Bạch Hắc Bạch

Chương 17: Người lạ




Chỉ là mọi người ở sau lưng hắn, không cách nào nhìn thấy trên gương mặt hắn lưu lại hai hàng thanh lệ, chỉ nghe hắn cười to nói:

– Ta biết, ta biết ngươi không có chết!

Lúc này còn ở Ân Triêu Dương Thiên Thủy quốc Vạn Bảo Thương Hội, đang đứng ngồi không yên chờ đợi. Đột nhiên trên ngọc bài trước mặt ánh sáng màu xanh lóe lên, hắn nhất thời cuống quít nắm ở trong tay, một đạo thần niệm bay thẳng vào trong đầu.

Sau khi thần niệm trong ngọc bài bay ra, nhất thời mất đi hết thảy ánh sáng, rạn nứt tan tành, hóa thành bột phấn. Mấy trăm đạo trận pháp khắc trên trận bàn cũng trong nháy mắt vỡ ra, trở thành phế phẩm.

Sau khi Ân Triêu Dương tiếp nhận đạo thần niệm kia, sắc mặt bỗng đại biến. Hắn nhìn Lý Vân Tiêu, thái độ nhất thời trở nên hơi câu nệ cùng cung kính, vẫn như cũ dùng truyền âm nhập mật nói:

– Tam Trưởng lão để ta hỏi một câu, dạ lan ngọa thính phong xuy vũ, câu tiếp theo là gì?

Lý Vân Tiêu cười ha ha, trong ánh mắt tựa hồ tràn đầy hồi ức, ngâm thanh cười nói:

– Thiết mã băng hà mộng nhập lai!

Chi!

Ân Triêu Dương hít vào ngụm khí lạnh, vội vàng kinh hoảng bái hạ, cung kính nói:

– Vạn Bảo Lâu Hỏa Ô Đế Quốc phân lâu hộ pháp Ân Triêu Dương bái kiến, bái kiến… bái kiến công tử.

Hắn liên tiếp nói ba cái bái kiến, nhưng thực sự không biết họ tên đối phương, không thể làm gì khác hơn là nói bái kiến công tử.

Lần này hắn cũng không có dùng truyền âm nhập mật, hơn nữa thân thể ngôn ngữ đã nói tất cả, nhất thời dẫn tới hơn hai ngàn người đều dồn dập há hốc mồm, suýt chút nữa chấn động ngất đi.

Một tên Vũ Tông cường giả, dĩ nhiên cúi chào Vân thiếu?

Tất cả mọi người đều cảm giác năng lực chịu đựng của trái tim mình quá kém, ở dưới loại thị giác xung kích này, hô hấp hết sức khó khăn.

Đinh Linh Nhi cùng Vu Dung cũng há hốc miệng, triệt để hoá đá.

Mới vừa rồi hai người bọn họ đến cùng đang nói cái gì?

Người xung quanh lòng hiếu kỳ bành trướng phát điên, nếu như có thể tiết lộ, thậm chí Đinh Linh Nhi muốn dùng toàn bộ gia sản đi đổi.

Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:

– Đứng lên đi, gọi ta Vân thiếu là tốt rồi. Vũ Văn Bác nói thế nào?

Trên trán Ân Triêu Dương chảy ra từng tia từng tia mồ hôi lạnh, cẩn thận hồi đáp:

– Tam Trưởng lão nói, nếu đáp không được, liền trực tiếp giết chết cho chó ăn. Nếu đáp ra, thấy người này như thấy Tam Trưởng lão.

– Ha ha!

Lý Vân Tiêu cười to lên, lần này hắn không có truyền âm nhập mật, mà là thoải mái nói:

– Mọi người đều trở về đi thôi, một chuyện hiểu lầm, là người mình.

Người mình…

Bọn người Tiêu Khinh Vương là một mặt mồ hôi lạnh, cùng đám người Lý Thuần Dương hai mặt nhìn nhau.

Chỉ có Lạc Vân Thường cả người kích động không nổi, thầm nói: Nhất định là vậy, vừa nãy hắn nhất định là nói tin tức vị đại nhân kia! Bằng không một tên Vũ Tông cường giả làm sao có khả năng đột nhiên cúi đầu thần phục! Cổ Phi Dương đại nhân, khi nào Vân Thường mới có thể gặp lại được ngươi!

– Đều trở về thôi!

Trần Đại Sinh ra lệnh một tiếng, nhất thời hơn hai ngàn thành viên Thiên Xu dồn dập hướng bốn phương tám hướng tản đi. Duẫn An cũng vung tay lên, đội một Trấn quốc Thần vệ cũng cấp tốc tản đi, thật giống như chưa bao giờ tới.

Lý Vân Tiêu chỉ vào thi thể trên đất nói:

– Thật không tiện, cho Ân Trưởng lão thêm phiền phức. Không chỉ có hỏng quy củ của Vạn Bảo Lâu, sợ là sẽ làm Vạn Bảo Lâu vô cùng phiền phức. Ta thật không biết làm sao bàn giao cho Ân Trưởng lão.

Ân Triêu Dương biết hắn ám chỉ, đích hệ tử tôn của Trình gia cùng Huỳnh Dương gia chết thảm tại Vạn Bảo Thương Hội, sợ là Vạn Bảo Lâu cũng không thể tách rời quan hệ, xác thực là sự tình đau đầu. Nhưng hắn vừa nghĩ tới Vũ Văn Bác truyền tin, nhất thời trái tim yên ổn, có thiên đại sự cũng có mặt trên đẩy, nhất thời một mặt nghiêm nghị nói:

– Bàn giao? Những thi thể này không phải là bàn giao sao! Dám ở Vạn Bảo Thương Hội cướp đoạt, lấy thế đè người, phá hỏng quy củ của Vạn Bảo Lâu, chính là kết cục này!

Đinh Linh Nhi cùng Vu Dung té xỉu tại chỗ!

Vạn Bảo Lâu được xưng quy củ như sắt, dĩ nhiên cũng sẽ trở mặt! Dĩ nhiên cũng có thể trợn tròn mắt nói dối!

Nội tâm hai người hết sức chấn động, bọn họ biết mọi việc đều có chỗ thương lượng. Cái gọi là quy củ như sắt, cũng chỉ là đối với người bình thường mà thôi. Phải biết coi như là thiết, ở trước sức mạnh to lớn, cũng sẽ một quyền bị đánh nổ. Vào lúc ấy, thiết cũng có thể hòa tan thành thủy.

Chi!

Đinh Linh Nhi cùng Vu Dung đều đồng thời nghĩ đến điểm ấy, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, nội tâm nhấc lên cơn sóng thần. Phải biết Vạn Bảo Lâu ở Hỏa Ô Đế Quốc mấy trăm năm đều chưa bao giờ làm hỏng quy củ. Coi như là Tụ Thiên Tông ở sau lưng Hỏa Ô Đế Quốc, cũng không cho nửa phần mặt mũi.

Này, điều này nói rõ cái gì?

Nói rõ Lý Vân Tiêu có sức mạnh để quy củ của Vạn Bảo Lâu hòa tan thành thủy!

Ân Triêu Dương vỗ tay một cái, nhất thời mấy chục võ giả xông tới, hắn chỉ vào thi thể trên đất lạnh lùng nói:

– Huỳnh Dương gia Huỳnh Dương Kiệt cùng Trình gia Trình Phi Xế dám phá hoại quy củ, chết chưa hết tội. Sửa sang thi thể của hai người này một chút, đưa trở về cho Hỏa Ô Đế Quốc. Còn lại kéo ra ngoài thành thiêu hủy.

– Vâng!

Những võ giả kia cùng kêu lên quát, bắt đầu thu lại thi thể.

Ân Triêu Dương hiện ra khuôn mặt tươi cười hướng Lý Vân Tiêu hỏi:

– Vân thiếu còn có gì phân phó?

Bọn người Tiêu Khinh Vương cùng Lý Thuần Dương ở một bên thực sự không nhìn nổi, dồn dập nghiêng đầu sang chỗ khác.

Một tên Vũ Tông cường giả ở trong lòng bọn họ là chí cao vô thượng, dĩ nhiên ăn nói khép nép như vậy. Này, này vẫn là Vũ Tông sao? Nếu không phải vừa nãy hắn vừa ra tay liền chấn động hơn hai ngàn người, bằng không sẽ không ai dám tin tưởng.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Không sao rồi, đa tạ Ân Trưởng lão. Nếu như có cần giúp đỡ, ta liền tới tìm Ân Trưởng lão, đến thời điểm đó đừng từ chối mới phải a.

– Không dám, không dám!

Ân Triêu Dương vội vàng phất tay lắc đầu nói, hắn nghĩ một chút, từ trong giới chỉ lấy ra một tấm thẻ màu vàng óng đưa cho Lý Vân Tiêu nói:

– Vân thiếu, đây là kim bài quý khách của Thương hội liên minh, ngươi dựa vào tấm thẻ này, có thể ở bất kỳ thương hội nào trong liên minh lấy 30% ưu đãi. Lấy thân phận của Vân thiếu, tự nhiên nên nhận thẻ càng cao cấp mới phải. Nhưng ta chỉ là một hộ pháp Trưởng lão phân hội nho nhỏ, chỉ có thể phát ra kim bài.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu sáng lên, cười híp mắt cất đi.

– Đây chính là thứ tốt, đa tạ.

Ân Triêu Dương thấy hắn nhận lấy, nội tâm cũng âm thầm đắc ý, cuối cùng cũng coi như bán chút giao tình. Người có thể làm cho Tam Trưởng lão coi trọng như vậy, trên Thiên Vũ đại lục này có thể có mấy cái? Hiện tại tuy rằng thiếu niên này tuổi trẻ, nhưng ngày sau tất nhiên cũng là nhân vật bay lượn cửu thiên, hiện tại nịnh bợ mới là chính đạo. Thời điểm người ta hóa thân thành long, mới sẽ không nhìn ngươi đây này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.