Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 35: Chiến Đấu Kiểu Cách Lạp




Trương Bằng nghe vậy sắc mặt đại biến, thần tình bối rối nói: "Mấy người sư huynh vừa chỉ huy đại quân kháng địch, hình như vẫn còn đang ở bên trong Thần Khư Cảnh."
 
Mấy người trong lòng bộp chộp, đảo mắt liếc nhìn Dược Thiên Sầu. Theo cục diện này xem ra, đệ tử của hắn sợ là đã gặp phải bất trắc rồi. Lộng Trúc đang giận dỗi với hai mẹ con Quỳnh Hoa tiên tử, rốt cuộc cũng chẳng còn tâm tư tìm Dược Thiên Sầu tính sổ nữa, mà diễn cảm ngưng trọng nhìn chằm chằm vào hắn. Còn mấy người Phù Dung thì lộ ra biểu tình không đành lòng nhìn hắn, hiện giờ rốt cuộc các nàng đã hiểu vì sao Dược Thiên Sầu không muốn để cho các nàng đi ra ngoài mạo hiểm, sự cường đại của Ma Đạo quả nhiên hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của các nàng, căn bản không phải tu vi của mấy người các nàng có thể đối kháng.
 
Hôm nay toàn quân cơ hồ đã bị tiêu diệt, tổn thất nặng nề, mấy người thậm chí còn lo sợ Dược Thiên Sầu sẽ không thể chịu nổi cơn đả kích này.
 
Dược Thiên Sầu nhắm mắt cảm ứng, trên người Hồng Thất cùng Cổ Thanh Vân đều có giữ tiểu ngân cầu do hắn cấp cho, nên rất nhanh đã tìm thấy vị trí của hai người, quả nhiên vẫn còn đang ở bên trong Thần Khư Cảnh. Dược Thiên Sầu biểu tình run rẩy, chậm rãi mở mắt ra liếc nhìn mấy người, nói: "Trương Bằng! Ngươi quen thuộc nơi này, đưa tất cả mọi người đi an bài xuống, ta đến Đại Diễm Sơn cứu sư huynh của ngươi quay về."
 
Nói xong, thì đã vung tay lên, đem theo Hỏa Phách Huyền Binh tan biến vào hư không.
 
"Dược Thiên Sầu...." Hồng Thái Long thương thế chưa lành gọi với theo. Vốn muốn kêu Dược Thiên Sầu dẫn theo hắn đi cứu người, nhưng đáng tiếc Dược Thiên Sầu đã vội vàng đi rồi...
 
Bên trong Thần Khư Cảnh, rất nhanh Dược Thiên Sầu đã tìm thấy Hồng Thất cùng Cổ Thanh Vân, bất quá chỉ là hai cỗ thi thể bị chém đứt đoạn. Mùi máu tanh nồng đậm tràn ngập ở trong không khí, nhưng thanh âm chém giết thì lúc này cũng đã ngừng rồi. Hỏa Phách Huyền Binh yên lặng đứng sau lưng bảo hộ, Dược Thiên Sầu nén bi thương ngắm nhìn hai cái thi thể không còn toàn vẹn, đột nhiên hắn lắc mình chạy đi xung quanh tìm kiếm, chỉ chốc lát sau đã đem hai phần dưới hạ thân cùng nửa trên thi thể mang trở về Ô Thác Châu.
 
Mấy người bên trong Ô Thác Châu ở lại ngắm nhìn thi thể Hồng Thất cùng Cổ Thanh Vân nửa ngày không chịu tán đi, sau đó lại nhìn vào ánh mắt như có thể giết người của Dược Thiên Sầu, cũng không biết phải khuyên giải cái gì cho tốt. Bất quá Dược Thiên Sầu không có nán lại bao nhiêu lâu, liền vội vàng chạy đến Đại Diễm Sơn, đem đám người Nam Minh lão tổ cùng Viên Vương chuyển tới đây.
 
Xong xuôi hết thảy, Hồng Thái Long vì muốn an ủi hắn, cho nên mới nói: "Dược Thiên Sầu! Ta biết Thổ Linh là ai rồi, nguyên lai chính là Hậu Thổ đại ma vương, thủ hạ dưới trướng của Tam Dạ Ma Quân, ngày chúng ta báo thù sẽ không còn bao nhiêu xa nữa đâu."
 
Dược Thiên Sầu gật đầu, nhìn sang phía Trương Bằng hỏi: "Ta muốn biết nguyên nhân vì sao chúng ta bị tập kích. Làm sao đám người Tam Dạ lại biết được chúng ta đang ẩn trú ở bên trong Thần Khư Cảnh?"
 
Trương Bằng ngập ngừng một chút, sau đó áy náy nói: "Trước kia luôn luôn bình yên vô sự, từ sau ngày Văn Thụy rời khỏi đây.....Đệ tử sợ rằng chuyện này cùng hắn không tránh khỏi quan hệ."
 
"Ta hiểu rồi, xem ra vẫn là ta mềm lòng." Dược Thiên Sầu gật đầu, không nhiều lời vô nghĩa, xoay người bước đến túm lấy hai mẹ con Bách Hoa tiên tử cùng Yến Tử Hà đang nằm té xỉu trên mặt đất, rồi cả ba liền tiêu thất. Mấy người ở đương trường không khỏi kinh hãi, hắn đưa hai mẹ con các nàng đi đâu? Hay là hắn muốn đi tìm đám người Yến Truy Tinh?
 
Ngay tại địa phương lúc trước Hồng Thất cùng Cổ Thanh Vân đã chết, hai mẹ con Yến Tử Hà vừa thanh tỉnh thì đã chứng kiến vẻ mặt thanh sắc câu lệ của Dược Thiên Sầu, khiến cho hai người không dám nhúc nhích cũng không dám lên tiếng phản ứng. Dược Thiên Sầu khẽ vươn tay hướng về phía sau, truyền lệnh cho Hỏa Phách Huyền Binh dùng Tam Muội Chân Hỏa ngưng tụ ra một chuôi đại khảm đao. Dược Thiên Sầu vừa tiếp nhận chuôi đại khảm đao, liền giơ thẳng lên trời rồi cắm mạnh xuống dưới mặt đất, sau đó bước lên phía trước xoay người nhìn lại hai mẹ con Yến Tử Hà.
 
"Hơn trăm vạn tu sĩ Nhân gian bị đám người Yến Truy Tinh giết hại, mà ta lại vô lực trơ mắt ra nhìn bọn họ chết đi, là do ta không biết tự lượng sức mình nên đã gây họa cho mọi người. Đáng lẽ không liên quan đến hai mẹ con các ngươi..., cũng là Dược Thiên Sầu ta phải xin lỗi các ngươi. Yến Truy Tinh có Ma Thần phù hộ, có lẽ ta không giết được hắn, nhưng ta sẽ khiến cho cả đời này hắn sống không được bình an, đắm mình trong nỗi dằn vặt thống hận, để cho hắn mỗi ngày phải khóc trong cơn ác mộng. Ta muốn xem hắn còn mặt mũi nào để trở thành Ma Quân đời kế nhiệm của Ma giới nữa đây!"
 
Lời vừa dứt, Dược Thiên Sầu vươn hai tay ra túm lấy áo của hai mẹ con Yến Tử Hà, ở trong ánh mắt hoảng hốt của hai người. Một tiếng "soàn soạt" tan nát vang lên, quần áo của hai người tung bay lả tả, hai cỗ thân thể da thịt trắng nõn liền phơi bày ra ở trong không khí tràn ngập mùi máu tanh. Hai mẹ con Yến Tử Hà sợ hãi ôm nhau, nước mắt lưng tròng khóc không thành tiếng.
 
Dược Thiên Sầu coi như không nhìn thấy, biểu tình thanh sắc câu lệ bước lên phía trước, thản nhiên nói: "Nếu như có kiếp sau, Dược Thiên Sầu ta nguyện làm trâu làm ngựa để tạ tội cho hai mẹ con các ngươi!"
 
Nói xong, liền rút thanh đại khảm đao đặt lên trên vai, nhìn về phương hướng trước mặt, yên lặng chờ đợi....
 
Đại quân Ma Đạo xông vào bên trong trụ sở ngầm dưới lòng đất tìm kiếm khắp nơi, nhưng bên trong rỗng tuếch không có phát hiện thêm được người nào, nghe được thủ hạ bẩm báo, thì Tam Dạ Ma Quân liền trầm ngâm nói: "Bọn chúng có nhiều người như vậy thì sẽ trốn được đi nơi nào chứ?"
 
Yến Truy Tinh chắp tay nói: "Ma Quân! Hiện giờ Dược Thiên Sầu chỉ còn một địa phương ẩn náu, đó chính là nhân gian, chỉ cần khai mở những thông đạo kia, là Tam giới sẽ nằm trong tầm khống chế của chúng ta. Đám người bọn chúng cũng sẽ không còn nơi ẩn thân!"
 
"Bất hảo!" Lý công công đột nhiên kinh hãi lắp bắp nói: "Dược Thiên Sầu đã có khả năng phong ấn thông đạo nhân gian. Vậy thì cũng sẽ có phương pháp phong ấn Thần Khư Cảnh, Ma Quân! Nơi này chúng ta không nên ở lâu!"
 
Nghe vậy thì Tam Dạ Ma Quân cũng cả kinh, quả quyết nói: "Đi thôi!"
 
Theo sau thân mình hóa thành lưu quang cấp tốc bay đi, mấy người theo sát phía sau, ai cũng không muốn tiếp tục bị nhốt ở bên trong một đạo phong nào nữa.
 
Vừa di chuyển không bao lâu, thì phía trước bỗng dưng xuất hiện một đạo quang mang rực rỡ trùng thiên, Tam Dạ Ma Quân cùng Lý công công sánh vai nhau dừng bước, phất tay xua tan đám sương mù chung quanh, vừa nhìn xuống bên dưới thì đồng tử cấp tốc co rút lại, vẻ mặt đều hiện ra một nỗi khiếp sợ tột đỉnh, dù hai người kiến thức quảng bác nhưng cũng đã bị một màn ở phía dưới chấn kinh... Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Yến Truy Tinh từ phía sau đuổi tới nơi, vừa nhìn xuống thì đôi con ngươi trong mắt như muốn nứt ra, "phốc" một tiếng, phun ra một ngụm tiên huyết, bi thống rung trời gầm lên: "Dược Thiên Sầu...."
 
Lúc này, ở bên dưới, Dược Thiên Sầu không nói hai lời, giơ đại khảm đao trong tay lên chém thẳng xuống đầu của hai mẹ con Yến Tử Hà, đồng thời nhanh như chớp cùng Hỏa Phách Huyền Binh tiêu thất ngay tại chỗ....
 
Quần hùng Ma Đạo nườm nượp chạy đến nhìn thấy một màn này, cũng phải nghẹn họng trân trối....
 
Mắt thấy mẫu thân cùng muội muội ở trước mắt bao người nhận lấy cái chết nhục nhã như vậy, Yến Truy Tinh chỉ biết vươn tay chỉ xuống phía hai người, rồi trước mắt tối sầm, đương trường hôn mê bất tỉnh té ngã xuống.
 
Nhưng may mắn, Tam Dạ Ma Quân đã vươn tay ôm lấy hắn, nhìn sang Lý công công quát: "Nhanh đi bảo vệ môn khẩu Thần Khư Cảnh, nơi này để cho ta xử lý."
 
Lý công công không dám chần chừ, liền cấp tốc bay đi....
 
Bên trong Ô Thác Châu, mọi người thấy Dược Thiên Sầu quay về một mình, hai mẹ con Bách Hoa tiên tử không còn nhìn thấy đâu, đều muốn hỏi nhưng chứng kiến thần sắc xám xịt của Dược Thiên Sầu, thì không ai dám mở miệng chất vấn.
 
"Trương Bằng! Thay ta an táng mấy sư huynh của ngươi đi, ta mệt mỏi quá!" Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn mấy người chung quanh, bày ra nụ cười so với khóc còn muốn khó coi hơn, nói: "Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, chúng ta vẫn còn cơ hội ngóc đầu. Tất cả mọi người đừng hoảng hốt, đều giải tán đi nghỉ ngơi thôi!"
 
Nói xong, Dược Thiên Sầu liền chuyển thân bay về phương hướng Phiểu Miêu Cung, nhưng mà thân mình lại có vẻ dị thường trầm trọng, tốc độ cực kỳ chậm chạp không nói, thân thể ở trên không trung còn chao đảo lắc lư. Mấy người có quan hệ cùng hắn nhìn thấy đều thất kinh, nhất là chúng nữ đều khẩn cấp lao tới muốn đỡ lấy hắn, hỏi xem có chuyện gì hay không.
 
Nào ngờ Bách Mị Yêu Cơ đã ngăn các nàng lại, thấp giọng nói: "Hắn chịu đả kích quá nặng nề, để cho hắn một mình tìm nơi phát tiết đi! Nếu không sẽ tổn thương thân thể nghiêm trọng!"
 
Mọi người đều cảm thấy nàng nói rất đúng, liền yên lặng chậm rãi bay theo phía sau hắn, phi hành đến phương hướng Phiêu Miểu Cung.
 
Lúc này, đám người Khúc Bình Nhi cũng biết tin hắn đã quay về, đang muốn tiến ra nghênh đón, nhưng vừa ra tới cửa thì đã trông thấy một đám người phi hành tới đây.
 
Khúc Bình Nhi bao nhiêu năm chưa từng thấy qua bóng dáng của Dược Thiên Sầu, trong lòng vốn có oán khí, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng mệt mỏi nặng nề, thân mình chao đảo lắc lư như muốn gục ngã của Dược Thiên Sầu, thì nhất thời oán khí trong lòng liền bay mất, đau lòng không thôi, vội vàng bay lên nghênh đón, đỡ lấy hắn dò hỏi: "Huynh làm sao vậy?"
 
"Ta không sao, chỉ là nhớ nàng mà thôi." Dược Thiên Sầu gục đầu vào mái tóc của nàng, nói: "Ta cảm thấy mình thực có lỗi với nàng, đều là sai lầm của ta, nàng sẽ không oán giận ta chứ!"
 
Ủy khuất trong lòng chợt hóa thành nước mắt, Khúc Bình Nhi đang muốn nén giận vài câu, thì đột nhiên cảm thụ được chân khí ảo não trầm trọng bao quanh người của Dược Thiên Sầu, nhất thời không khỏi cực kỳ hoảng sợ hỏi: "Rốt cuộc thì huynh làm sao vậy?"
 
Bất quá lại không có được câu trả lời thuyết phục, Khúc Bình Nhi đành phải nhìn về phía mọi người, gấp giọng nói: "Hắn làm sao vậy?"
 
Mọi người đều mang diễn cảm thổn thức, Bạch Tố Trinh bước đến bên người nàng, lắc đầu ra hiệu cho nàng đừng hỏi thêm nữa. Hai người trái phải nâng đỡ Dược Thiên Sầu tiến vào bên trong Phiêu Miểu Cung.
 
"Dược Thiên Sầu!"
 
Đúng lúc này, từ phía xa đột nhiên truyền đến một thanh âm phẫn nộ bén nhọn chói tai....
 
Mọi người nghiêng đầu nhìn lại, thì thấy ba đạo thân ảnh đang lướt tới đây. Tiếu Uyển Thanh vẻ mặt giận dữ, một tay dắt theo Trần Phong râu ria xồm xoàm, một tay dắt theo nhi tử. Lúc này nhi tử của hai người đã trưởng thành, cũng mang thần tình phẫn hận nhìn chằm chằm về phía Dược Thiên Sầu. Theo phía sau, còn có một đạo thân ảnh bay đến, Quan Vũ cười khổ ngăn cản, khuyên giải một nhà ba người bọn họ quay trở về.
 
Dược Thiên Sầu đã lên tới bậc thang, nhưng nghe được thanh âm này, liền xoay người, bày ra nụ cười xám ngoắt như tro tàn nói: "Làm sao vậy? Tiếu Uyển Thanh, ai chọc giận một nhà ba người các ngươi hay sao?"
 
Trần Phong tay ôm bầu rượu cúi đầu không nói, Tiếu Yển Thanh thì chỉ tay vào mặt hắn, phẫn nộ quát: "Chính là ngươi! Rốt cuộc thì ngươi muốn vây nhốt cả nhà chúng ta đến khi nào? Chẳng lẽ ngươi muốn cả nhà chúng ta vĩnh viễn trở thành nô lệ bán mạng cho ngươi hay sao?"
 
Mọi người nghe vậy thì sắc mặt không khỏi đại biến. Ngay cả Dược Thiên Sầu cũng giật mình, ngây người trong chốc lát, theo sau đảo mắt liếc nhìn cả nhà Trần Phong, khẽ than thở nói: "Không trách các ngươi, đây đều là lỗi lầm của ta, đều là ta không tốt...Phốc!"
 
Nói còn chưa dứt lời, thì đồi ngực đã phập phồng, hung hăng phun ra một ngụm tiên huyết, hai mắt chậm rãi khép vào, thân mình ngã ngửa về phía sau....!
 
-o0o-
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.