch nghe mà hai mắt tỏa ánh sáng, kích động nói:

– Trên đời lại có bản lĩnh như thế? Ta cũng muốn đi học, đến thời điểm mỗi ngày vào rừng sâu núi thẳm tìm bảo, chẳng phải là phát đại tài!

– Ít mất mặt cho ta!

Lý Vân Tiêu một cước đá văng hắn ra.

Ân Triêu Dương cười gượng mấy cái, cẩn thận hỏi:

– Vân thiếu, trong những vật đấu giá này, không biết ngươi cần mấy cái?

Lý Vân Tiêu vẫn như cũ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

– Đến thời điểm Ân Trưởng lão liền biết rồi.

Ân Triêu Dương tự bị mất mặt, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng đứng ở một bên không lên tiếng. Mấy người Tiêu Khinh Vương đều quái lạ liếc mắt nhìn, ngầm cười khổ không ngớt, có can đảm sĩ diện trước mặt một tên Vũ Tông cường giả như vậy, phỏng chừng cũng chỉ có Lý Vân Tiêu, bọn họ đã có chút không còn kinh ngạc.

Rất nhanh bán đấu giá ở dưới sự chủ trì của Mai lão tiên sinh bắt đầu, món đồ đấu giá thứ nhất chính là một viên Tử Linh đan cấp bốn, có thể cố bản hộ thần, ở lúc tu luyện cùng vượt cửa ải tăng lên hiệu suất rất lớn, chính là một trong vài loại quý giá nhất trong đan dược cấp bốn.

Loại đan dược này cũng chỉ có những võ giả độc lai độc vãng kia cần, đối với đại thế gia mà nói, đều sẽ có trữ hàng lượng lớn, vì lẽ đó ban đầu đều là một ít tán tu liều mạng gọi giá, chí ít ở trong mười hai phòng khách quý là không một người lên tiếng.

Lý Vân Tiêu đột nhiên hỏi:

– Ân Trưởng lão, Trình gia cùng Huỳnh Dương gia có đại biểu tham gia bán đấu giá hay không?

Ân Triêu Dương cười khổ một tiếng nói:

– Nơi nào còn có, Huỳnh Dương gia còn tốt, vốn là không có phòng khách quý. Mà người Trình gia chết sạch, vừa vặn dư ra một gian, liền cho Vân thiếu ngươi.

Vẻ mặt Tiêu Khinh Vương nghiêm nghị, trầm giọng nói:

– Người trong mười hai phòng khách quý tuyệt đối đều không đơn giản, tuy rằng che chắn vô cùng nghiêm minh, nhưng ta vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được từng luồng từng luồng khí tức mạnh mẽ từ trong tràn ra, xác thực không phải thế gia bình thường có thể so sánh.

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười, tình huống trong mười hai gian phòng khách quý đã sớm ở dưới thần thức của hắn tra xét rõ rõ ràng ràng. Hắn mở miệng hỏi:

– Không biết cái nào là người của Chu gia?

Mấy người Tiêu Khinh Vương đều chấn động trong lòng, lập tức nghĩ đến Chu Ngọc Sơn. Ân Triêu Dương cau mày nói:

– Phòng thứ ba bên trái.

Lý Vân Tiêu nghe xong khẽ gật đầu, không tiếp tục nói nữa. Tất cả mọi người có chút không tìm được manh mối, không biết hắn ý muốn như thế nào.

– Hai ngàn trung phẩm nguyên thạch!

– Hai ngàn năm!

– Ba ngàn trung phẩm nguyên thạch!

Viên Tử Linh đan thứ nhất rốt cục xuống giá ba ngàn trung phẩm nguyên thạch, đã không còn người ra giá. Một tên võ giả tầng tầng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lộ ra một trận thịt đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.