Bạch Hắc Bạch

Chương 10: Chí tôn bảo




Lý Vân Tiêu trầm ngâm nói:

– Ta xem trước răng thú có bị hư hỏng hay không một chút.

Một con yêu thú ba con bán năm ngàn trung phẩm nguyên thạch nói mắc không mắc, nói tiện nghi cũng không rẻ. Huyết Văn Hổ đáng giá tiền nhất chính là răng nanh cùng da hổ, thứ yếu là Hổ huyết, những địa phương khác là vật liệu phổ thông.

Nếu răng nanh cùng da hổ bị hao tổn, giá cả sẽ giảm rất nhiều!

Đại hán nói:

– Nha hoàn hảo không chút tổn hại, da bởi vì cùng Thanh Lân Xà giao đấu, nên có một ít tổn hại.

– Được!

Lý Vân Tiêu một cái đáp ứng, lấy ra năm ngàn trung phẩm nguyên thạch đưa tới.

Trong mắt Đại hán kia vui vẻ, vội vàng đem thần thức dò vào trong túi chứa đồ, nhất thời vui mừng lấy ra một cái túi đựng đồ khác vứt cho Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu liếc mắt nhìn, liền gật đầu. Đồng thời thu hồi trái cây trên đất kia, không lưu luyến rời đi.

Đại hán nhìn chằm chằm bóng lưng bốn người một hồi, vội vàng đem sạp hàng trên mặt đất cất đi, dự định chuyển sang nơi khác bán.

Cổ Vinh nhẹ giọng nói:

– Vân thiếu, tựa hồ có rất nhiều cái còi vẫn nhìn chằm chằm chúng ta. Phỏng chừng là trứng yêu thú kia làm người đỏ mắt.

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười.

– Đừng động những người này, muốn chết muốn sống do chính bọn hắn.

Thời điểm đang đi dạo, đột nhiên Mộng Bạch kéo Lý Vân Tiêu, cả kinh kêu lên:

– Sư phụ, ngươi xem bên kia, này không phải Trần Chân cùng Hàn Bách sao? Thật giống như cùng người nổi lên xung đột.

Phía trước một con phố khác, đang xúm lại một đám người. Ở trước một quầy hàng, Trần Chân cùng Hàn Bách bị một đám người vây nhốt, tựa hồ tâm tình đều dị thường kích động, dáng vẻ thật giống muốn ra tay đánh nhau.

Lý Vân Tiêu sầm mặt lại, nhanh chân tiến lên quát:

– Làm cái gì vậy?

– Vân thiếu!

Trần Chân cùng Hàn Bách đại hỉ, thật giống như nhìn thấy nhánh cỏ cứu mạng, dồn dập hô.

Trần Chân trực tiếp phá tan đám người xúm lại, vọt tới trước mặt Lý Vân Tiêu cướp lời nói:

– Vân thiếu, chúng ta tìm tới Bách Tú Uẩn Văn Lộ, những người này lại đột nhiên vọt tới, nói bọn họ muốn, thực sự là khinh người quá đáng!

Lý Vân Tiêu vừa nghe, nhất thời hiểu được.

– Bách Tú Uẩn Văn Lộ đâu?

Đây là chủ tài luyện chế Lục Dương Hàng Lộ Kim đan, Kế Mông còn chờ cứu mạng đây này, lại không nói là bọn họ trước tiên nhìn thấy, coi như là đối phương tới trước, lần này cũng phải phun ra!

Hàn Bách tức giận chỉ vào một tên nam tử của đối phương nói:

– Bị hắn xuất thủ cướp đi!

Trung niên nam tử kia cười gằn, ngạo nghễ nói:

– Ai trước tiên bắt được chính là của người đó, các ngươi đừng không thức thời, cút xa một chút cho ta! Ngươi lại dùng ngón tay chỉ ta một hồi, ngày hôm nay liền đem ngón tay của ngươi cắt hết!

Ánh mắt của Lý Vân Tiêu quét qua, nhóm người này hiển nhiên cũng là lệ thuộc vào thế lực nào đó, tên nam tử cầm đầu kia bản thân chỉ có tu vi cửu tinh Võ sư, nhưng những hộ vệ xung quanh còn có một tên Vũ Quân cùng hai tên Đại vũ sư.

Lão bản sạp hàng kia nơm nớp lo sợ đi ra, đối với trung niên nam tử này run cầm cập nói:

– Khách, khách quan, ngươi, ngươi cầm hàng còn chưa trả tiền.

Ánh mắt trung niên kia phát lạnh, sát khí dâng lên, cả giận nói:

– Ngươi đây là ý gì? Ngươi nói ngươi đây là ý gì? Chẳng lẽ bản công tử còn có thể nợ ngươi? Cút sang một bên cho ta!

– Này, chuyện này...

Lão bản sạp hàng kia một mặt lo lắng, đây chính là trấn điếm chi bảo của hắn, chỉ có vật này là đáng giá tiền nhất.

Lý Vân Tiêu nhẹ giọng nói:

– Bao nhiêu tiền?

Lão bản sạp hàng kia duỗi ra hai ngón tay.

– Hai trăm trung phẩm nguyên thạch.

Lý Vân Tiêu lấy ra hai trăm trung phẩm nguyên thạch đưa cho hắn.

– Ta mua.

– Cảm tạ, cảm tạ, nhưng đồ vật...

Lão bản sạp hàng kia vô cùng cảm kích cúi người nói, lại có vẻ hơi lo lắng cùng ngại ngùng, dù sao đồ vật đã không ở trên tay mình.

– Không có chuyện gì, tự ta tới lấy.

Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười, trên mặt ý cười không giảm nhìn trung niên nam tử kia nói:

– Ngươi mới vừa nói cái gì? Muốn đem ngón tay của huynh đệ ta tước sạch?

Ánh mắt nam tử trung niên kia chìm xuống, cười gằn nói:

– Làm sao? Không phục? Ngươi có biết thực lực cùng bối cảnh của chúng ta không? Thông minh liền dẫn mấy tên kia cút đi, bằng không...

Lý Vân Tiêu thiếu kiên nhẫn trực tiếp ngắt lời nói:

– Được rồi, ta biết rồi!

Chân phải cảu hắn hơi cong, đột nhiên ở trên đất giẫm một cái, cả người nhất thời hóa thành đạo đạo tàn ảnh, chờ thời điểm mọi người thấy rõ, đã vọt tới trước người nam tử trung niên, Xuân Thủy kiếm ánh kiếm như nước, nhất thời một vệt ánh sáng màu máu bắn ra.

– Nhanh, thật nhanh!

Tất cả mọi người đều là trong lòng cả kinh, trung niên nam tử kia càng là hít vào ngụm khí lạnh, vội vàng lùi về sau vài bước, chỉ vào trên đất, ngơ ngác thất thanh nói:

– Huyết, huyết, huyết ở đâu vậy?

– A? A!

Nam tử trung niên này kêu thảm một tiếng, lúc này hắn mới phát hiện ngón tay của một bàn tay đã bị cắt đứt, thành một bàn tay trọc lốc.

– Dám tổn thương công tử, muốn chết!

Một tên Đại vũ sư bên cạnh hắn nhất thời nổi giận, chủ nhân bị thương, mình trở lại cũng trốn không khỏi trách nhiệm, giận dữ vọt lên, một thanh chiến đao đột nhiên ra tay, nhắm vào đầu lâu của Lý Vân Tiêu chém xuống.

Tổn thương công tử, mặc kệ người trước mắt này bối cảnh gì, tất nhiên chỉ có một con đường chết, mình lấy tính mệnh của hắn lập công lại nói!

Tư!

Ánh kiếm như nước, một tiếng gió nhẹ vang lên, Đại vũ sư kia chỉ cảm thấy mình hoa mắt, trên cổ không ngừng bắn mạnh ra lượng lớn máu tươi. Tiếp theo trên lồng ngực cảm giác đau nhói, cả người liền trực tiếp bay trở lại, bắn vào trong đám người, nhìn đám người sợ hãi tứ tán ra, ý thức dần dần tiêu tan.

– A! Giết người rồi!

Người bốn phía vừa nhìn, nhất thời hoảng loạn cả lên, dồn dập kêu to chạy đi. Lập tức hàng quán quanh thân dồn dập cuốn hàng chạy trốn, ở rất xa nhìn không dám lại gần.

– Muốn thương tổn huynh đệ ta, bất kể là ai, đều phải chết!

Lý Vân Tiêu phảng phất như sát thần giáng thế, trong đôi mắt bắn mạnh ra sát khí ác liệt, một kiếm trong tay, như quân lâm thiên hạ!

Năm đó vì cứu huynh đệ, hắn một người một kiếm, giết hết tám ngàn dặm của Vô Tận Đông Hải, toàn bộ mặt biển một trường máu me, vô số Hải tộc cường giả vẫn lạc ở trong tay hắn. Ngày đó Tần Như Tuyết ở trước mắt hắn bị người cướp đi, đã sâu sắc xúc động vảy ngược của hắn, loại cảm giác vô lực cùng tâm tình tự trách kia mấy ngày qua vẫn ngột ngạt ở đáy lòng, hiện tại rốt cục bạo phát ra.

– Mấy người các ngươi toàn bộ lui ra!

Ngoại trừ hắn là tam tinh Võ sư ra, đám người Cổ Vinh tất cả đều là Võ sĩ, hoàn toàn không giúp được gì. Lý Vân Tiêu hét lớn đón nhận các võ giả lao tới, tất cả đều là Võ sư, nhưng không ai có thể ở trong tay hắn đi qua một chiêu, tất cả đều là một chiêu cắt yết hầu, chết thảm tại chỗ.

Chi!

Tình cảnh như vậy, nhất thời sợ đến những Võ sư kia hai chân như nhũn ra, căn bản không dám lên đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.