Bác Sĩ Trầm Em Có Thể Chọc Ghẹo Anh Không?

Chương 24




Editor: ChieuNinh

"Hai vị chờ, nô tài để cho người đi thỉnh thành chủ..." Thấy người đến khí thế hung hăng, nô bộc cũng không dám tự tiện làm chủ mời người vào trong phủ, chỉ phải dè dặt nói.

"Không cần làm phiền, để hắn đi đến gặp ta là được." Trong mắt Dạ Thất Thất thoáng hiện lên lạnh lùng chế giễu. Hít sâu một hơi thở, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng trong nháy mắt truyền khắp cả phủ thành chủ: "Lộc Thủy Thành chủ, ta là con gái thành chủ Viêm Hỏa Thành, Dạ Thất Thất, hôm nay đặc biệt tới bái phỏng - - "

"Lộc Thủy Thành chủ, ta là con gái thành chủ Viêm Hỏa Thành, Dạ Thất Thất, hôm nay đặc biệt tới bái phỏng - - "

"Lộc Thủy Thành chủ, ta..."

Lời nói giống vậy, như dư âm còn văng vẳng bên tai nhiều lần không ngừng, rõ ràng truyền vào trong tai tất cả mọi người.

Dạ Thất Thất, con gái thành chủ Viêm Hỏa Thành, háo sắc cường đoạt mỹ nam trong truyền thuyết?

Viêm Hỏa Thành và Lộc Thủy Thành cách xa nhau không xa, vị hôn thê đại thiếu gia Lăng gia một trong ba đại gia tộc Lộc Thủy Thành chính là con gái thành chủ Viêm Hỏa Thành, theo lời đồn đãi thì đó là Dạ Thất Thất phế vật háo sắc.

"Thành chủ, người xem..." Gờ phút này Lục Phương đang đàm luận với tâm phúc ở thư phòng, nghe thấy giọng nói Dạ Thất Thất, trong mắt hiện lên tia sáng.

Thật sự là đi mòn gót giày chẳng tìm được, đến khi đạt được không hề phí công phu!

"Dạ Thất Thất, con gái Dạ Quân Nham và Bạch Thiển Hạ." Trong mắt Lục Phương thoáng lóe qua hung quang, khóe môi gợi lên nụ cười âm lãnh: "Đã có can đảm tìm tới cửa, ta lại muốn nhìn một chút nàng có bản lãnh gì? A Đông, kêu người bắt nàng lại, nhớ kỹ, phải còn sống. Ta muốn giữ lại tính mạng của nàng dẫn Dạ Quân Nham tới."

"Vâng, lão nô tuân mệnh." Thân là tâm phúc Lục Phương, thực lực của Trần Đông cũng tiến vào Thiên Giai trung kỳ, là cao thủ đằng sau Lục Phương thành chủ Lộc Thủy Thành.

Trần Đông vừa đi đến bên cạnh cửa, đẩy cửa ra, chỉ thấy trước mắt chợt lóe lên bóng dáng một ngọn lửa.

"Phốc!"

Dạ Thất Thất cầm dao găm trong tay hung hăng vạch tới cái cổ Trần Đông. Vốn định xuất kỳ bất ý giết chết, ai nghĩ tới lại bị hắn tránh thoát một kích trí mạng này, ngược lại phản ứng cực kỳ nhạy cảm đá một cước vào bụng Dạ Thất Thất. Dạ Thất Thất bị đá lui, nhưng chủy thủ trong tay nàng cũng thành công đâm đến ngực bên phải Trần Đông, trên cổ hắn còn vết máu sâu.

"Ngươi là người phương nào?" Trần Đông giống như là một con báo đi săn, chăm chú nhìn Dạ Thất Thất.

Nghe vậy, Dạ Thất Thất cười lạnh, duỗi đầu lưỡi ra nhẹ liếm vết máu trên dao găm, trong tươi cười mang theo một cỗ khinh cuồng cười tà nói: "Ta là ai? Các ngươi mới vừa rồi còn đang thương thảo đối phó ta như thế nào, làm sao lại quên mất nhanh như vậy?"

Thương thảo đối phó nàng... Trần Đông và Lục Phương liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Ngươi là Dạ Thất Thất!"

"Trí nhớ Lục thành chủ thật tốt, đáng tiếc ta không có chuẩn bị phần thưởng." Dạ Thất Thất "phịch" một cái, chủy thủ trong tay cấm vào trên bàn, mủi chân điểm một cái, thân hình lắc đến trên ghế ngồi xuống, khẽ nhếch khóe môi mang theo cười tà nhàn nhạt.

Lục Phương không biến sắc mắt nhìn Trần Đông, hai người hiểu ý gật đầu.

"Dạ tiểu thư tới đây, không biết có gì muốn làm?" Cô gái trước mắt khí thế lăng liệt, hai đầu lông mày tỏa ra phong thái tự tin, hồng y như lửa, linh lực thâm hậu, theo như lời đồn đãi chênh lệch quá nhiều. Trong lòng Lục Phương tràn đầy nghi hoặc, hoài nghi nàng cũng không phải là bản thân Dạ Thất Thất.

Dạ Thất Thất tương đối có thâm ý liếc nhìn Lục Phương một cái, nhếch môi môi: "Vô sự không lên điện tam bảo, ngưỡng cửa Lộc Thủy Thành quá cao, nếu không phải cần thiết, ta cũng không muốn đến."

"Dạ tiểu thư có chuyện không ngại nói thẳng, mẫu thân ngươi và ta là đồng môn, luận bối phận, ngươi nên gọi ta một tiếng sư bá." Lục Phương thoáng kéo ra nụ cười từ ái, giọng nói hòa ái, không có chút dữ tợn và âm lãnh nào như trước.

"Tốt, vậy thì mời sư bá trả mẹ ta lại cho ta, chắc chắn sớm muộn gì ta cũng ba nén hương bái tế sư bá, kính xin sư bá nhất định phải phù hộ mẹ ta bình an vô sự, Thất Thất lúc này tạ ơn sư bá." Trong nội tâm Dạ Thất Thất cười lạnh, giả ngu với nàng? Nàng thật muốn xem bọn họ có thể giả bộ đến loại tình cảnh nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.