Bách Biến Tiểu Mỹ Nhân

Quyển 1 - Chương 2: Thiên hàng bạch lang




Đường tam công tử đã nghĩ cả đến chuyện tự sát, Hải Mạt Mạt nghiêng đầu nhìn, đôi mắt sáng trong suốt. Tổng giám đốc Đường như bị chẹn họng không nói được gì, cuối cùng để Hải Mạt Mạt dội cả một chai nước suối giải quyết vấn đề sinh lý. Hải Mạt Mạt ngồi dựa vào cửa xe, chỉ lát sau đã ngủ thiếp đi rồi. Con chó lông dài tên Gâu Gâu đang đứng ở bên cạnh anh, trừng mắt lên chờ xem buổi sáng ngày mai có thể xí được một bên đùi hay không. Nếu anh ‘thăng thiên’ thì chắc là có thể.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, trong container đã tắt đèn, chỉ có đồng hồ đeo tay dạ quang trên cổ tay Hải Mạt Mạt còn mơ hồ phát ra ánh sáng yếu ớt. Vết thương của Tổng giám đốc Đường đã được bôi thuốc, lúc này anh cũng đã hạ sốt rồi nhưng toàn thân vẫn đau không cử động nổi.

Đêm thu yên tĩnh có hơi lạnh, anh quấn chặt quần áo, đột nhiên không ngủ được. Ngoài xe tiếng bước chân đám zombie nặng nề như tiếng trống buồn, anh bắt đầu nghĩ đến Chu Tân Quốc, Tưởng Hồng Phúc, Yến Thao, cuối cùng nghĩ đến cả Lý Tiểu Đông mà lúc trước anh không hề có ấn tượng. Sau đó là anh nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong mấy năm nay, nghĩ về người tiếp theo anh có thể liên lạc.

Tập đoàn ASA có hơn bốn mươi nghìn công chức, có lần anh bất chợt nổi hứng làm sinh nhật cho một con chó của nhà máy, cũng đã có hơn bảy trăm người nổi tiếng đến dự. Bên cạnh anh mỹ nữ như mây, ca sĩ, ngôi sao điện ảnh, nữ tiếp viên hàng không, người đẹp khắp nơi đếm không xuể. Anh đã từng làm đại sứ từ thiện thành phố E, chủ trì vô số hạng mục từ thiện.

Nhưng bây giờ anh lại không nghĩ ra được mình nên đi đâu. Ông già thì khỏi phải nói rồi, lần trước sinh nhật năm mươi hai tuổi của ông, anh mang theo bạn gái mới tới chúc thọ. Đang lúc mọi người ồn ào, bạn gái mới nhảy một điệu múa thoát y trước mặt mọi người (cô ta là vũ công). Ông già thổ huyết ba lít, mặc dù anh cảm thấy đó nhất định là máu mũi, nhưng vẫn bị ông già đuổi ra khỏi cửa.

Đường đại tướng quân cũng thật độc ác, ngày hôm sau liền đăng báo cắt đứt quan hệ cha con với anh.

Đường tam công tử không thèm quan tâm, dù sao ông già cũng không thích anh, từ nhỏ đến lớn chưa từng hòa nhã với anh, anh đã quen rồi. Tuy rằng lúc này đi tìm ông ấy, cho dù là dựa vào các loại danh hiệu của công ty anh cũng sẽ có được nơi dung thân yên ổn. Nhưng tổng giám đốc Đường là người kiêu ngạo, anh thà làm bữa sáng cho zombie còn hơn đến chỗ ông già cầu cứu.

Đường lão già cũng ác thật, nhất quyết không đi tìm anh, quyết tâm coi như không có đứa con trai này.

Những người khác thì sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, trời cũng đã sắp sáng. Một tia nắng mặt trời xuyên qua khe hở cửa xe, chiếu rọi lên vết coca và vết máu trên sàn nhà, lộ ra hơi thở chết chóc tuyệt vọng. Đường tam công tử vểnh tai lắng nghe, khi thấy bên ngoài không còn tiếng động mới miễn cưỡng đứng lên, mở cửa xe.

Ánh mặt trời chiếu vào, vì bớt đi khí thải công nghiệp nên không khí còn mát mẻ hơn trước rất nhiều. Anh hít sâu một hơi, đứng dưới ánh mặt trời từ từ cử động thân thể.

Hải Mạt Mạt bên cạnh còn đang ngủ, nước miếng trong suốt nhỏ xuống ngực. Đường Ngạo cau mày. . . Trẻ con chính là phiền toái.

Trong ôtô đối diện có tiếng vang nhỏ, Đường Ngạo lập tức cảnh giác, ngay sau đó bắt đầu đóng cửa xe: “Hải Mạt Mạt!” Anh gọi một tiếng, Hải Mạt Mạt vừa mới mở mắt, cửa xe đã bị người ta đá bật ra. Đường Ngạo dù sao cũng đang bị thương nặng, động tác không đủ nhanh.

Đi vào là ba người đàn ông cường tráng, bọn họ vừa lên xe đã lập tức đá ngã Đường Ngạo. Sau đó hai người tiến lên, một trái một phải bắt chéo hai tay Đường tam công tử ra sau lưng, đè gương mặt tuấn tú của anh lên tấm sắt lạnh như băng.

Hải Mạt Mạt sợ hết hồn, một người đàn ông khác đã đạp cô bé một phát: “Ngoan ngoãn một chút!”

Hải Mạt Mạt nghiêng đầu nhìn hắn ta, trong đôi mắt có một dải màu kỳ dị. Người đàn ông đạp cô bé cũng thầm run lên, không để ý tới cô bé nữa, vội vàng tìm kiếm những thứ hữu dụng trong xe. Hải Mạt Mạt có một ít thuốc men và hai bao bánh bích quy, một hộp chocolate lớn. Bọn họ vơ vét xong hết, đang định đi thì một người đàn ông da ngăm đen đột nhiên liếc mắt nhìn Đường Ngạo: “Ơ, đây không phải là tổng giám đốc Đường của ASA sao?”

Hai người còn lại vừa nghe vậy liền vây quanh. Ở thành phố E, tổng giám đốc Đường là người nổi tiếng, con cháu quân nhân, dựa vào hai mươi nghìn tệ xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, trong vòng bảy năm trở thành người giàu nhất thành phố E. Tập đoàn ASA chủ yếu sản xuất và phân phối thuốc. Nhờ sản xuất được thuốc con nhộng cai nghiện ASA và thuốc chống ung thư ASA mà nhanh chóng nổi lên.

Loại thuốc thứ nhất, trong vòng ba đợt trị đã có thể giảm bớt sự phụ thuộc của con nghiện vào thuốc phiện, trong vòng nửa năm hoàn toàn cai xong, không có bất kỳ đau đớn nào. Loại thuốc thứ hai có thể ngăn chặn sự khuếch tán của tế bào ung thư, là loại thuốc được người bị ung thư thường dùng nhất hiện nay.

Hai loại thuốc này đã hoàn toàn đủ để Tập đoàn ASA trở thành ông trùm trong ngành dược phẩm thành phố E. Dù đã bán sang cả châu Âu, Á, Bắc Mĩ, Nam Mỹ, nhưng Đường Ngạo vẫn chưa thỏa mãn. Mấy năm nay ASA liên tiếp nghiên cứu ra những loại thuốc mới.

ASA trong tiếng Hebrew nghĩa là người chữa khỏi bệnh, là quà tặng của Thượng Đế. Anh nghiễm nhiên được đặt chung với cái tên này, trở thành nhân vật trong truyền thuyết.

“A, thật hiếm có. Tổng giám đốc Đường cũng từ đàn tế thần chạy xuống, cùng chung hoạn nạn với đám dân đen chúng ta rồi.” Người đàn ông má trái có cái bớt hình tròn túm tóc anh, bắt anh ngẩng đầu lên. Người đàn ông tóc đỏ bên phải lấy đầu thuốc lá ngậm trong miệng ra: “Tổng giám đốc Đường có còn nhớ Cung Lâm Lâm không?”

Đường Ngạo thật sự không nhớ, phụ nữ của anh rất nhiều. Người đàn ông tóc đỏ cười lạnh một tiếng: “Cũng đúng, phụ nữ của tổng giám đốc Đường nhiều như thế sao mà nhớ được. Để tao nhắc lại nhé, cô ta là người mẫu.” Hắn cầm đầu lọc thuốc, chợt dí lên cánh tay Đường Ngạo, Đường Ngạo đột nhiên vùng vẫy, bị hai người đè lại.

“Ba ơi!” Hải Mạt Mạt dùng sức bò đến, người đàn ông tóc đỏ giẫm chặt lên người cô bé: “Lúc đầu tổng giám đốc đường bao cô ta nửa năm, mỗi ngày xe sang đưa đón, toàn ra vào những nơi vung tiền như rác, quần áo, giày dép, túi xách đều là hàng hiệu. Tổng giám đốc Đường tiêu tiền như nước nuôi cô ta nửa năm, sau đó đá cô ta! Mày có biết ban đầu bọn tao đã định kết hôn! Nhưng cô ta nói với tao rằng cô ta đã quen với cuộc sống kia, không thể theo tao sống những ngày như trước nữa. Sau đó cô ta vào hộp đêm, thành gái.”

Đôi mắt hắn ta đỏ lừ, giống hệt một con sư tử tức giận, đấm vào mặt Đường Ngạo: “Mày phá hủy cô ấy! Loại như mày mà còn đòi làm từ thiện? Công ty ưu tú cái gì? Nhà từ thiện cái gì? Đường Ngạo, mày là súc sinh! Mày nên xuống Địa ngục! !”

Hắn dùng sức điên cuồng đá Đường Ngạo mấy cái, Hải Mạt Mạt khóc như mưa: “Ba. . . . . .”

Đường Ngạo chịu đựng không kêu một tiếng, dùng chút hơi nói một câu: “Nhỏ giọng một chút, cẩn thận dẫn bọn chúng tới.”

Mắt người đàn ông tóc đỏ thế nhưng lại ươn ướt, cuối cùng hắn đánh đủ rồi, kéo khóa quần xuống: “Phế vật tự cho là đúng!”

Cả người Đường Ngạo ướt đẫm, ba người đàn ông cười ha ha, vơ vét tất cả đồ vật hữu dụng trên xe rồi quay về xe của mình. Hải Mạt Mạt vội chạy tới bên cạnh Đường Ngạo, cởi áo khoác giúp anh lau mặt và đầu: “Ba ơi. . . . Vì sao bọn họ lại đổ nước lên người ba?”

Cô bé không hiểu, Đường tam công tử ho kịch liệt, ho ra rất nhiều bọt máu. Anh không ngờ mình sẽ chịu sự sỉ nhục đến nhường này, đột nhiên anh cũng không biết mình nên phản ứng thế nào. Anh chỉ ngồi thật lâu, sau đó khẽ nói: “Không sao.”

Trong xe không có nước và đồ ăn, Đường Ngạo lại không thể nhúc nhích. Hải Mạt Mạt đóng cửa xe, khoác túi sách nhỏ đi ra ngoài. Đường Ngạo muốn ngăn cản cô bé, nhưng nếu cô bé không đi chẳng lẽ để mọi người cùng đói chết ở đây sao?

Lần đầu tiên anh cảm thấy mình thật vô dụng, ngay cả quan tâm cũng có vẻ dư thừa. Vì vậy không nói gì.

Hải Mạt Mạt đi ra ngoài hơn một tiếng, Đường Ngạo vẫn mơ mơ màng màng, không ngủ. Cuối cùng là con chó lông dài kia về trước, nó ở bên ngoài cào cửa xe, Đường Ngạo cố gắng mở cửa cho nó vào. Bụng nó đã no căng, bên ngoài nhiều người như vậy, nó không lo không có thịt.

Mắc cười là trong miệng nó còn ngậm một hộp cá sadin. Lúc này nó đi vào nhìn bốn phía phát hiện Hải Mạt Mạt không ở đây, sống chết cũng không chịu đưa đồ hộp cho Đường Ngạo.

Đường Ngạo đương nhiên không thể giành đồ với chó, huống chi anh cũng không còn sức. Gâu Gâu chờ ở cửa xe, cuối cùng lại cảnh giác nhìn anh, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí đặt đồ hộp ở trước mặt, hai chân trước tì lên đồ hộp, mõm đặt lên chân, ôm chặt lấy.

Lại qua chừng nửa tiếng, Hải Mạt Mạt mới trở về. Hiện giờ thức ăn nước uống đều vô cùng khan hiếm. Vốn thực phẩm trong thành phố này đủ cung ứng nhưng sau khi virus bùng phát, rất nhiều kẻ có quyền thế đã vơ vét dự trữ một lượng lớn.

Cứ như vậy, lương thực cho những người khác trở nên vô cùng hữu hạn.

Mọi người đều khủng hoảng, cướp đoạt khắp nơi, hiện giờ một cái bánh mì còn đắt hơn vàng.

Dĩ nhiên, trong đó cũng có công lao của tổng giám đốc Đường. Việc đầu tiên anh làm là vơ vét rất nhiều thức ăn, hiện giờ sợ rằng có một phần tư lương thực, thực phẩm đông lạnh và thức ăn dễ bảo quản của thành phố E đang ở trong xưởng ASA.

Sau đó anh bị đuổi ra ngoài. ( Đường tổng giận dữ: có nhất thiết chương nào cũng phải nhắc đến chuyện này không hả! )

Hải Mạt Mạt chỉ tìm được hai chai nước khoáng, còn có một cái bật lửa, một chai rượu trắng và mấy gói chocolate nhân rượu. Gâu Gâu vừa thấy cô bé trở về, vội vàng đưa hộp đồ hộp đến như hiến vật quý. Mạt Mạt vuốt lông nó, cạy đồ hộp ra, trước cho nó một miếng, sau đó bóc chocolate đưa cho Đường Ngạo.

Đường Ngạo không nhận, chỉ dùng rượu trắng rửa vết thương: “Cháu ăn đi.” Hải Mạt Mạt lắc đầu, nhét chocolate vào trong miệng anh: “Ba ăn đi.”

Đường Ngạo thở dài, trước kia vô duyên vô cớ nhận được điện thoại của Hải Mạt Mạt, anh chưa bao giờ hòa nhã với cô bé. Sau này truyền thông dùng cô bé để lăng xê, nói anh bỏ vợ bỏ con. Trí tưởng tượng của truyền thông phong phú đến mức nào thì khỏi cần nói, lập tức biên soạn ra một câu chuyện Trần Thế Mỹ hiện đại.

Đường tam công tử không ít scandal, mặc dù anh không để ý nhưng cũng có thể nói là căm thù cô bé đến tận xương tuỷ.

Anh nhận lấy đồ hộp, ăn hai miếng, sau đó đưa cho Hải Mạt Mạt: “Hai ngày nữa chú đưa cháu về nhà.” Hải Mạt Mạt cũng không nhiều lời, ăn hết số đồ ăn còn lại trong hộp. Đường Ngạo dùng gạc mỏng tẩm rượu rửa vết thương. Zombie tàn sát bữa bãi, người còn nguy hiểm hơn zombie, anh không thể bị thương, phải mau chóng hồi phục.

Buổi trưa, Hải Mạt Mạt và Gâu Gâu lại đi ra ngoài một chuyến. Lần này người chó hợp tác, bắt được hai con chim bồ câu, một con chim sẻ. Ba người đàn ông bên kia phát hiện, chuẩn bị sang đây cướp, Gâu Gâu sủa như điên. Thấy đám zombie cũng bị hấp dẫn tới, ba người không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ trốn vào trong xe.

Người đói bụng thì chuyện gì cũng làm được. Ba ngưởi đàn ông nhắm Gâu Gâu làm mục tiêu, nếu như làm thịt con chó này nhất định có thể ăn no một bữa.

Buổi tối, Đường Ngạo ngủ mê man suốt do quá mệt mỏi. Gâu Gâu đang cào cửa xe vì buồn tè. Hải Mạt Mạt mở cửa xe ra, nó lập tức nhảy xuống xe, chạy tới bụi cỏ ven đường đi tiểu.

Hải Mạt Mạt vốn đứng ở cửa xe đợi nó, trong bóng tối một tấm lưới từ sau đột nhiên ập tới, trùm lên Gâu Gâu. Ba người đàn ông hưng phấn vô cùng: “Con súc sinh, xem mày chạy đi đâu!”

Người đàn ông trên mặt có vết đao chém thu lưới, sợ con chó này kêu loạn, hung hăng đá nó một cái.

Vốn một phát này tuyệt đối có thể đạp con chó kia thủng bụng lòi ruột, nhưng không có, hắn giẫm hụt rồi sao?

Hắn kinh ngạc cúi đầu, thấy mình. . . Lại bị người ta xách lên! Đúng, là xách lên, có người xách thắt lưng hắn, kéo hắn về phía sau ít nhất một mét. Hắn cúi đầu nhìn thấy cái tay bên hông mình. Sau đó tầm mắt di chuyển lên trước, đứng trước mặt là một con nhóc thấp bé.

Hắn nhận ra con nhóc này! Lúc này mái tóc vàng của cô bé sáng lấp lánh, da thịt mềm mại, sóng mắt như sao: “Đừng bắt chó của tôi chứ.”

Cô bé lầm bầm một câu, hơi khom lưng, hai tay nắm lưới cá nhẹ nhàng xé ra, chỉ nghe xoẹt một tiếng nhỏ, lưới dây ni lông to gần bằng ngón cái bị xé thành hai nửa như giấy mỏng.

Gâu Gâu từ trong lưới lao ra, tức sùi bọt mép. Ba người đàn ông nào có tâm trạng để ý đến nó. Con nhóc này có thể xách một người đàn ông cao 1m84 nặng hơn 90 cân như xách con gà con! Có thể nhẹ nhàng xé rách tấm lưới chắc chắn như vậy!

Nó rốt cuộc là ai?

Trong đầu ba người đồng thời hiện lên một nhân vật. . . . Thiên Sơn Đồng Mỗ [1]!

[1] Thiên Sơn Đồng Mỗ là nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp của nhà văn Kim Dung. Bà là chủ Linh Thứu Cung, trong lúc đang luyện công bị sư muội của mình phá đám, nên từ đó, Thiên Sơn Đồng Mỗ có ngoại hình giống một cô bé con 12 tuổi.

Hải Mạt Mạt cũng không làm khó bọn họ, chỉ chống nạnh, vô cùng trẻ con nói một câu: “Còn dám bắt nạt ba và Gâu Gâu của tôi, tôi đánh mấy người đó!”

Cô bé mang theo Gâu Gâu về xe, Gâu Gâu còn đang tức giận thỉnh thoảng sủa mấy tiếng. Hôm sau, thân thể Đường Ngạo đã khá hơn một chút liền cố gắng lái xe khỏi đoạn đường này. Anh đi về phía ngoại ô tầm mười km.

Ba người đàn ông này biết rõ lai lịch của anh, trên xe lại chỉ có một cô bé và một con chó. Hơn nữa anh đang trọng thương, chẳng khác nào để mặc người ta chém giết. Nơi này đã không còn an toàn nữa rồi.

Hiện giờ nơi nào càng nhiều người càng không an toàn, anh dừng xe ở ven đường, nơi này là sông Bách Lộ gần thành phố E. Khi đó là chạng vạng, ráng chiều thu buông xuống, bầu trời nhuộm thành màu đỏ.

Anh xuống xe, bốn phía vô cùng yên tĩnh. Nước sông Bách Lộ chảy chầm chậm, bên bờ sông hai, ba con zombie nhàn nhã như đang tản bộ sau bữa tiệc lớn. Chờ chúng nó đi xa, Đường Ngạo nhẹ nhàng đi tới bờ sông, cởi quần áo đi vào trong nước.

Nước sông hơi lạnh, anh từ từ quỳ xuống, để nước sông ngập qua đầu. Nước sông tẩy rửa thân thể, vết thương đau nhói, thế nhưng anh chỉ cắn chặt răng.

Qua thật lâu, anh mới trồi lên, nhìn thấy Hải Mạt Mạt không biết đã chạy tới cạnh bờ sông từ lúc nào. Ánh mặt trời chiếu xuống, cô bé dùng một cành liễu mềm mại làm bóng ném ra xa. Gâu Gâu lè lưỡi chạy như bay đi nhặt.

Dưới cây liễu là một khoảng sân cỏ đã héo úa một nửa, cô bé cười tươi như hoa, thân thể mềm mại như cánh bướm dập dìu. Đường tam công tử một lần nữa chìm xuống nước, một hồi lâu mới trồi đầu lên, hít sâu một hơi. . . Quên hết những ngày tháng quang vinh hô phong hoán vũ trước kia đi Đường Ngạo. Hiện giờ quan trọng nhất là tìm được đầy đủ thức ăn và sống sót!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.