Bác Sĩ Trầm Em Có Thể Chọc Ghẹo Anh Không?

Chương 36




*V*

“Buông! Anh định làm gì, Quân Hòa còn đang ở kia! Cái tên hỗn đản này buông ra mau!”

Sắp bị ăn tươi nữa, rồi lại mang thai. Cái suy nghĩ này nảy ra khiến Thẩm An Hoa có chút bó tay, cậu giãy giụa theo bản năng, lớn tiếng gào to bảo Đường Thiên buông mình ra, nhưng lại không thể nào tránh khỏi bàn tay như gọng kìm sắt của Đường Thiên.

Đường Thiên hoàn toàn không đếm xỉa đến tiếng kêu gào của cậu, lập tức đem toàn bộ quần áo rộng thùng thình trên người Thẩm An Hoa cởi ra, tiện taycũng đem bộ quần áo thể thao trên người mình cũng cởi tiệt.

Thân cường tráng thường được che giấu dưới lớp áo quần đặt trên thân thể mềm mại của Thẩm An Hoa, Đường Thiên đem nửa thân dưới kiên quyết chen vào giữa hai chân cậu, tay phải cầm cổ tay nhỏ nhắn của Thẩm An Hoa kéo lêntrên đầu, tay trái cử động trên thân thể Thẩm An Hoa, thòm thèm vuốt làn da mềm mại trắng nõn nà.

Đường Thiên cúi xuống tính hôn lên đôi môi Thẩm An Hoa, nhưng Thẩm An Hoa rất không phối hợp quay đầu khiến nụ hôn của anh đặt lên gò má cậu, Đường Thiên cũng không bận tâm, theo gương mặt Thẩm An Hoa hôn xuống xương quai xanh rồi trườn thẳng đến ngực. Đường Thiên không chút khách khí mở miệng ngậm lên cái nhũ mềm mại mà con anh vừa hút “tấn giang”*, Thẩm An Hoa tựa như bị điện giật cả người rung mạnh một cái, càng cố sức giãy giụa.

Đường Thiên vẫn duy trì tư thế ngậm chiếc nhũ hoa, mập mờ đưa đẩy nói:

“An An, đừng xoay nữa, em xoay tiếp thì anh không nhịn được đâu.”

Nghe anh nói, cảm nhận được ở cái chỗ bí mật của mình cái khối nóng rực đó dường như đang trướng ra to hơn, gương mặt Thẩm An Hoa “oanh” một cái đỏ bừng bừng. Đường Thiên lúc này đang dùng đầu lưỡi liếm láp hồng nhũ căng cứng, sau đó dùng hàm răng cắn nhẹ vài cái rồi đột nhiên mút mạnh, dòng sữa tươi ấm áp tràn vào khoang miệng Đường Thiên.

Đường Thiên còn chưa kịp mút hết, chợt nghe Thẩm An Hoa sợ hãi hét một tiếng, sau đó anh cảm thấy bụng dưới mình ướt ướt, đến lúc Đường Thiên hiểu được cái gì làm ướt bụng dưới mình thì anh không khỏi sửng sốt.

Thẩm An Hoa vừa bắn tinh toàn thân mềm nhũn, nhưng nhũ vú bị đùa bỡn đến “tấn giang” rồi bắn ra khiến cậu thẹn đến nhắm chặt mắt lại, trong lòng gào lên thảm thiết: trời ạ, chết đi còn hơn, mặt mũi nào gặp ai nữa…

Tinh ý nhận ra phòng tuyến tâm lý của Thẩm An Hoa đã dao động vô cùng lớn, Đường Thiên nhịn xuống cảm giác muốn cười to buông hai tay Thẩm An Hoa ra, sau đó đem tay trái đặt bên cạnh người cậu, dùng ngón tay phải trét một chút dung dịch màu trắng đưa lên miệng thưởng thức, dùng âm thanh khoái trá nói:

“Thật nhanh, thật nồng, An An có phải là nhịn đã lâu rồi không tự làm?”

Thấy nam nhân ăn nói trắng trợn trên mặt lại không thèm giấu đi tiếu ý, Thẩm An Hoa quả thực có thể tưởng tượng Đường Thiên đang làm cái trò hạ lưu gì, lại còn vẻ đắc ý trên mặt nữa chứ, nghĩ tới đứa con đang ở gần giường, không khỏi vừa tức vừa thẹn, trong ngực có cảm giác nghẹn nghẹn, lập tức có hai hàng lệ chảy dài từ khóe mắt.

Thấy Thẩm An Hoa rơi lệ, Đường Thiên lúc này mới luống cuống tay chân, vội vã cúi xuống ôm cậu vào lòng, hôn lên nước mắt trên mặt Thẩm An Hoa không ngừngmà dịu dàng xin lỗi.

Nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt nhắm chặt, cảm nhận được mí mắt mỏng mỏng di chuyển do con ngươi chuyển động, Đường Thiên than thở:

“Là anh sai, anh không nên ép em, đừng khóc mà.”

Nói xong Đường Thiên dời đôi môi, nhưng không có chút nào có vẻ muốn đứng dậy rời đi.

Trên thực tế Thẩm An Hoa vừa khóc lại vừa cảm thấy ảo não trong lòng, rõ ràng là chính mình vì sảng khoái mà không tự điều khiển bắn ra trước, lại còn làm ra vẻ như người bị hại, thực sự là không biết giấu mặt mũi đi đâu hết. Nhưng mà điều làm cậu không ngờ nhất chính là Đường Thiên lại dừng lại an ủi xin lỗi mình, cảm thấy được đôi môi Đường Thiên trên mắt cùng hơi thở ấm nóng, Thẩm An Hoa cảm thấy trong ngực mình dường như có cái gì sụp đổ.

Đường Thiên nhìn Thẩm An Hoa thật sâu, không bỏ qua bất cứ biểu hiện gì trên mặt cậu, cho đến khi đôi mắt mềm mại khẽ rung động, cho đến khi hai tròng mắt ướt át gặp ánh mắt anh.

Không biết là ai tới trước, nhưng lúc Thẩm An Hoa khôi phục tinh thần, hai người vừa kết thúc một nụ hôn nồng nhiệt rất tiêu chuẩn, bây giờ Đường Thiên đang dùng miệng thưởng thức hai nhũ hoa trên ngực cậu. Thẩm An Hoa không kìm được những tiếng rên rỉ, cảm thấy phân thân vừa bắn một trận sảng khoái lại bắt đầu ngẩng đầu lên.

Đường Thiên cũng nhận ra biến hóa ở thân dưới Thẩm An Hoa, không khỏi mỉm cười. Lúc hai nhũ ngọc trên ngực Thẩm An Hoa biến thành hai quả anh đào ướt át kiều diễm, Đường Thiên thuận tay trườn từ ngực xuống bụng rồi thẳng đến phân thân mềm mại, cuối cùng một ngụm ngậm Tiểu An An thưa thớt lông tơ đang khẽ ngẩng đầu vào miệng(>__<…), vừa liếm vừa hút, vừa lấy tay đùa bỡn hai tiểu túi túi bên cạnh. Thẩm An Hoa kêu lên một tiếng đau đớn, ngón tay lùa vào mái tóc đen dày của Đường Thiên, lúc đầu còn kìm nén tiếng rên rỉ, nhưng dưới kỹ xảo thành thục của Đường Thiên, Thẩm An Hoa bắt đầu đong đưa eo chuyển động trong miệng Đường Thiên, sắc mặt Đường Thiên khẽ biến nhưng anh cũng không cự tuyệt. Một lát sau, tốc độ đưa đẩy eo của Thẩm An Hoa càng lúc càng nhanh, tiếng rên rỉ cũng lớn hơn, Đường Thiên hiểu cậu sắp lên đến đỉnh, liền thong thả nhả nhục bổng của cậu ra, tại đó nhẹ nhàng xoa bóp căn bộ từ trên xuống dưới, Thẩm An Hoa khó chịu rên lên một tiếng, bất mãn trừng mắt nhìn Đường Thiên dưới thân mình. Đường Thiên nhếch miệng: “An An đã thoải mái một lần rồi nha, lần này chúng ta cùng nhau đến.” Nói xong, anh lấy một tay với cái quần đã bị quăng qua một bên, lấy từ trong túi quần ra một cái lọ. Thẩm An Hoa không dám tin trừng mắt: “Anhmang theo người…cái thứ này sao.” Đường Thiên cười “hắc hắc” hai tiếng: “Sao lại gọi là cái thứ này, đây là chính là thứ thật là tốt có thể khiến cho An An hạnh phúc a.” Đường Thiên vừa nói vừa dang rộng hai chân của Thẩm An Hoa ra, rồi cúi đầu hôn huyệt khẩu mềm mại của người nằm dưới mình, sau đó vươn đầu lưỡi thấm ướt nộn huyệt vì đã lâu không gặp người mà ngượng ngùng không ngừng co rút. Cảm giác được đầu lưỡi tinh tế mà mềm mại tại chỗ bí mật của mình liếm láp bừa bãi, Thẩm An Hoa không khỏi thẹn thùng nhắm mắt lại, mà nộn huyệt chưa hiểu tình hình dần dần mềm hóa dưới nỗ lực của Đường Thiên, bắt đầu tự nhiên khép mở ra vào. Thấy đã đến lúc, Đường Thiên mở nắp lọ bôi trơn, lấy tay quẹt đầy rồi từ từ đưa vào nộn huyệt xinh đẹp. Địa phương đã từng được dạy quen cũng không có bài xích một ngón tay đó của Đường Thiên, thấy mặt Thẩm An Hoa cũng không tỏ ra khó chịu, anh yên tâm lấy tay ma sát vài cái liền đưa thêm vào một ngón tay dính đầy dịch trơn nữa vào. Đường Thiên dùng ngón tay mở rộng huyệt đạo, cùng lúc cũng không ngừng chơi đùa liếm liếm phân thân của An Hoa. Thẳng đến khi ba ngón tay xen vào hoàn hảo, Đường Thiên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nâng eo An Hoa lên đệm vào dưới một cái gối, mở hai chân cậu thật rộng và lấy cái nhục bổng đã nghẹn từ lâu của mình xâm nhập bên trong mị huyệt ướt át chặt chẽ. Dường như lúc toàn bộ cái thứ nóng rực ấy xen vào làm hai người đều thở gấp, có điều Đường Thiên là vì sảng khoái, còn Thẩm An Hoa là vì đau. Thấy Thẩm An Hoa đau đớn nhíu mày, Đường Thiên miễn cưỡng nhịn xuống khát khao được chạy thật nhanh trong cậu. Dừng lại động tác của phân thân, cúi xuống hôn môi để người dưới mình đỡ khó chịu. Hai chân Thẩm An Hoa đang quấn quanh tấm lưng hoàn mỹ của Đường Thiên. Cậu vươn hai tay ôm cổ Đường Thiên, dưới những nụ hôn không ngừng của anh thở hổn hển nói: “Có… có thể rồi.” Chỉ chờ những lời này! Đường Thiên lập tức ngẩng đầu, đầu tiên là chậm rãi trừu sáp, tìm được điểm nổi lên trong nội bích chặt chẽ, lập tức dùng đầu đỉnh cố sức ma sát nó. Thân thể Thẩm An Hoa chấn động, chỉ còn cách cố sức ôm chặt Đường Thiên, cổ vũ anh làm nhanh hơn nữa, hầu như toàn bộ căn đều vào trong. Âm nang va chạm vào cái mông trắng nõn, phát sinh ra âm thanh khiến người khác mặt đỏ tận mang tại. _____________ *tấn giang: đó là nguyên văn QT dịch ra thế, theo mình hiểu là nhiều như sông:”D ~ *khóc lóc* ai mà ngờ có ngừ lại nhẫn tâm đến thế, dám cắt đoạn H ngọt ngào cụa Đường ĐƯờng An An và hứng thú cụa fan gơ ~ *ôm mặt khóc to* *cười toe* vầy nha ~ đã trả đc hận hêm đầy đủ H nha ~ XD~ chị Trang Sinh Hiểu Mộng sao có thể đi ngược lại vs tâm nguyện hủ nữ dư lày đc chứ ~ XD~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.