Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 39: Sát Nhân Phong




Vấn đề này, mấy người ở đây không ai có thể giải thích được cho Dược Thiên Sầu, nhìn thấy sắc mặt hắn càng lúc càng xám đen, lẳng lặng một mình đi ra ngoài quân doanh. Thấy vậy, Hồng Thái Long chạy nhanh theo, hảo hảo an ủi: "Chung quy rồi sẽ có một ngày sáng tỏ hết thảy mọi chuyện, hiện giờ cần nhất chính là đánh bại Tam Dạ Ma Quân. Ngoài hắn ra, mấy tên đại ma vương kia đối phó không thành vấn đề gì quá lớn."
 
"Ngươi cho là ta không muốn sao!" Dược Thiên Sầu dừng bước, xoay người hỏi ngược lại: "Nhưng mấu chốt, chúng ta căn bản là đánh không thắng được bọn chúng. Ghê tởm hơn là gã Ma Thần ở Thần giới thường xuyên nhúng tay vào. Hay là ngươi nghĩ biện pháp mời mấy người ở Thần giới xuống đây hỗ trợ dùm chúng ta?"
 
"Ta cũng muốn ah!" Hồng Thái Long cười khổ nói: "Nhưng ngay cả chúng ta mời được Bàn Long lão tổ, thì cũng đều không phải là đối thủ của Ma Thần! Huống chi, bây giờ ta nào dám quay về Thần giới đây chứ! Bất quá theo ta thấy thì Ma Thần cũng không dám quá mức càn rỡ nhúng tay quá sâu, nếu không chắc chắn Đạo sẽ không bỏ mặc, chúng ta cứ an tâm đối phó với chuyện tình trước mắt đi thôi! Chuyện ở Thần giới, chúng ta suy nghĩ nhiều cũng không có bao nhiêu tác dụng. À, phải rồi! Hình như bản lãnh của sư phụ ngươi không hề tầm thường ah! Vì cái gì không mời lão nhân gia ông ta hỗ trợ?"
 
"Sư phụ ta đích thực lợi hại, nhưng Diêm Bà Bà nói không phải ngươi cũng chưa từng nghe, trước mắt ông ấy chỉ đánh ngang tay cùng cao thủ Đại Thần sơ kỳ, thử nghĩ xem Hỏa Phách Huyền Binh là Đại Thần trung kỳ, mà đều không phải là đối thủ của tên kia, chỉ sợ bây giờ thỉnh được sư phụ của ta rời núi thì cũng vô dụng. Hơn nữa...." Dược Thiên Sầu dừng một chút lấy hơi, sau đó lắc đầu nói: "Sư phụ ta xưa nay không bao giờ nhúng tay vào chuyện riêng của ta. Chỉ sợ, ngay cả ta muốn thỉnh cũng là vô dụng!"
 
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Hồng Thái Long nhíu mày, lẩm bẩm: "Xem ta chúng ta vẫn phải nghĩ biện pháp bắt cho được cái tên Thổ Linh kia thôi."
 
"Đó là khẳng định, nhưng cũng vô pháp cam đoan nhất định là sẽ thành công. Cho nên chúng ta sẽ đi làm chuyện khác, nói không chừng sẽ có tác dụng." Dược Thiên Sầu ngoái đầu nhìn về phía Bạch Tố Trinh ở trong đám người, lẩm bẩm nói: "Lam Hải Tinh Hoa....!"
 
Ngoài hải vực mênh mông không bến không bờ, trên không trung bỗng nhiên có hai đạo lưu quang nhanh như chớp lao vút qua. Lý công công cõng theo Yến Truy Tinh ở trên lưng, hộ tống Tam Dạ Ma Quân không ngừng cấp tốc phi hành. Lần này hai người xuất môn, không nói cho bất luận kẻ nào biết, chủ yếu là sợ bại lộ thông tin, sẽ có người nhân cơ hội tìm đến quấy rầy. Hai người đem hết mọi sự tình an bài thỏa đáng xong, liền âm thầm ly khai.
 
Cấp tốc phi hành suốt ngày ở trên hải vực mênh mông, ngoài đại hải xanh thẳm phía trước, đột nhiên biến thành một màu tuyết lam xinh đẹp lung linh. Hai người đưa mắt nhìn nhau, biết là đã tới Ngoại Vực Lam Hải rồi. Sở dĩ hải vực biến thành màu tuyết lam, chính là bởi vì vẫn thạch thiên ngoại trong truyền thuyết đang nằm sâu ở dưới đáy của hải vực này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Trời cao biển rộng, từ bên dưới mặt biển thi thoảng chợt nhìn thấy những đốm quang mang phóng vút lên, hai người cũng không phải lần đầu tiên đến nơi này, hiểu rõ một khi bước vào trong Ngoại Vực Lam Hải thì sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Dù hai người tu vi cao thâm, nhưng cũng không dám khinh thường chút nào, vì thế đều giảm chậm tốc độ phi hành.
 
Mà ở phía sau, cách hai người mười mấy canh giờ lộ trình, Hỏa Phách Huyền Binh khống chế phi hành thoi, đang chở Dược Thiên Sầu bay nhanh về phía này. Dược Thiên Sầu nghe theo vị trí Vi Xuân Thu nói, liền một mình mang theo Hỏa Phách Huyền Binh chạy đến đây. Hồng Thái Long muốn đi theo góp sức, nhưng Dược Thiên Sầu lo lắng thương thế của hắn còn chưa lành lặn, hơn nữa càng nhiều người, đến lúc gặp nguy hiểm càng trở nên rườm rà. Cho nên mới để Hồng Thái Long dưỡng thương ở Ô Thác Châu!
 
Phía trước, theo phương hướng bên trong hải vực, bắt đầu xuất hiện những dãy thạch nham màu đen, hình dáng dữ tợn, Tam Dạ Ma Quân và Lý công công đều mang biểu tình ngưng trọng, cẩn thận phi hành....
 
"Sưu.., sưu...."
 
Đột nhiên, vô số tia lệ mang màu xanh lam theo trong mặt biển phụt ra, cao thấp không đều bắn về bốn phương tám hướng, Tam Dạ Ma Quân và Lý công công kinh hãi, hai người dùng tốc độ nhanh đến khó tin, vội vàng thuấn di tránh né, sau đó lấy nhãn lực kinh người, nhanh chóng tìm kiếm những góc chết, tránh thoát được một đợt công kích bắn lên từ dưới đáy biển.
 
Tam Dạ Ma Quân và Lý công công dường như rất kiêng kị những tia lệ quang tinh khiết bắn lên từ dưới đáy biển này. Bắt đầu bước chân vào đây, thì hoàn toàn chậm rãi bay tới phía trước, không dám đụng chạm. Cho đến đây, hai người cũng biết chỉ còn cách giữa trung tâm của Lam Hải Tử Cảnh một quãng nữa thôi, nhưng một quãng này người bình thường căn bản là vô pháp xâm nhập, trừ phi tu vi cao thâm, hoặc là liều chết may mắn mới vượt qua nổi.
 
Đồng dạng, khi bước chân đến nơi đây, Dược Thiên Sầu tuy rằng đã từng nghe Vi Xuân Thu nói qua sự nguy hiểm của cái địa phương này. Nhưng năm xưa Vi Xuân Thu không dám tiến sâu, nên cũng không hiểu biết quá nhiều, không có cảm thụ sâu sắc sự nguy hiểm giống như Dược Thiên Sầu. Mặc dù đã duy trì cảnh giác cao độ, phân phó Hỏa Phách Huyền Binh thu hồi phi hành thoi, để Hỏa Phách Huyền Binh mang theo mình phi hành. Có thể nó vô tri như nghé con không sợ cọp, cho nên tốc độ phi hành vẫn làm người khác phải kinh tâm động phách níu lưỡi không thôi ah!
 
Cái gọi là trong họa đắc phúc chính là đây! Có đôi khi công việc quá mức thuận lợi cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp. Vốn dĩ hắn cùng đám người Tam Dạ Ma Quân cách nhau lộ trình mấy giờ, kết quả hắn cam đảm xông lên phía trước, còn đám người Tam Dạ tốc độ phi hành càng lúc càng chậm. Kết quả như thế nào không cần nói cũng hiểu....
 
"Di! Hình như ở phía trước có người, hóa ra cái địa phương này không có nguy hiểm giống như mình tưởng tượng!" Dược Thiên Sầu híp mắt nhìn về phía trước, khẽ lẩm bẩm một tiếng, sau đó vung tay lên: "Mau tăng tốc đuổi theo xem rốt cuộc là ai?"
 
Hỏa Phách Huyền Binh tự nhiên sẽ tuân theo mệnh lệnh của hắn. Vì thế càng hung hăng phóng vút đi....
 
Tam Dạ Ma Quân và Lý công công năng lực thính giác không phải người bình thường có thể so sánh, đột nhiên nghe được thanh âm của cao thủ phi hành đến, liền ngoái đầu liếc mắt nhìn về phía sau. Đồng dạng năng lực thị giác của bọn hắn cũng không phải người bình thường có thể sánh nổi, khi Dược Thiên Sầu còn chưa nhìn thấy rõ hai người, thì hai người đã rõ ràng trông thấy Dược Thiên Sầu cùng Hỏa Phách Huyền Binh!
 
Trông thấy là hai người này, hơn nữa còn ở cái địa phương nguy hiểm trùng trùng này. Sắc mặt của Tam Dạ Ma Quân và Lý công công đều tái mét, cơ hồ là trăm miệng một lời giật mình kinh hô: "Không xong rồi!"
 
Lúc này hai người cảm thấy không ổn cũng là không có gì kỳ quái, thủ đoạn cao siêu thường ngày của Dược Thiên Sầu, bọn hắn đã từng lĩnh giáo qua rồi. Nếu đối phương đã dám xuất hiện ở nơi này, vậy thì cũng chứng minh đối phương căn bản là không hề e ngại cái trụ lệ quang sáng nhất ở gần vị trí trung tâm Lam Hải Tử Cảnh. Mà lúc này ý đồ truy đuổi bọn hắn cũng đã rõ ràng, rõ ràng là muốn mượn cái trụ lệ quang trí mạng kia, dồn hai người nhảy vào tử địa!
 
Hai người bị Dược Thiên Sầu hù dọa, nhìn bốn phía xung quanh tràn ngập chân khí túc sát, hai người càng không có đảm lượng cấp tốc phi hành ở trong địa phương này giống như Dược Thiên Sầu. Vạn nhất đụng phải cột sáng nào đó bất thình lình từ dưới đáy biển phụt lên, thì không chết cũng phải trọng thương ah! Vì thế hai người chỉ còn cách lấy bất biến ứng vạn biến, Tam Dạ Ma Quân nghiến răng căm hận nói: "Đồ hỗn trướng, làm sao hắn biết chúng ta chạy đến nơi này?"
 
Rất nhanh, khoảng cách song phương đã được rút ngắn, sau khi Dược Thiên Sầu chứng kiến rõ ràng hình dáng của hai người đang ở phía trước, thì nhất thời trợn tròn mắt lên, Hỏa Phách Huyền Binh cùng hắn tâm ý tương thông, lập tức dừng lại. Lúc này khoảng cách giữa song phương bất quá chỉ tầm một ngàn thước, song phương đều mở to mắt ra nhìn chằm chằm vào nhau, đều có vẻ bất ngờ trở tay không kịp!
 
Đồng thời, đều từ trên vẻ mặt kinh ngạc của đối phương mà nhìn ra manh mối....Nhưng làm cho Tam Dạ Ma Quân cùng Lý công công nghĩ không ra....Là vì sao Dược Thiên Sầu lại chạy đến đây?
 
Phản ứng đầu tiên của Dược Thiên Sầu, đó chính là suy nghĩ xem có nên chạy trốn hay không. Chờ đến khi tỉnh táo, thì mới phát hiện ra Lý công công đang cõng theo Yến Truy Tinh hôn mê bất tỉnh ở trên lưng, lại cân nhắc suy nghĩ xem hai người mang Yến Truy Tinh đến nơi này để làm gì?
 
Khi chứng kiến hai cao thủ phát hiện ra mình, mà vẫn trơ mắt ra không có xuất thủ, thì Dược Thiên Sầu càng dám khẳng định ở đây có điều gì đó mờ ám, hai tròng mắt đảo liên hồi, ôm theo ý niệm may mắn trong đầu, mạnh dạn bước gần qua phía hai người.
 
Đột nhiên, dưới đáy biển chớp động dị quang, "sưu sưu" vài tiếng, nháy mắt phụt ra vô số những cột quang mang màu tuyết lam. Rốt cuộc, thì Dược Thiên Sầu mới nhìn thấy cột sáng đáng sợ theo trong miệng của Vi Xuân Thu. Tâm niệm vừa chuyển, Hỏa Phách Huyền Binh lập tức mang theo hắn tránh né đi, mà Tam Dạ Ma Quân cùng Lý công công tự nhiên cũng không có ngoại lệ!
 
Sau khi, dưới đáy biển bùng nổ liên tục ba đợt công kích xong, thì Dược Thiên Sầu cũng sợ tới mức mồ hôi đầm đìa, bớt chút thời gian lấy ra một khối Thiên Ngoại Kim Tinh làm thí nghiệm, phát hiện cái cột sáng màu tuyết lam kia, thế nhưng lại dễ dàng cắt nát khối khoáng thạch Thiên Ngoại Kim Tinh giống như cắt đậu hũ. Hiện giờ, bản thân hắn mới hiểu, vì sao đám người Tam Dạ Ma Quân không dám di chuyển loạn rồi. Nhớ tới lúc trước, chính mình một đường hung hăng xông tới đây, Dược Thiên Sầu không khỏi rùng mình!
 
Hai người Tam Dạ Ma Quân theo những biến hóa trên mặt của Dược Thiên Sầu, đại khái cũng đoán ra nguyên nhân vì sao hắn dám cấp tốc phi hành ở nơi này. Nguyên lai, là cái thứ không biết trời cao đất dày, Lý công công cười lạnh nói: "Ma Quân! Có muốn nhân cơ hội này thu thập tên gian tặc này không?"
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.