Bạch Công Tử

Chương 36




Ánh mắt của mọi người cũng dừng lại ở trên mặt Đại Nhi và Cung Thành chủ, lúc này tự nhiên không có chú ý tới mặt mũi nữ tử đẹp như thiên tiên. Dĩ nhiên, ngoại trừ ánh mắt của Cung phu nhân một mực chạy tới chạy lui giữa nàng và Đại Nhi. Nữ tử này chính là nữ nhi của Linh Lung Sơn Trang mất tích mười năm, hiện tại đã 17 tuổi. Tên là: Cố Hinh Tuyết.

Đại Nhi biết Cố Hinh Tuyết ở chỗ này, từ khi bước vào Phủ Thành Chủ đã biết, nhưng không biết nàng lấy loại thân phận nào tới, hôm nay tại chỗ này, ngoại trừ Cung phu nhân cũng chỉ có nàng là nữ tử, vả lại vị trí còn gần như thế, chắc là vị hôn thê mà Nhị Sư Huynh nói. Xem ra tuồng vui cực kỳ hấp dẫn.

Nàng không biết Hinh Tuyết làm thế nào trở thành đại tiểu thư của Linh Lung Sơn Trang, không biết sau lần cung biến, Bách Phi Dương giết Hinh Tuyết như thế nào. Chỉ biết nàng không có chết, không ngờ cũng tới giang hồ gây sóng gió, thật là không mất thanh danh cặn bã của nàng.

Trong lòng không khỏi cảm khái, Hinh Tuyết này quả thật có bản lãnh, hoặc là người sau lưng nàng có bản lãnh.

"Càn rỡ! Cô nương, khẩu khí của ngươi thật lớn, dù sao nhi tử của bản Thành Chủ cho cũng sẽ không muốn một cô nương không hiểu lễ phép làm nương tử. Ngươi bỏ suy nghĩ đó đi."

Cung Tuyệt Thành cảm thấy nử tử trước mắt này quá đơn giản, so với phu nhân nhà mình thậm chí có hơn chứ không kém, vì nghĩ tới hạnh phúc tương lai của nhi tử mình vẫn phải ngăn cản thôi.

Đại Nhi không nói lời nào, trên mặt vẫn nở nụ cười nhìn Cung Tuyệt Thành, vừa nhìn vừa suy nghĩ lão thành chủ Cung Tuyệt Thành đang ngượng ngùng.

"Phụ thân, ta và Đại Nhi lưỡng tình tương duyệt, cho dù ngài không đồng ý, ta cũng sẽ không bỏ qua, đời này của ta, thê tử chỉ có thể là Đại Nhi, người khác cũng không xứng!" Cung Bắc Thiếu thấy Đại Nhi khơi dậy chiến hỏa, sau đó bộ dáng việc không liên quan đến mình, đáy lòng vô cùng khổ ép, nha đầu này để ý mang thù thật sự quá nặng, không phải tiểu gia không có sự đồng ý của ngươi mà lấy ngươi làm bia đỡ đạn nha, đúng không? Dù sao ta cũng là sư huynh của ngươi mà.

"Bắc nhi, từ xưa tới nay, lệnh của phụ mẫu mối mai hôn nhân đại sự, chẳng lẽ ngươi không vâng lời hay sao!" Cung Thành chủ nổi giận, tại sao nhi tử nhà hắn không có tiền đồ như vậy !

"Phụ thân, trước kia ngài và mẫu thân huyên náo trên giang hồ mọi người đều biết, ngài cũng đừng đem lệnh mối mai của phụ mẫu lừa gạt quỷ tới dọa nhi tử của ngài." Cung Bắc Thiếu rất buồn bực, phụ thân, hôm nay ngài gây ra trận chiến lớn như vậy làm gì, nhi tử của ngài chỉ cưới nương tủ mà thôi, có nên khảo nghiệm cái gì hay không. Cho dù muốn giao phó cho người của Linh Lung Sơn Trang cũng không cần gây sự như vậy.

Mọi người nghe được câu này thiếu chút nữa nhịn không được liền bật cười, này Thiếu Thành Chủ nói chuyện quá sắc bén rồi, thật là một chút thể diện cũng không lưu cho cha mình. Quả nhiên là có nương tử quên phụ mẫu.

". . . . . ." Cung Tuyệt Thành mặt đen thui im lặng, chỉ đành lúng túng nhìn phu nhân mình, lại thấy phu nhân mình rất hứng thú xem kịch vui, không có ý tứ muốn nhúng tay chút nào.

"Phu nhân, nàng cũng nói gì đi." Cung Thành chủ ai oán nói.

"Năm đó cũng chỉ là lời nói đùa, ngay cả tín vật cũng không có thì coi là hôn sự gì." Cung phu nhân không khẩn trương nói, cũng nhìn về phía Cố trang chủ vẫn ngồi không có mở miệng.

"Cố đại ca chớ để ý, chuyện tình cảm nam nữ chúng ta cũng không tiện nhúng tay, Cố đại ca cũng là người tính tình sảng khoái, tự nhiên hiểu đạo lý trong đó, bởi vì Tuyết Nhi lưu lạc nhiều năm không thể bồi dưỡng tình cảm với Bắc nhi đây là một đại sai lầm, hôm nay hôn sự cũng không gấp, tóm lại hai bên cũng phải nguyện ý mới tốt."

Đều nói Cung phu nhân khéo léo quả thật không sai. Lời nói này lấy tình để cảm động, lấy lý lẽ nói rõ, mà chuyện của Cố trang chủ năm đó ở trên giang hồ cũng trôi qua đã lâu, tự nhiên có thể hiểu ý tứ của Cung phu nhân, hắn cũng tin chắc loại chuyện tình cảm như vậy miễn cưỡng không được. Lần này hắn mang theo nữ nhi cũng chỉ là muốn chia sẻ vui sướng với lão bằng hữu mà thôi, cũng không phải muốn bức hôn, chỉ là lúc cười đùa nhắc tới, không ngờ Cung Tuyệt Thành tin là thật liền náo loạn như vậy.

"Đệ muội nói đúng lắm, Cố mỗ cũng không phải vì hôn ước mà đến, Tuyết Nhi chịu khổ ở bên ngoài không ít, hôm nay trở lại cũng chỉ là cho nàng đi đến bái kiến mà thôi, cùng Bắc nhi sau này vẫn phải xem ý trời ." Cố trang chủ tỏ rõ tâm ý, mắt liếc mắt nhìn Hinh Tuyết vẫn trầm mặc trong lòng không khỏi thở dài một hơi, tâm tư của nữ nhi hắn cho đến bây giờ hắn nhìn cũng không hiểu.

Phu nhân, nàng có thể đừng hủy đi hình tượng của phu quân hay không. . . . . .

"Bắc nhi, ngươi cũng nghe lời của Cố bá bá rồi, còn không cám ơn Cố bá bá." Lời đã nói rồi, phải cho mặt mũi.

"Bắc Thiếu cám ơn Cố bá bá tha thứ, điệt nhi đành cô phụ ý tốt của Cố bá bá." Cung Bắc Thiếu cười, vẫn mẫu thân của mình thương yêu mình. Vốn muốn Đại Nhi dùng thủ đoạn phi thường mới có thể quấy nhiễu hôn sự, cứ giải quyết như vậy, một tiểu gia nào đó vẫn cảm thấy không tin.

Có phải quá đơn giản hay không ?

Sự thật chứng minh suy nghĩ của Cung Bắc Thiếu đều đúng, giống như cho tới bây giờ trời cao cũng không có đối phó hắn, đang sắp tan cuộc, chợt xuất một chánh bài phu quân tới tranh giành khiến cho Cung Bắc Thiếu hận đến cắn răng.

"Chẳng biết phu nhân của bổn tọa cùng Cung thiếu Thành Chủ lưỡng tình tương duyệt từ lúc nào vậy ?" Âm thanh vừa dứt, Bách Phi Thần toàn thân áo đen sải bước đến. Khí thế đế vương lâu dài làm cho không khí nơi đây nhất thời trở nên cực kỳ quỷ dị, giọng nói hơi tức giận để cho mọi người cũng cảm thấy vị nam tử áo đen này không vui.

Khí thế thật lớn! Người này tuyệt không phải vật trong ao. Đây là ấn tượng đầu tiên khi Cung Tuyệt Thành nhìn thấy Bách Phi Thần. Bá đạo sắc bén lộ hết tài năng. Lại có được tất cả kín kẽ trầm ổn mà thiếu niên tuổi ở này không nên có.

Lời này vừa nói ra, mọi người phản ứng quá lớn, ai không thích chuyện bát quái, nhất là chuyện bát quái có giá trị như vậy.

"Phu nhân, vẫn còn đang tức giận với vi phu ?" Bách Phi Thần không nhìn thấy mọi người, đi thẳng về phía bên cạnh Đại Nhi, khí thế bá đạo sắc bén mới vừa rồi trong khoảnh khắc biến thành vẻ mặt ai oán nhìn về phía Đại Nhi sắc mặt vẫn bình tĩnh.

Tất cả mọi người đều cho rằng nam tử mới vừa lộ ra khí phách thật lớn là ảo giác, bởi vì chỉ trong nháy mắt, nam tử trước mắt tản mát ra loại khí tức quá lớn đã biến thành người ôn nhu không thể tưởng nổi. Quả thật làm mù mắt của mọi người.

Sự phân biệt đối xử cũng quá lớn. . . . . .

Phản ứng lớn nhất vẫn là ba người kia:

Mộc Vân Thiên đau lòng không thôi, họ Lâm buồn bực không thôi, Cố Hinh Tuyết phẫn hận không dứt.

Đây chính là ở trong lòng người kia, Đại Nhi ưu tú như thế. Trái tim không nhịn được buộc chặt, khổ không thể tả.

Quả nhiên là tiểu muội, Bách Phi Thần cũng đi theo hồ đồ. Nam tử họ Lâm nâng trán thầm than.

Đều đến đông đủ vậy sao, Hừ! Ai chết vào tay ai còn chưa biết, hãy đợi đấy! Cố Hinh Tuyết oán độc nhìn hai người một cái, cúi đầu thu lại cảm xúc.

"Một tờ hưu thư ở đây, cầm đi." Đại Nhi bình tĩnh từ trong lồng ngực móc ra một tờ giấy viết đầy ‘chữ’, không chút nào để ý ánh mắt của mọi người nhìn nhìn nàng giống như quái vật, ngón trỏ phải và ngón giữa kẹp lại đưa cho Bách Phi Thần.

Bách Phi Thần liếc mắt nhìn cái gọi là ‘hưu thư’, dở khóc dở cười.

"Phu nhân, nàang xác định đây là ‘hưu thư’ ?"

"Thế nào?" Đại Nhi nhíu mày.

"Phu nhân ‘hưu thư’ viết quá thâm ảo, vi phu tự nhận tài sơ học thiển không thế nào nhìn hiểu, nhìn thế nào cũng giống như mối phu, không bằng chúng ta tìm người xem giúp một chút?" Bách Phi Thần cười híp mắt đề nghị, chỉ là ánh mắt kia luôn có mấy phần xảo trá.

Không không không, mọi người cùng nhau lắc đầu. Trọng điểm không phải hưu thư, mà là tại sao nữ hưu nam?

Đại Nhi vừa nghe, bàn tay nhỏ bé nhanh chóng thu vào tờ giấy mở ra, tốc độ nhanh đến nổi làm cho người ta ghé mắt. Nói giỡn, ngay cả chữ viết của Tiểu Nương mà không nhận ra, mẹ nó để cho người khác nhìn cười chết người sao.

"Mấy ngày nữa viết cho ngươi một tờ đơn giản." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Nhi đỏ lên, nói không tự nhiên lắm.

Sự kiện lần này Đại Nhi biết được một vấn đề nghiêm trọng: chữ bút lông quả nhiên thiếu sót !

"Khụ khụ, nói như thế vị cô nương này là phu nhân của Bách môn chủ, là tiểu nhi mạo muội." Cung Thành chủ cũng không so đo Bách Phi Thần vô lý, hắn mơ hồ cảm thấy cho dù ngươi so đo, Bách Phi Thần cũng sẽ không để ở trong mắt, điều này thuần túy là tự tìm ăn khổ.

"Bắc nhi, ngươi cũng nhìn thấy, Bách Môn chủ phu thê tình thâm, ngươi sớm chết tâm đi." Cung Thành chủ không chờ hai người hồi đáp liền chuyển sang nhi tử mình, giọng điệu rất nghiêm túc.

Mọi người im lặng, Thành Chủ đại nhân, ngài đã thấy bọn họ phu thê tình thâm sao?

"Phụ thân, ngài không thấy Đại Nhi muốn hưu hắn gả cho ta sao." Cung Bắc Thiếu hiển nhiên không chịu nể mặt mũi, mặc dù nói mục đích đạt, hiện tại nhân cơ hội nói buông tha cũng không có gì, nhưng hắn không thể để cho Bách Phi Thần thoải mái, con mẹ nó chọn đúng thời điểm, nếu mẫu thân không đứng về phía mình, hôm nay nhất định sẽ thất bại.

"Cung thiếu Thành Chủ, chẳng lẽ chưa từng nghe nói thà phá mười ngôi miếu cũng không phá một cuộc hôn nhân sao, sao không có chừng mực như vậy, Đại Nhi tức giận náo cùng bổn tọa, ngươi cũng muốn chen vào, bổn tọa nghi ngờ động cơ của ngươi không trong sáng." Nhìn thấy ảo giác sao? Tại sao cảm giác hai người kia từ lúc vào cửa liền bắt đầu đối chọi gay gắt?

"Bổn tọa đồng ý lời mời tham gia đại hội thần binh, chỉ hy vọng chuyến này thuận lợi cùng phu nhân hòa hảo như lúc ban đầu, nếu như thực sự gây ra chuyện gì, sợ rằng Thần Binh Thành ngươi cũng gánh không nổi." Bách Phi Thần nói lời này cũng không giả. Có lẽ Thần Binh Thành trăm năm nay đã ăn sâu bén rễ, nhưng Bách Phi Thần hắn vẫn chưa sợ qua người nào. So với làm Hoàng đế, hắn cảm giác chức Môn Chủ này mình làm tương đối hài lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.