Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 7: Huyết Thủ




Sự tình đã phát triển đến mức này, không thể nghi ngờ Mê Huyễn Tiên Thành đã bị người của Ma giới khống chế mất rồi. Trong thành tự nhiên là sẽ có cao thủ tọa trấn, nơi này cách Mê Huyễn Tiên Thành không xa, Dược Thiên Sầu ầm thầm tính toán bắt giữ mấy tên vô danh tiểu tốt này thăm dò tin tức. Nhưng trước mắt bọn chúng có chín người, hơn nữa bản thân mình không hề nhìn thấu tu vi người nào, nếu động thủ, còn chưa biết sẽ phát sinh thêm ra chuyện gì.
 
Nhưng hắn cũng không muốn đứng trơ mắt ra nhìn đám lòng lang dạ sói này lăng nhục hai người Long Tiểu Tửu. Mắt thấy có kẻ vươn tay xuống đũng quần của nàng, Dược Thiên Sầu liền cắn răng vung hai tay lên, điên cuồng phóng ra hơn ngàn thanh Tử Hỏa phi kiếm, mãnh liệt tràn vào bên trong hạp cốc.
 
Bất thình lình tử quang chói mắt, giống như cơn mưa lưu tinh oanh kích thẳng vào bên trong hạp cốc, nhất thời một chuỗi thanh âm bạo nổ loạn hưởng vang lên, mang theo mấy tiếng kêu thảm thiết, nhưng vẫn có ba thân ảnh cấp tốc bắn ra, tránh thoát khỏi cơn mưa phi kiếm này.
 
Dược Thiên Sầu phản ứng cực nhanh, trực tiếp lao vút về phía trước, song chưởng dang rộng ra, nhằm vào phía ba người rống giận quát: "Hấp Tinh Đại Pháp!"
 
Hai gã đứng ở hai bên trái phải không kịp trở tay, đã trúng phải hai luồng sương mù màu trắng, thân hình nhanh chóng trở nên gầy guộc như que củi rớt xuống dưới đất. Còn gã đứng chính giữa tu vi thâm sâu hơn, nên cương khí hộ thân đã ngăn cản được một chiêu Hấp Tinh Đại Pháp. Theo sau, ngay lập tức vung đao lên, điên cuồng bổ thẳng về phía Dược Thiên Sầu.
 
Dược Thiên Sầu đã làm ra quyết định, nên sẽ không hạ thủ lưu tình, nín một hơi xuất ra toàn lực, trong tay huyễn ra một thanh Kim Sắc Cự Kiếm, song chưởng giương lên cao, cùng đối phương lấy cứng chọi cứng!
 
"Oanh!" Một tiếng nổ đanh thép vang lên.
 
Theo sau, thanh đại đao của đối phương đã bị thanh Kim Sắc Cự Kiếm chém thành hai mảnh, toàn thân của đối phương đồng dạng cũng bị xả thành hai khúc, thi thể vương theo máu tươi rơi đầy xuống dưới mặt đất.
 
Dược Thiên Sầu xuất ra toàn lực giết chết đối phương xong, liền nhanh chóng thay đổi mục tiêu, hắn ngựa không dừng vó đuổi theo hai bóng thân ảnh khô gầy đang bỏ chạy. Đã trúng Hấp Tinh Đại Pháp, tốc độ phi hành so với chim thú còn muốn chậm hơn, thì làm sao có khả năng chạy thoát nổi đây?
 
Rất nhanh, Dược Thiên Sầu đã đuổi theo kịp, Kim Sắc Cự Kiếm trong tay vung lên đập xuống như đang đập ruồi muỗi bình thường, sau khi đem hai người chế trụ dưới mặt đất xong, hắn mới thu thần kiếm vào, đưa hai người quay trở về hạp cốc.
 
Trong hạp cốc, hơn một ngàn thanh tử sắc phi kiếm cắm đầy trên mặt đất, Quảng Niệm Tổ đã muốn giải khai xong cấm chế trên người Long Tiểu Tửu rồi, đang lấy quần áo giúp nàng che phủ da thịt phơi bày ra ngoài không khí. Sau đó hai người ôm nhau ngồi khóc!
 
Khi quay về, Dược Thiên Sầu ngay cả nhìn cũng chưa liếc nhìn hai người lấy một cái. Đem hai cỗ thây khô ném xuống địa phương vừa mới thu hồi tử sắc phi kiếm lại. Lúc này hắn mới thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, vừa rồi đúng là quá mức mạo hiểm, nếu như trong đám người kia, có kẻ tu vi cao cường hơn mình, thì sẽ gặp phiền toái lớn rồi. May mắn chính mình đã ra tay đánh lén thành công!
 
Trên thực tế, từ lúc Dược Thiên Sầu xuất thủ cho đến bây giờ, bất quá mới chỉ mất vài sát ná công phu mà thôi. Thoạt nhìn có vẻ thuận lợi, nhưng nguy hiểm ẩn chứa trong đó cũng là rất lớn.
 
"Ta nói hai vị hãy nhanh chóng rời khỏi đây thôi! Nếu như bị đám người Ma giới phát hiện, các ngươi muốn chạy trốn cũng là không được nữa rồi." Dược Thiên Sầu nhìn hai người Long Tiểu Tử khẽ lắc đầu nói.
 
Nghe thấy thanh âm này, hai người đang ôm nhau khóc ròng lúc này mới đứng lên, cùng nhau bước tới khom lưng bái tạ ơn cứu mạng của Dược Thiên Sầu.
 
Theo sau, Quảng Niệm Tổ diễn cảm bi thống, muốn xuất phi kiếm ra giết chết hai gã thây khô này báo thù. Nhưng Dược Thiên Sầu đã giơ tay ngăn cản: "Hai người này không thể giết được."
 
"Vì sao?" Quảng Niệm Tổ điên khùng quát lớn: "Ẩn Long Sơn Trang chúng ta cao thấp đều bị bọn chúng giết chết sạch rồi. Bọn chúng còn một đường truy sát đến đây. Vì sao ta không được giết chết bọn chúng?"
 
"Quần ma trùng lâm tam giới, hôm nay thế đạo hỗn loạn. Một đường ta đến đây cũng hỏi thăm qua, các môn phái khác trong Tiên giới đều bị huyết tẩy, không riêng gì là người của Ẩn Long Sơn Trang các ngươi." Dược Thiên Sầu chắn ngang trước mặt hai người, thở dài nói: "Hai gã này là ta cố tình lưu lại nhân chứng sống, muốn dùng chúng để đối phó với đám người Ma đạo. Các ngươi tốt nhất hãy rời đi nhanh lên! Nếu còn chần chừ, chỉ sợ đến lúc đó các ngươi muốn đi cũng không kịp nữa đâu."
 
Nghe Dược Thiên Sầu giải thích như vậy, Quảng Niệm Tổ cũng không cố chấp thêm nữa, mà nén bi thương lau nước mắt trên khuôn mặt, nhìn sang Long Tiểu Tửu gật đầu, hai người nhất tề phóng đến giữa trung tâm hạp cốc, huy kiếm bổ xuống dưới đất tạo ra mấy cái hố lớn.
 
Thấy cảnh tượng này, Dược Thiên Sầu nhíu mày, lao đến quát: "Dừng tay! Các ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ còn sợ chưa đủ náo nhiệt, muốn đám cao thủ Ma giới đang ở trong thành tìm đến đây hay sao?"
 
"Dược Thiên Sầu!" Long Tiểu Tửu nước mắt ngắn nước mắt dài, nhìn hắn nức nở nói: "Chúng ta không đành lòng nhìn thấy các đệ tử của Ẩn Long Sơn Trang phơi thây nơi hoang dã được. Nếu không nhờ những người này liều chết bảo hộ, hai người chúng ta đã....."
 
Nói đến đây nàng đã khóc không ra tiếng nữa. Có thể vừa nghĩ tới cảnh tượng mình bị làm nhục lúc trước, mà Long Tiểu Tửu khóc lóc càng thêm lợi hại hơn.
 
"Được rồi! Ta khó khăn lắm mới cứu được các ngươi, không phải là muốn nhìn thấy.., hai người các ngươi sẽ rơi vào kết cục bi thảm. Các ngươi hãy chạy trốn trước đi! Chuyện nơi này thì giao cho ta xử lí." Dược Thiên Sầu nhìn hai người phất tay, ý bảo hai người đi nhanh lên. Theo sau song chưởng mở rộng ra, bùn đất trong hạp cốc dâng lên cuồn cuộc, rất nhanh đã đem tất cả thi thể cắn nuốt vào trong lòng đất.
 
Lúc này, hai người Long Tiểu Tửu nhất tề quỳ xuống dưới đất, dập đầu bái lạy vài cái. Sau khi bái lạy xong thì lại ôm nhau khóc!
 
Dược Thiên Sầu có chút đau răng nói: "Sao nữa đây? Còn không mau chạy đi? Đợi đám cao thủ Ma giới đến đây, ta không có năng lực cứu giúp các ngươi trốn thoát nữa đâu."
 
"Chúng ta còn trốn đi đâu được nữa? Hiện giờ quần ma tàn sát khắp nơi trong Tam giới, sớm hay muộn thì cũng đều luân lạc vào trong tay bọn chúng mà thôi. Còn không bằng liều mạng với bọn chúng một phen, có thể giết được tên nào thì hay tên đó." Quảng Niệm Tổ nghẹn ngào nói.
 
"Liều mạng? Ngay cả mấy kẻ này các ngươi đều ứng phó không xong, còn muốn liều mạng với ai đây?" Dược Thiên Sầu bước tới vươn tay kéo Quảng Niệm Tổ đang quỳ gối ôm đầu khóc rống dưới mặt đất lên, nhéo tóc hắn, chỉ vào Long Tiểu Tửu quát lớn: " Xem đi, nhìn thấy nàng không! Nữ nhân này vừa rồi suýt chút nữa đã bị làm nhục ở ngay dưới mí mắt của ngươi. Ngươi lại không có năng lực cứu nàng, phải chăng là ngươi muốn nhìn thấy nàng bị điếm ô, thì ngươi mới cam tâm hay sao? Nếu ngươi còn là nam nhân, thì đừng sính cường, hữu dũng vô mưu, ngay cả nữ nhân mình thích đều không bảo vệ nổi, coi như ngươi giết được Tam Dạ Ma Quân thì thế nào? Chẳng lẽ ngươi khoe khoang, ngươi là đệ nhất cao thủ trong Tam giới hay sao?"
 
Mắng chửi một hồi xong, Dược Thiên Sầu buông tóc hắn ra, dùng thanh âm trầm ấm, tận tình khuyên nhủ, an ủi nói: "Nghe ta, hãy bảo vệ cho nữ nhân mà mình yêu thích. Hơn nữa, những đệ tử của Ẩn Long Sơn Trang vừa mới chết đi, cũng muốn các ngươi phải hảo hảo sống bình an, ngày sau nếu gặp cơ hội thì còn báo thù rửa hận cho bọn họ. Nghe đây! Bảo trì bình tĩnh, nhanh chân rời khỏi nơi này, mang theo Long Tiểu Tửu chạy đến Cổ Lão Sâm Lâm, nơi đó có cao thủ tọa trấn, ta phỏng chừng quần ma tạm thời còn chưa dám làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ ở bên trong Cổ Lão Sâm Lâm đâu."
 
Nói xong, liền đỡ Long Tiểu Tửu đứng lên, nói: "Đi.., nhanh lên, địa phương này không nên ở lâu."
 
Vừa nghe thấy còn có đường sống, hai người rốt cuộc đã buông tha ý niệm phí hoài bản thân ở trong đầu. Nghẹn ngào nhìn Dược Thiên Sầu khom lưng hành lễ, sau đó vội vàng âm thầm ly khai.
 
Nhìn thấy bóng lưng của hai người biến mất trong hạp cốc, Dược Thiên Sầu vứt bỏ tạp niệm, xong người đến trước hai cỗ thây khô. Song chưởng phun ra hai luồng sương trắng, lập tức đem hai người kia khôi phục nguyên dạng. Bất quá vẫn đang nằm im không thể nhúc nhích ở dưới mặt đất, bọn chúng lộ ra ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía Dược Thiên Sầu, một người trong đó tức giận quát: "Nếu không muốn chết thì hãy thả chúng ta ra. A...!"
 
Còn chưa nói dứt lời thì đã nghe thấy một tiếng hét thảm vang lên. Bởi vì, Dược Thiên Sầu đã dùng tử hỏa phi kiếm không chút do dự, chém đứt một khúc ở chân của gã kia. Sau đó cười lạnh nói: "Đầu ngươi bị nước vào sao! Bây giờ không phải là lúc ta rơi vào trong tay của Ma giới các ngươi, mà là các ngươi đang nằm trong tay ta, còn dám uy hiếp lão tử. Đều vểnh tai lên nghe cho rõ đây, các ngươi không được hồ ngôn loạn ngữ, lão tử hỏi câu nào, thì các ngươi đáp câu đó. Nếu kẻ nào trả lời chậm, hoặc trả lời sai, hoặc không trả lời được. Thì lão tử sẽ chém kẻ đó, chém dần dần từng khúc một, xem thân thể các ngươi chém ra được thành bao nhiêu khúc ah!"
 
Hai người không dám hoài nghi lòng ngoan độc của Dược Thiên Sầu, thần tình trắng bệch như tờ, liên tục gật đầu đáp ứng.
 
"Ngoan ngoãn như thế là tốt." Dược Thiên Sầu đứng trước mặt hai người, nhìn xung quanh một chút, sau đó lắc lư thanh kiếm trong tay nói: "Ta hỏi các ngươi, tên của ta gọi là gì?"
 
Hai người đồng thời sửng sốt, nằm mơ đều không nghĩ qua Dược Thiên Sầu sẽ hỏi ra vấn đề này. Trong lúc nhất thời còn tưởng rằng mình đã nghe nhầm. Nhưng thanh kiếm trong tay Dược Thiên Sầu phản ứng rất nhanh, trái phải vẽ lên một đường hung hăng chặt đứt một khúc ở chân hai người.
 
"A..., a...."
 
Hai tiếng kêu thảm thống vang lên, trong đó gã bị chặt hai khúc ở chân, đau đớn thống khổ run giọng nói: "Ngươi..., đang..., cố tình.., gây khó dễ cho chúng ta, căn bản là không muốn buông tha cho hai người chúng ta."
 
"Nói tầm bậy! Ta là hạng người tiểu nhân bỉ ổi như thế hay sao? Nữ nhân lúc trước bị các ngươi vô lễ, vừa rồi đã kêu tên của ta. Mà các ngươi còn dám giả ngu không biết, các ngươi tưởng rằng lão tử là kẻ ngốc ư?" Dược Thiên Sầu chống kiếm xuống đất, đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó nói tiếp: "Ta hỏi thêm một câu nữa, nếu kẻ nào dám kêu la, ta chém!"
 
"Ta hỏi, Phó cung chủ Ma Cung của các ngươi tên gọi là gì?"
 
"Yến Truy Tinh!" Hai người không chút do dự trăm miệng một lời, đồng thanh đáp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
"Ưm, trả lời đúng!" Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu, lần này quả nhiên không chém lung tung. Để cho hai người nhìn thấy một tia hy vọng sống sót mong manh.
 
Lúc này chỉ nghe thấy hắn hỏi tiếp: "Hiện giờ Yến Truy Tinh đang ở chỗ nào?"
 
Ngay lập tức, hai người bô bô tranh nhau trả lời, sợ đối phương nói ra trước mình. Bất quá kết quả đều là giống nhau. Yến Truy Tinh có một gã cừu nhân tên là Dược Thiên Sầu, đại quân Ma giới đang tìm kiếm người này. Yến Truy Tinh hoài nghi Dược Thiên Sầu đã trốn về Nhân gian. Cho nên, Tam Dạ Ma Quân đang tiến công Minh giới, đã phái bốn vị đại ma vương suất lĩnh một đoàn quân bảo hộ Yến Truy Tinh đi sang Minh giới, muốn nương theo thông đạo ở Minh giới, chạy đến nhân gian tìm Dược Thiên Sầu báo thù....!
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.