Bách Biến Tiểu Mỹ Nhân

Quyển 1 - Chương 19: Kiệu hoa xuất môn




Đường Ngạo sải bước đi vào, Tô Bách vốn đang giúp Kiều Tiểu Vũ mang thuốc bắc ra phơi nắng, lại đột nhiên ngã xuống đất. Kiều Tiểu Vũ là người bào chế thuốc, không phải không biết gì, lập tức bắt mạch cho anh ta.

Nhưng vừa chạm vào Tô Bách, cô ta lập tức sợ đến mức biến sắc. Tô Bách nóng đáng sợ, ít nhất phải bốn mươi năm mươi độ. Nhiệt độ cao như vậy, người làm bằng sắt cũng teo!

Kiều Tiểu Vũ không dám tin vào tay mình, bèn dùng nhiệt kế đo, kết quả ngay cả nhiệt kế cũng mất tác dụng. Cô sợ Tô Bách cứ vậy mà chết, vội chạy đi tìm Đường Ngạo. Xét đến cùng, người nơi này ít nhiều cũng có chút lệ thuộc vào Đường Ngạo. Cảm thấy anh giống như Doreamon, không gì không làm được.

Lúc Đường Ngạo chạy tới phòng y tế đơn sơ, Tô Bách đang nằm trên giường sốt cao. Anh dùng tay sờ liền nhíu mày. Nóng thế này bảo bốn mươi năm mươi độ cũng không quá.

Ngực Tô Bách kịch liệt phập phồng, nhịp tim và mạch tăng, da cũng có chút đỏ lên. Ánh mắt mọi người đều nhìn về Đường Ngạo, nhưng Đường Ngạo biết phải làm sao.

Anh đột nhiên nhớ tới một chuyện. Lúc anh và Hải Mạt Mạt bị rơi xuống hố sâu, Hải Mạt Mạt mắc mưa cũng sốt cao. Mặc dù không nóng như vậy, nhưng nhiệt độ lúc đó chắc chắn đã vượt ra khỏi phạm vi sốt cao bình thường của con người.

Chuyện này. . . . .Có liên quan sao?

“Có cần. . . . . . Cần cho anh ấy uống thuốc hạ sốt không?” Ngô Hoa dè dặt hỏi.

Đường Ngạo lắc đầu, sốt như vậy, thuốc hạ sốt có tác dụng mới kỳ quái.

Anh nhìn thoáng qua Hải Mạt Mạt, Hải Mạt Mạt lẳng lặng đứng ở đầu giường. Đường Ngạo chỉ đành phải nhỏ giọng hỏi cô bé: “Cần hạ nhiệt không?”

Hải Mạt Mạt khẽ lắc đầu.

Tô Bách lần này sốt cao chừng ba ngày. Hải Mạt Mạt thường cho anh ta uống chút nước. Anh ta dường như đã bất tỉnh nhân sự, ngay cả nói mê sảng cũng không thấy.

Nhưng điều kỳ lạ là ba ngày sau, tơ máu trong mắt Tô Bách biến mất, da cũng từ từ khôi phục bình thường. Đặc điểm của zombie trên người anh ta đều biến mất.

Lúc Tô Bách tỉnh lại, người đầu tiên anh ta nhìn thấy là Hải Mạt Mạt. Hải Mạt Mạt đang cho anh ta nước uống, anh ta nhẹ nhàng vươn tay, vốn muốn sờ mái tóc vàng của Hải Mạt Mạt, nhưng anh ta đột nhiên trợn tròn mắt.

Chuyện gì xảy ra vậy? Tay của anh có thể động! Không cứng ngắc, không sưng phù nữa.

Anh ta không dám tin véo má Hải Mạt Mạt, thật lâu sau mới mở miệng: “Cháu. . . . . . Tay của chú?” Anh ta sững sờ, “Chuyện gì xảy ra vậy? Chú có thể nói chuyện rồi? !”

Hải Mạt Mạt đưa cốc nước cho anh ta: “Vậy chú tự uống đi.”

Tô Bách không cầm lấy mà lật người ngồi dậy, lập tức lao tới trước gương. Người trong gương đúng là anh, da bóng loáng, sắc mặt hào hảo, quả đúng là một thiếu niên đẹp trai khỏe mạnh!

Anh ta hoảng hốt không nói nên lời, gần như tự kỷ vuốt ve mặt mình không biết bao nhiêu lần.

Tin tức Tô Bách “Sống lại” lập tức truyền khắp căn cứ. Cả đám zombie cũng sôi trào, tất cả mọi người chạy tới xem.

Tô Bách thề, anh ta chưa bao giờ nhận được đãi ngộ như thế này. Ban đầu những zombie kia coi anh ta như đồ cổ mà sờ soạng, sau đó cẩn thận quan sát. Cuối cùng khi bọn họ định lột quần anh ta, anh ta kêu thảm thiết, chạy mất dép.

‘Táng tận lương tâm’ Hải Lam hét lớn một tiếng, tất cả zombie lập tức chạy tới, đè anh ta xuống. A a ha ha đập cho một trận.

Tô Bách vừa sống lại suýt nữa lại biến thành zombie rồi.

Tô Bách phục hồi càng khiến đám zombie quyết tâm cấm thực. Hóa ra bọn họ không phải không có thuốc nào cứu được, bọn họ còn hi vọng biến trở lại làm người! Không có gì khiến người ta chờ mong hơn khởi tử hoàn sinh.

Hơn nữa bọn họ nhất trí cho rằng từ zombie này không may mắn, nhất quyết yêu cầu đổi tên gọi, bọn họ còn là người! Vì vậy từ đó về sau, thông qua sự nhất trí của cả doanh, đám zombie này chính thức đổi tên thành ‘mất nết’ [*].

[*] Zombie trong tiếng trung là Tang Thi, đám này đòi đổi tên thành tang đức – mất đức.

Điều Đường Ngạo quan tâm không phải chuyện này. Lúc anh hỏi Tô Bách nguyên nhân hồi phục, ánh mắt Tô Bách lóe lên một cái. Đường Ngạo lập tức phát hiện ra. Ở trước mặt anh, kỹ thuật diễn của Tô Bách đúng là quá tệ, còn không bằng diễn viên quần chúng.

“Cậu biết gì đó, đúng không?” Anh nói thẳng. Tô Bách lập tức đứng dậy: “Không có, anh Ngạo! Làm sao em lại. . . . Làm sao em lại lừa anh được, đúng không?”

Đường Ngạo bình tĩnh nhìn anh ta không nói lời nào, qua mấy phút Tô Bách rốt cuộc không chịu nổi. Ánh mắt của Đường Ngạo giống như muốn đâm xuyên qua anh ta vậy.

“Ờ. . . . Anh Ngạo, nếu như không có chuyện gì nữa em đi ra ngoài xem có giúp được gì không.” Anh ta lắp bắp sau đó vội vàng đi ra ngoài như chạy trốn.

Đường Ngạo đứng ở sau lưng anh ta, đăm chiêu suy nghĩ.

Tim Tô Bách đập thình thịch, anh ta rất sợ ánh mắt của Đường Ngạo, Hỏa Nhãn Kim Tinh cũng không đáng sợ bằng. Ba ngày trước. . . . . .

Đó là buổi tối, anh ta giúp Kiều Tiểu Vũ thu thuốc bắc phơi bên ngoài vào. Kiều Tiểu Vũ đi ăn cơm, anh ta ngồi ở trên sân cỏ bên ngoài phòng y tế. Zombie phải chờ đám phụ nữ ăn cơm xong mới tới đút được.

Đột nhiên có người đi tới, anh ta ngẩng đầu nhìn sang, thấy Hải Mạt Mạt đến. Anh ta vẫn luôn đối xử với Hải Mạt Mạt rất tốt, lập tức liền hừ hừ ha ha hỏi: “Sao cháu không đi ăn cơm?”

Hải Mạt Mạt ngồi xuống bên cạnh anh ta, cô bé còn nhỏ, ngồi ở bên cạnh chỉ giống như một con mèo con. Tô Bách sờ sờ đầu cô bé. Kể từ khi biến thành zombie, anh ta rất thích vuốt ve Hải Mạt Mạt.

Tóc Hải Mạt Mạt vừa dài vừa mềm, mái tóc màu vàng xoăn xoăn như sóng gợn. Đó là xúc cảm duy nhất anh ta có thể cảm nhận được, giống như nước chảy qua lòng bàn tay vậy.

“Chú Tô Bách muốn sống không?” Hải Mạt Mạt đột nhiên dùng tiếng zombie hỏi.

Tô Bách gật đầu: “Dĩ nhiên, trước kia khi còn sống không cảm thấy, bây giờ mới biết sinh mạng đáng quý. Cháu không hiểu đâu, trong mắt zombie không có màu sắc, tất cả mọi thứ trên thế giới này chỉ có một màu xám mờ mịt. Không có khứu giác, không có xúc giác, không biết rét nóng. Chỉ có bản năng khát vọng máu tanh.”

Một người một zombie ngồi trên bãi cỏ nói chuyện phiếm, bên cạnh là bức tượng hình con ngựa. Hải Mạt Mạt đứng lên: “Chú Tô Bách bế cháu lên đó đi.”

Tô Bách liền đứng dậy, bế cô bé lên lưng ngựa đá. Sau đó anh ta sờ sờ ngựa đá, đột nhiên cảm thán: “Giống như con ngựa đá này vậy, vô tri vô giác, sống vật vờ trên đời. Nếu như chú có thể biến thành người, chú nhất định sẽ cầu hôn Tiểu Vũ, sẽ càng thêm cố gắng, cho cô ấy cuộc sống cô ấy muốn. . . . . .”

Tay Hải Mạt Mạt khẽ đặt lên vai anh ta, ánh mắt của cô bé trong trẻo như nước: “Nếu như Mạt Mạt giúp Chú Tô Bách sống lại, chú Tô Bách có thể giữ bí mật không?”

Tô Bách ngạc nhiên. Nói thật, mặc dù Hải Mạt Mạt còn nhỏ, nhưng anh ta tin những lời này của cô bé. Hải Mạt Mạt có thể nói chuyện với zombie. Nói không chừng cô bé trước kia cũng là zombie!

Anh ta lập tức cầm tay Hải Mạt Mạt: “Chú thật sự vẫn có thể biến trở về làm người sao?”

Hải Mạt Mạt nhìn anh ta, mặc dù ánh mắt trong suốt nhưng vẻ mặt lại vô cùng trịnh trọng: “Chú Tô Bách nhất định phải giữ lời hứa đấy, cho dù là ba cũng không được nói.”

Tô Bách thầm rùng mình. Anh ta cho rằng quan hệ giữa Hải Mạt Mạt và Đường Ngạo không có gì bí mật, vô cùng thân mật. Tại sao Hải Mạt Mạt lại muốn giấu cả Đường Ngạo?

Anh ta hơi do dự, Hải Mạt Mạt liền nhảy xuống khỏi ngựa đá. Tô Bách vội vàng ôm lấy cô bé: “Mạt Mạt ngoan, chú thề, thề!! Tuyệt đối giữ bí mật, nếu như làm trái lời thế trời tru đất diệt!!”

Nói xong, sợ Hải Mạt Mạt nghe không hiểu trời tru đất diệt là gì, anh ta lại đổi thành: “Nếu như làm trái với lời thề, chú Tô sẽ biến thành zombie thực sự!”

Hải Mạt Mạt liếc nhìn bốn phía, thấy không có ai chú ý, cô bé mới rút ra một cái kim tiêm, sau đó kéo ống tay áo lên, rút 100cc máu.

Mắt Tô Bách hơi nheo lại, Hải Mạt Mạt nâng tay phải của anh ta lên, chọc kim tiêm vào tĩnh mạch cổ tay phải anh ta. Tô Bách cũng không cảm thấy gì khác thường, nhưng cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao phải giữ bí mật, tại sao phải giữ bí mật với cả Đường Ngạo.

“Chuyện này. . . . Thật có thể khiến chú phục hồi như cũ?” Anh ta vẫn còn có chút không yên lòng, Hải Mạt Mạt đưa kim tiêm cho Gâu Gâu. Gâu Gâu nhanh nhẹn đào một cái hố chôn xuống.

“Thật. . . . Thật sự phải giấu cả anh Ngạo sao?” Anh ta thật sự không chắc chắn! Hải Mạt Mạt trịnh trọng gật đầu, Tô Bách cắn răng, cũng trịnh trọng nói: “Chú đồng ý, Mạt Mạt, chú không nói với bất cứ ai đâu! !”

Hải Mạt Mạt không nói nữa, xoay người đi. Tô Bách vẫn có chút không thể tin, cơ thể anh ta vẫn không có gì khác thường. Cả đêm anh ta không ngủ, chỉ cảm thấy ngực bắt đầu hơi ấm áp. Mà ngày hôm sau, anh ta liền phát sốt.

Tô Bách đi tìm Hải Lam, xem có thể giúp được gì đám mất nết này không. Nhưng vừa đến nơi, anh ta phát hiện bây giờ mình không hiểu tiếng zombie nữa.

Đám mất nết cho rằng anh ta đến để lên mặt, dưới cơn giận dữ lại lao lên, cũng không để ý thân phận thủ lãnh của anh ta, đè anh ta nằm bẹp dí. Tô Bách hô Táng tận lương tâm cứu mạng. Sau đó Hải Lam chạy đến, nó chạy rất nhanh, nhưng Hải Mạt Mạt thấy rõ ràng nó vừa chạy vừa dùng tiếng zombie cao giọng kêu: “Mẹ nó dừng tay! Buông tên khốn kia ra, để đó cho tôi!!” Tô Bách. . . . Lại bầm dập mặt mũi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.