Bạch Cốt Tinh Ba Lần Đánh Tôn Ngộ Không

Chương 34




edit:..Lam Thiên..

Thạch Lan vội vàng chạy tới, thân thủ thử thử chóp mũi của nàng, chính là nàng chỉ ngất đi thôi, nhưng......

Hô hấp lại rất yếu, cơ hồ như có như không .

“Như vậy không được, Thạch Lan tỷ, chúng ta cho nàng một chút chân khí đi?”

Chưa bao giờ gặp qua có người có thể lực bị cạn kiệt như thế, Tần Cầm bất an nói.

Thạch Lan có chút do dự, nàng khó xử nói:

“nhưng Uất Trì Tà Dịch nói không cần a......”

Trận pháp đã được phá, chiếu theo võ công của nam nhân kia, hẳn là rất nhanh có thể trở về.

Mọi người vô cùng rối rắm, sợ hãi Đông Phương Ngữ Hinh xảy ra chuyện.

Các nàng là tỷ muội, tuy rằng ở chung không lâu, nhưng cũng đã cùng nhau cộng chung hoạn nạn, cũng có cảm tình.

Thời điểm mọi người đang rối rắm, Tà Dịch rốt cục cũng trở về .

Hắn đẩy mọi người ra, một phen ôm lấy Đông Phương Ngữ Hinh, nàng quả nhiên hôn mê .

Thân thủ thử thử mạch đập của nàng, chân khí trong cơ thể đã khô cạn.

“Nàng không có việc gì chứ?”

Thạch Lan lo lắng hỏi, Tà Dịch gật gật đầu, vội vàng nói:

“Chạy nhanh đi tìm cái sơn động......”

Đúng lúc này, Sư vương cũng chạy trở về, trong miệng nó còn đang ngậm một nữ nhân, cả người đầy máu, dị thường chật vật.

Các nàng cơ hồ nhận không ra nữ tử này là ai.

“Kia hiện tại......”

“Sư vương, ngươi tới tìm đi...... Ngươi là ma thú, đối với nơi này, trời sinh mẫn cảm......”

Đây là sự thật, ma thú lấy sơn động làm địa phương tu luyện, nên chúng nó sẽ tìm được địa phương tốt nhất.

Sư vương vẫn như cũ miệng ngậm Nhu Y, đồng thời nó cũng dẫn đầu chạy đi.

Nhìn thấy nó quay lại, Sư Hậu cũng vội vàng hiện ra thân hình......

Một đôi Hồng Mao sư tử......

Mọi người ngạc nhiên, Đông Phương Ngữ Hinh cùng nam nhân của nàng, sủng vật dĩ nhiên là một đôi?

Này cũng lưu hành tình lữ sủng vật sao? Mọi người có chút hâm mộ , cũng có chút cảm xúc ngổn ngang .

Hai cái sư tử ở phía trước vô cùng thân thiết chạy , chúng nó biết tình huống của Đông Phương Ngữ Hinh không tốt, nên chúng nó liền tìm cái sơn động gần nhất.

Tà Dịch ôm Đông Phương Ngữ Hinh đi vào, đặt nàng xuống, thấp giọng nói:

“Hinh Nhi......”

Đông Phương Ngữ Hinh thân mình tuy rằng cực kì hư thoát, nhưng nàng vẫn như cũ có cảm giác.

Nghe được thanh âm của Tà Dịch, nàng suy yếu mở mắt ra, muốn nói cái gì, nhưng trong miệng lại không phát ra thanh âm.

“Ta biết nàng thật suy yếu, nhưng...... Hinh Nhi, chân khí của nàng đã khô kiệt, lúc này cũng là thời điểm tốt nhất để tiến giai, nàng cho ta đại hoàn đan, ta còn chưa có dùng, không cần cự tuyệt, chờ nàng khôi phục , ta muốn nàng đưa lại cho ta hai khỏa, có thể chứ?”

Cái mũi Đông Phương Ngữ Hinh có chút ê ẩm , nàng không thể tưởng được, Tà Dịch sẽ tìm được nàng, thậm chí cứu nàng.

Đại hoàn đan vô cùng trân quý, hắn thế nhưng mắt cũng không chớp đưa cho chính mình.

Không khí lực gật đầu, nàng lại hé miệng, Tà Dịch từ trong nhẫn trữ vật giới lấy ra đại hoàn đan, ôn nhu phóng tới trong miệng Đông Phương Ngữ Hinh.

Hắn bỗng nhiên cúi đầu, hôn nàng, thật sâu , cũng là ôn nhu .

Trong động có chút ẩm ướt, có chút chật hẹp, có một đôi nam nữ tuyệt mỹ ôm ấp lẫn nhau, cúi đầu hôn nhau......

Mọi người ngơ ngác nhìn, không có cảm giác trái với luân thường đạo dức ngược lại, đó là một bức tranh thật đẹp.

Khuôn mặt nam nhân anh tuấn , dung nhan nữ tử ôn nhu, các nàng thậm chí đều quên cả hô hấp, cứ như vậy ngơ ngác nhìn......

Không biết qua bao lâu, đại hoàn đan kia, Đông Phương Ngữ Hinh đã nuốt xuống , Tà Dịch mới buông ra thân mình mềm mại của nàng, thản nhiên nói:

“Nàng hảo hảo nắm chắc cơ hội này, Hinh Nhi, ta chờ nàng......”

Cơ hội như vậy cũng không nhiều, thông thường cũng không có người sẽ nguyện ý đem chân khí của chính mình dùng đến khô kiệt.

Hắn đỡ Đông Phương Ngữ Hinh ngồi xếp bằng, bởi vì đại hoàn đan đã nuốt vào bụng, nên thân mình nàng bắt đầu nóng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.