Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 30: Trò Đùa Dai




Kim Thái nghe gọi trong lòng bất an không yên, chẳng biết vì sao Ma Quân muốn tìm mình, nhưng cũng không dám chậm trễ, lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến bái kiến.
 
Tam Dạ Ma Quân nhìn chằm chằm vào Kim Thái, lạnh nhạt nói: "Năm xưa ma đạo chúng ta tung hoành tam giới còn chưa nghe nói qua Thần Khư Cảnh, cái địa phương này rốt cuộc là như thế nào, ngươi hãy nói tường tận ra xem."
 
"Dạ!" Kim Thái khom lưng hành lễ, liếc mắt nhìn mấy người chung quanh một lần, trong lòng có điểm tò mò, nhưng vẫn thành thật giải đáp: "Thần Khư Cảnh cùng U Minh Thần Phủ ở Minh giới cũng không sai biệt lắm. Chẳng qua U Minh Thần Phủ là do Bàn Long đại thần khai mở, còn Thần Khư Cảnh là do Phượng Hoàng đại thần khai mở. Bên trong Thần Khư Cảnh là các loài mãnh thú, tu vi cao thấp không đều nhau, kẻ có tu vi cao nhất tương đương với thuộc hạ là Thải Vũ Sư Vương, cũng chính là lãnh chúa hiện tại bên trong Thần Khư Cảnh. Lúc trước thuộc hạ đã giao thủ cùng hắn, hắn hơi kém thuộc hạ một chút, bất quá thuộc hạ cũng không cách nào đem hắn tru diệt."
 
"Là không gian do Phượng Hoàng đại thần khai mở...." Tam Dạ Ma Quân thoáng trầm ngâm suy tư một phen xong, lại hỏi: "Ngươi có biện pháp gì để xâm nhập vào bên trong Thần Khư Cảnh hay không?"
 
"Ách...." Kim Thái ngoan ngoãn hồi đáp: "Môn khẩu của Thần Khư Cảnh có chút cổ quái, mỗi trăm năm chỉ mở ra một lần, lần trước vừa mở ra cách đây không lâu, muốn đi vào thì phải chờ đến lần kế tiếp. Thuộc hạ cũng không có biện pháp nào khác để xâm nhập bên trong Thần Khư Cảnh."
 
"Ta gọi ngươi đến không phải là nghe ngươi thoái thác, ta cho ngươi suy nghĩ biện pháp!" Tam Dạ Ma Quân trong mắt lấp lánh tinh quang nói: "Cho ngươi chấp chưởng Tiên giới nhiều năm như vậy, ngay cả chuyện tình cỏn con này đều làm không xong, cùng một thứ phế vật có gì khác nhau, ta lưu ngươi lại còn tác dụng gì?"
 
Nghe vậy, Kim Thái sợ đến mức toàn thân khẽ run rẩy, đang muốn cầu xin, bỗng nhiên nhãn tình chợt động, toát ra thần sắc vui mừng nói: "Bẩm Ma Quân, ta mặc dù không có biện pháp đi vào, nhưng ta nghĩ có một người khác biết, nhưng người này ta không thỉnh nổi, sợ rằng là phải do đích thân Ma Quân đến tìm hắn mới xong."
 
Yến Truy Tinh nghe vậy, thì nhãn tình không khỏi sáng rực, liền mang theo hy vọng nhìn về phía Tam Dạ Ma Quân.
 
"Nga! Kẻ nào ngang tàng như vậy, mà cần phải ta đích thân đi mời?" Tam Dạ Ma Quân có vẻ mất kiên nhẫn nói: "Đừng lòng vòng quanh co, nói thẳng ra xem là ai?"
 
"Mộc lão đầu trong Cổ Lão Sâm Lâm." Kim Thái sợ hãi quan sát vẻ mặt của Tam Dạ Ma Quân, cẩn thận nói: "Năm xưa sở dĩ thuộc hạ có thể đối phó được cái tên Vạn Kiếm Ma Quân kia, cũng chính là nhờ hắn chỉ điểm Thần Khư Cảnh, để cho thuộc hạ tìm thấy Phượng Hoàng Linh mà luyện chế ra Hóa Thần Yên. Theo thuộc hạ phỏng đoán, thì hắn đối với Thần Khư Cảnh, hẳn là cũng rất quen thuộc."
 
"Mộc Nguyên Tử...." Tam Dạ Ma Quân nghe được cái tên này thì liền trầm tư, nhãn tình lướt nhìn qua ánh mắt tràn đầy hy vọng chờ mong của Yến Truy Tinh xong, thì khẽ nhắm mắt nói: "Hảo! Quyết định như vậy đi, Kim Thái! Ngươi hãy theo ta đến Cổ Lão Sâm Lâm."
 
Kim Thái biểu tình cứng đờ, trong lòng có điểm luống cuống, không nghĩ qua Tam Dạ sẽ gọi mình đi cùng, lập tức thầm mắng Bạch Khải chết không được tử tế, lúc trước đem mấy chuyện xấu xa chụp lên người Mộc lão đầu làm gì. Vạn nhất, Tam Dạ đến hỏi, chính mình chẳng phải sẽ chết được rất khó coi hay sao!
 
Nhưng mà cũng không có biện pháp nào, Tam Dạ Ma Quân nói làm thì làm, ngay tức khắc giao phó cho Lý công công trấn thủ nơi này, sau đó trực tiếp vung tấm áo choàng màu đỏ tươi lao vút lên không mà phi hành đi!
 
Kim Thái không dám chần chừ, đành phải kiên trì đuổi theo, bất quá ngẫm lại trong lòng đã có chủ ý, dù sao lúc trước mình cũng chưa từng nói gì, đến lúc đó đem mọi chuyện đổ lên trên đầu Bạch Khải, nghĩ biện pháp bảo trụ tánh mạng của mình mới là vương đạo!
 
Mọi người trong hậu viện cũng giải tán, Yến Truy Tinh dẫn Văn Thụy quay trở về đỉnh núi của mình, mới vừa an bài nơi nghỉ chân cho Văn Thụy, đang muốn quay về phòng của mình chờ đợi tin tức của Tam Dạ Ma Quân, thì một gã thủ vệ chạy vào bẩm báo: "Thanh Thiên Đại Ma Vương muốn cầu kiến....!"
 
"Mau mời vào đây!" Yến Truy Tinh phân phó một câu xong, cũng chậm rãi bước ra nghênh đón, tuy rằng Thanh Thiên đại ma vương là cựu thần ở Ma giới, hơn nữa tu vi cũng cao hơn mình, nhưng hắn không muốn để người khác tưởng rằng, bản thân mình nóng lòng mang theo hương vị nịnh bợ đi gặp người ta.
 
Còn chưa bước ra khỏi nội viện, thì đã thấy Thanh Thiên đại ma vương cười dài bước đến, khom lưng hành lễ nói: "Tham kiến phó cung chủ!"
 
Yến Truy Tinh khách khí chắp tay: "Không biết Thanh Thiên đại nhân có điều gì muốn chỉ giáo?"
 
"Thuộc hạ làm sao dám chỉ giáo Yến phó cung chủ." Thanh Thiên đại ma vương nâng tay vén tóc mây, lộ ra thần sắc thân mật: "Nghe nói phó cung chủ lần trước gặp nạn, cũng không biết đã thích ứng với khối thân thể đoạt xá này chưa. Bản thân thuộc hạ có tinh thông một bộ thủ pháp xoa huyệt nắn gân, nguyện ý giúp đỡ phó cung chủ giãn xương giãn cốt một lần."
 
Nói xong, Thanh Thiên đại ma vương ngắm nhìn bốn phía chung quanh, thấy không có người nào, liền trực tiếp bước qua mặt Yến Truy Tinh, vào trong phòng của hắn ngoắc tay nói: "Thỉnh phó cung chủ hãy mau nằm xuống giường."
 
Yến Truy Tinh còn tưởng rằng nàng có chuyện tình bí mật muốn hồi báo, nào ngờ vừa mang theo nghi vấn trùng trùng bước vào trong phòng, thì Thanh Thiên đại ma vương liền đem cửa phòng đóng vào, kéo Yến Truy Tinh ngồi xuống giường.
 
"Ngươi đây là?" Yến Truy Tinh lắp bắp kinh hãi, vừa muốn nhảy dựng lên, thì Thanh Thiên đại ma vương đã lưu loát cởi hết quần áo, dán sát đến người hắn.
 
Yến Truy Tinh mạnh mẽ xoay người đẩy nàng ra, lắc mình tới phía trước mở cửa phòng, đứng ở ngoài cửa quang minh lỗi lạc nói: "Thanh Thiên đại nhân xin hãy rời khỏi đây. Ta sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra bao giờ."
 
Thanh Thiên đại ma vương nằm ở trên giường, tư thế kiều diễm, cười khanh khách nói: "Phó cung chủ sợ chuyện gì, ta bắt đầu hầu hạ từ Ma Thần đại nhân, mãi cho đến Tam Dạ Ma Quân đã là trải qua bốn đời, trách nhiệm của ta là hầu hạ cho người chấp chưởng Ma Quân mỗi đời, phó cung chủ sớm hay muộn cũng sẽ ngồi lên ngai vàng Ma Quân, không cần kiêng kị, cho dù Ma Quân biết cũng sẽ không quở mắng gì đâu. Nếu không Thanh Thiên làm sao dám đến đây quấy rầy phó cung chủ!"
 
Yến Truy Tinh sớm đã nghe qua diễm danh của Thanh Thiên đại ma vương, tuy rằng cũng có chút động tâm với nữ nhân này, nhưng bất kể như thế nào còn chưa ngồi lên vương tọa Ma Quân, hắn cũng không dám động tới nữ nhân của Tam Dạ, quỷ mới biết có phải là đến đây thăm dò mình hay không nữa. Vì thế liền chắp tay nói: "Ta còn một số chuyện muốn làm, mời Thanh Thiên đại nhân cứ tự nhiên!"
 
Nói xong, Yến Truy Tinh liền vội vàng xoay người ly khai.....
 
Sau khi đưa Văn Thụy đến Tiên giới, Dược Thiên Sầu liền cùng hắn cáo biệt, cũng không biết chuyện tình Văn Thụy đã phản bội mình rồi. Vì không muốn đả thảo kinh xà, tránh đối đầu trực tiếp cùng Tam Dạ Ma Quân, nên Dược Thiên Sầu và Hồng Thái Long chỉ âm thầm bắt mấy người trong ma đạo về tra tấn bức cung, nhưng không hỏi thăm được tin tức của Thổ Linh, có vẻ như không người nào biết Thổ Linh là ai. Bất quá lại truy hỏi được tin tức Kim Thái đang trấn thủ ở Mê Huyễn Tiên Thành.
 
"Mẹ nó! Nếu đã biết tung tích của Kim Thái rồi, thì chúng ta phải đi thăm dò tình huống ở Mê Huyễn Tiên Thành thôi. Nếu như bắt được Kim Thái, hẳn là từ trong miệng Kim Thái sẽ hỏi ra được Thổ Linh là ai." Dược Thiên Sầu trầm ngâm nhìn Hồng Thái Long nói: "Ngươi có dám đi cùng ta hay không?"
 
"Ta sợ cái gì?" Hồng Thái Long vỗ ngực, hào tình vạn trượng, bất quá trong giây lát khí thế đã giảm xuống, cẩn thận nhắc nhở nói: "Vạn nhất đánh không lại hắn, nếu ngươi muốn chạy thì nhớ phải mang ta theo đó ah!"
 
"Quá lo lắng rồi! Nếu xảy ra chuyện gì bất trắc, thực không kịp cứu ngươi, thì ngươi cứ đem danh hào của Dạ Thiên Không ra mà hù dọa bọn chúng." Dược Thiên Sầu trộm cười một tiếng nói.
 
"Ngươi thật sự tính toán sẽ không quản sinh tử của ta hả?" Hồng Thái Long có vẻ nóng nảy chất vấn.
 
"Sao có thể chứ! Ta cam đoan sẽ không vứt bỏ ngươi, Dược Thiên Sầu ta xưa nay nói luôn giữ lời, lời đã nói ra cũng như chuyện tình ván đã đóng thuyền." Dược Thiên Sầu lấy nhân phẩm ra cam đoan nói.
 
Vừa dứt lời, Dược Thiên Sầu liền vung tay lên, hai người đồng thời biến mất ở dưới lòng đất....
 
Dải đất trung tâm bên trong Cổ Lão Sâm Lâm, bên dòng suối uốn lượn chảy xuôi, Cổ Ngữ Thụ cành lá vàng úa đứng sừng sững ở đó không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng phong sương rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Kim Thái tâm tình lo lắng không yên, một mực thầm khấn cho Tam Dạ Ma Quân tìm không thấy Mộc Nguyên Tử, nhưng mà nhìn theo phương hướng phi hành của Tam Dạ Ma Quân, thì lập tức đoán ra, đối phương sợ là đã có biện pháp tìm được Mộc Nguyên Tử rồi. Quả nhiên, chờ khi hắn chạy đến chỗ gốc cây Cổ Ngữ Thụ, thì đã thấy Tam Dạ Ma Quân dựng chưởng vỗ thẳng vào thân cây Cổ Ngữ Thụ, làm cho gốc cây khổng lồ chao đảo xào xạc không ngừng.
 
Kim Thái không hiểu Tam Dạ Ma Quân làm như thế là có dụng ý gì, yên lặng đứng chờ ở một bên, hồi lâu sau mới thấy Tam Dạ Ma Quân dừng tay, chậm rãi xoay người nhìn về hướng sau lưng của mình. Kim Thái đột ngột quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trước mắt hiện ra một bức tường huyền quang màu lục bích, Mộc Nguyên Tử thần sắc ngưng trọng, tay chống quải trượng từ bên trong bức tường huyền quang đi ra. Sau đó ánh mắt trực tiếp rơi lên người mình, đột nhiên phẫn nộ quát lớn: "Kim Thái! Ngươi không nghe lời ta, còn dám bước chân vào Cổ Lão Sâm Lâm, thực là cho rằng ta không dám giết ngươi sao?"
 
Lúc này, Kim Thái vội vàng lao đến sau lưng Tam Dạ Ma Quân khoanh tay mà đứng, còn Tam Dạ thì cũng bước lên phía trước để cho Mộc Nguyên Tử nhìn thấy rõ chân nhân của mình. Đồng thời đạm nhạt cười nói: "Thời điểm ma đạo ta tung hoành tam giới, vẫn luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt tổ huấn, không đến quấy rầy Cổ Lão Sâm Lâm, cho nên Tam Dạ luôn không có cơ hội bái kiến Mộc lão tiền bối. Hôm nay đột xuất đến thăm chỉ là bất đắc dĩ, thỉnh cầu Mộc lão tiền bối rộng lượng chớ trách!"
 
Lời này vừa thốt ra, Mộc Nguyên Tử không quan tâm đến Kim Thái nữa, mà nhãn tình liền quẳng ném vào người Tam Dạ Ma Quân, trầm giọng nói: "Ngươi là Ma quân đời thứ ba chấp chưởng Ma giới, Tam Dạ Ma Quân?"
 
Trong ngữ khí nhiều ít cũng có đôi chút giật mình kinh hãi, ánh mắt thoáng liếc nhìn về phía Kim Thái, mơ hồ phỏng đoán, chỉ sợ là Kim Thái đã khai mở phong ấn thông đạo Ma giới rồi.
 
"Đúng vậy!" Tam Dạ Ma Quân nhẹ nhàng chắp tay, xem như tỏ vẻ tôn kính nhường nhịn ba phần....
 
-o0o-
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.