Bạch Dạ - Sổ Ghi Chép Chuyện Kỳ Bí

Chương 24




Trương Dương lo lắng nói: "Cô trăm ngàn lần đừng mạo hiểm."

Tang Bối Bối nói: "Yên tâm đi, đám người này không làm gì được tôi đâu."

Một chiếc ô tô lái tới trước mặt Tang Bối Bối, Tang Bối Bối bất đắc dĩ phải thay đổi phương hướng, hai chiếc xe ở phía sau tăng tốc vọt lên, ba chiếc xe vây xe của Tang Bối Bối vào giữa, xe máy của Tang Bối Bối đỗ lại, cô ta nhìn về phía trước, từ một chiếc xe trong đó có ba người vạm vỡ bước xuống, người ở giữa trên trán có một vết sẹo trông rất kinh người, hắn đi tới cách Tang Bối Bối một thước thì dừng lại, nhìn Tang Bối Bối từ trên xuống dưới.

Tang Bối Bối giả bộ sợ hãi nói: "Anh muốn làm gì?"

Nam tử đó lạnh lùng nói: "Đại ca của tao muốn nói chuyện với mày."

Tang Bối Bối tức giận nói: "Tôi vì sao phải đi theo anh? Các anh tốt nhất mau đi đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đó!" Cô ta lấy di động ra, lại bị nam tử đó túm lấy tay: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"

Tang Bối Bối há miệng định hét thì bị nam tử đó bịt lấy miệng, hai người còn lại cũng tới giúp lôi Tang Bối Bối lên ô tô.

Tang Bối Bối giả bộ liều mạng giãy dụa, nam tử mặt sẹo đó tát cho cô ta một cái rồi nói khẽ: "Cô tốt nhất hãy ngoan ngoan nghe lời, bằng không tôi sẽ bảo đám anh em tôi tiền dâm hậu sát cô đó!"

Tang Bối Bối tựa hồ bị dọa cho sợ rồi: "Tôi... Tôi căn bản là không biết các anh... Các anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Trình Diễm Đông phóng nhanh hơn, hắn tràn ngập mê hoặc hỏi: "Bí thư Trương, ai đã xảy ra chuyện vậy? Có cần thông tri cho cảnh sát địa phương hay không?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Cứ lái xe đi, tôi chỉ sợ chúng ta đến chậm, cô ta lại đại khai sát giới đấy."

Khi ô tô tới gần đường Bích Ba, Trương Dương mở ra máy truy tung, khi ô tô tới số một ngàn đường Bích Ba thì trên máy truy tung lóe lên một điểm đỏ. Trình Diễm Đông quen Trương Dương lâu như vậy rồi, nhưng vẫn không dám nói là hiểu được vị thủ trưởng tính cách rõ nét này, thủ pháp làm việc của Trương Dương rất khó dùng lẽ thường để luận, có thể đây là chỗ khác biệt của Trương Dương với người khác, Trình Diễm Đông vô cùng tò mò với cái máy truy tung này của Trương Dương: "Bí thư Trương, anh sao lại có thứ này?"

Trương Dương nói: "Bằng hữu tặng cho tôi chơi!"

Trình Diễm Đông cười cười, hắn không tin lý do của Trương Dương, dựa theo chỉ dẫn trên máy truy tung, bọn họ tới công ty vận chuyển hàng hóa Xuân Minh của Bắc Cảng, Trương Dương xác định địa điểm hiện tại của Tang Bối Bối, bảo Trình Diễm Đông ở bên ngoài chờ hắn, Trình Diễm Đông nói: "Có cần báo cảnh sát không?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Anh cứ ở bên ngoài chờ tôi là được, những chuyện khác để tôi xử lý!" Hắn mở cửa xe bước xuống, tới bên cạnh tường vây, nhảy lên bám vào vách tường sau đó tung mình bay qua, trong nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm, Trình Diễm Đông nhìn mà lồi mắt cứng lưỡi, vị bí thư Trương này thân thủ thật sự là siêu quần, hắn chỉ có thể nước tự than kém xa.

Trương Dương căn cứ theo máy truy tung tới kho để hàng hoá chuyên chở số 3, dùng thuật bích hổ du tường trèo lên, xuyên qua cửa kính đầy bụi nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong đèn sáng, Tang Bối Bối bị người ta trói chặt trên một cái ghế, mặt cũng bị bịt vải đen, chung quanh có bốn gã người vạm vỡ vây quanh cô ta.

Từ bề ngoài của Tang Bối Bối cho thấy cô ta chắc không bị thương tổn gì, Tang Bối Bối nói: "Các anh tốt nhất mau thả tôi ra!"

Trương Dương nhìn thấy tên nam tử mặt sẹo đi về phía Tang Bối Bnào, nắm tóc cô ta rồi hung tợn nói: "Mày tốt nhất ngoan ngoãn cho tao!"

Tang Bối Bối thét to: "Buông ra, tôi căn bản không biết các anh là ai... Buông ra..."

Trương đại quan nhân vừa nhìn đã biết là cô bé này diễn trò, với năng lực của Tang Bối Bối, bốn năm gã nam tử tầm thường căn bản không phải là đối thủ của cô ta, Tang Bối Bối là cố ý bị bắt, muốn dụ tên chủ sự ra.

Trương Dương cố nhịn, Tang Bối Bối đây là đang chơi khổ nhục kế, mình nếu hiện tại lao ra cứu cô ta thì khẳng định là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Lúc này lập tức vang lên tiếng ô tô, cửa kho để hàng hoá chuyên chở mở ra, một chiếc xe vương miện màu đen lái vào trong kho, ô tô tới trước mặt Tang Bối Bối thì dừng lại, cửa xe mở ra, hai nam tử bước xuống, đi ở phía trước là một nam tử đeo kính râm mặc áo gió màu đen, nam tử đó tới trước mặt Tang Bối Bối, vươn tay ra nâng cằm của cô ta lên, sau đó đấm một cú vào bụng cô ta.

Tang Bối Bối bị một quyền này đánh cho cả người và ghế ngã xuống đất, sau đó hai nam tử đi tới nâng cô ta dậy, nam tử mặc áo gió màu đen lại nhấc chân đá vào bụng của cô ta.

Trương đại quan nhân nhìn mà có chút không đành lòng, đang chuẩn bị lao ra anh hùng cứu mỹ nhân thì nhìn thấy nam tử đó lại tung thêm một cước đá vào ngực Tang Bối Bối.

Thân thể Tang Bối Bối bỗng nhiên thoát khỏi dây thừng, cô ta bay lên tung một cước, trước khi nam tử đó đá trúng mình đã giáng một cước vào hạ âm của nam tử áo đen. Thoái công của Tang Bối Bối cũng không phải là tầm thường, đùi đẹp đi tất đen tung lên hạ xuống, trong giây lát hai đại hán ở bên cạnh cô ta đã bị cô ta đánh ngã.

Tiếng đánh nhau bên trong kinh động tới bên ngoài, từ bên ngoài kho để hàng hoá chuyên chở hơn mười hán tử ùa vào, Tang Bối Bối nghiến răng nghiến lợi nói: "Tới đúng lúc lắm!"

Lúc này một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, một cước đá bay tên nam tử đi đầu. Chính là Trương đại quan nhân xuất hiện kịp thời, Trương Dương nói: "Cô chuyên tâm đối phó với mấy tên đó, bên này giao cho tôi!" Trương đại quan nhân giống như mãnh hổ rời chuồng, nhảy vào trong đội ngũ địch quân, tay đấm chân đá, chỉ nghe tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên, ở trước mặt Trương đại quan nhân, căn bản không có không ai chịu nổi một hiệp.

Tên nam tử mặt sẹo đó từ từ đi ra, nhìn ra được bộ pháp của hắn không tồi, chắc là hảo thủ bác kích.

Tang Bối Bối lắc đầu, ý bảo hắn không phải đối thủ của mình, nam tử đó hú lên quái dị, nhấc chân đá Tang Bối Bối, Tang Bối Bối ngửa ra sau tránh công kích của hắn, sau đó một quyền đánh vào bụng hắn, đối phương nắm lấy cổ tay Tang Bối Bối, vòng ra phía sau cô ta, kẹp cổ cô ta, Tang Bối Bối nhấc đùi phải lên đá ngược một cú, mũi chân đá vào mắt nam tử đó, lập tức khiến cho hắn thành gấu mèo.

Trương đại quan nhân đã đánh ngã hơn mười nam tử, khoanh tay thản nhiên đứng nhìn Tang Bối Bối đánh nhau, khi Tang Bối Bối tung chân đá, ánh mắt của thằng cha này rõ ràng nóng lên, Tang Bối Bối lập tức ý thức được, khi mình tung chân, thằng cha này khẳng định đã nhìn ra cảnh xuân trong váy mình.

Tang Bối Bối vừa thẹn vừa giận trừng mắt lườm Trương Dương một cái, mắng: "Lưu manh!" Giơ khuỷu tay lên hung hăng đánh vào hông đối thủ, cùng với một tiếng kêu thảm của đối phương, thân hình khôi ngô của đối phương gập xuống, Tang Bối Bối lật tay tóm lấy hạ bộ của hắn rồi dùng sức bóp một cái. Ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Trương Dương, cố ý nặn ra vẻ mặt hung ác để thị uy với Trương Dương, nam tử đó kêu thảm rồi quỳ rạp xuống đất, ôm hạ bộ đau đến nỗi thiếu chút nữa thì ngất đi. Tang Bối Bối lại không có ý dừng tay, giơ tay lên tát lên mặt đối phương hơn mười cái, đây là để báo thù hắn lúc này tát mình.

Trương đại quan nhân cười ha ha đi tới, giơ ngón cái về phía Tang Bối Bối: "Cô khệnh, xuống tay cũng độc thật!"

Tang Bối Bối nói: "Anh mới tới muộn hơn chút nữa là tôi chỉ sợ đám người này bị đám người này phân thây rồi!"

Trương Dương nói: "Không đến mức đó chứ, bằng vào năng lực của cô, bọn họ làm gì được cô chứ?" Nhìn mấy nam tử đang quằng quại trên mặt đất, Trương đại quan nhân cười ha ha nói: "Bối Bối, Liêu âm thủ lợi hại thật!"

Tang Bối Bối ý vị thâm trường nói: "Đối phó với đồ lưu manh thì xuống tay nhất định phải độc!" Cô ta nhấc chân đá tên nam tử áo đen bị cô ta đá lúc đầu, nam tử đó phát ra một tiếng hét thảm, thân thể cuộn lại giống con tôm.

Trương đại quan nhân ngồi xổm xuống, vươn tay ra tháo kính râm của nam tử đó, dưới ánh đèn, lộ ra một khuôn mặt đang sợ hãi, thì ra là Trần Khải, phó cục trưởng công an khu khai phá cảng.

Trương đại quan nhân chậc chậc nói: "Thì ra là anh!"

Trần Khải sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, run giọng nói: "Hiểu lầm... Hiểu lầm..."

Trương đại quan nhân giơ tay lên tát cho hắn một cái: "Hiểu lầm cái con mẹ mày!" Nhìn thấy Tang Bối Bối tát tai người ta, thằng ôn này cũng đâm nghiện.

Trần Khải bị một cái tát này khiến cho nổ đom đóm mắt, từ đêm đó ở Thiên Nhai ăn một cái tát của Tang Bối Bối, Trần Khải liền ghi hận trong lòng, mưu đồ bí mật trả thù, ai mà ngờ được Tang Bối Bối không ngờ lợi hại như vậy, bị người của hắn bắt chỉ là giả vờ, mục đích chính là dụ tên chủ sự là hắn ra, hiện tại Trần Khải bị Trương Dương bắt phải hiện hình, biết mình xong rồi, chỉ cần là chuyện bắt cóc này đã có thể nhốt hắn vào tù cả đời không thể lật mình.

Trương Dương nói: "Trần Khải à Trần Khải, anh thân là nhân viên cảnh vụ mà biết pháp còn phạm pháp, có phải tội càng thêm nặng hay không?"

Trần Khải cúi đầu, nói khẽ: "Muốn đánh muốn giết cứ tùy ý!" Không phải hắn muốn kiên cường, mà là chuyện đã phát triển tới loại tình trạng này, không cho phép hắn không kiên cường, đằng nào thì thò cổ ra cũng là môt đao, rụt cổ vào cũng là một đao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.