Bác Sĩ Thú Y

Chương 3




Tô Tố mím môi nhận lấy điện thoại.

Cô cúi mắt, “Nếu đã biết nước quá sâu,Trương Hân tiểu thư sao lại cứ muốn xuống nước như vậy chứ?Thật ra…Tôi nói một câu không dễ nghe cho lắm.Tô tiểu thư cũng đã qua đời rồi.Cho dù chị có tìm thấy kẻ ra tay,có bắt chúng chịu hình phạt của pháp luật,cũng có ý nghĩa gì nữa.Tô tiểu thư cũng không thể quay lại được nữa.”

“Bởi vì cô ấy là người thân duy nhất của tôi,tôi nhất định không thể nhìn cô ấy chết mà không rõ nguyên do như thế này,và tôi cũng không thể nào để cho tên giết người đó có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được.” Trương Hân nhìn cô rất sâu, “Cô là fan hâm mộ mà còn có thể giúp cô ấy làm được đến mức này.Tôi là chị của cô ấy,sao mà lại có thể không để ý không quan tâm.Không cần biết như thế nào,Tô tiểu thư,tôi cũng đều rất cảm ơn cô,cảm ơn cô đã vì Tố Tố làm tất cả những việc này.Về sau cô cũng là bạn của Trương Hân tôi.Nếu như cần tôi giúp gì,chỉ cần cô nhờ,tôi nhất định sẽ làm bằng được,nhất định không thoái thác.”

Tô Tố bỗng thấy nghẹn lại.

“Cho nên,chị vẫn muốn đi điều tra sao?”

Trương Hân sắc mặt rất quả quyết,kiên định nắm chặt nắm đấm trên tay, “Đương nhiên khi chưa tống tên chết tiệt Mạc Tầm kia vào tù,tôi nhất định không bỏ cuộc.”

Tô Tố cắn chặt môi nói không nên lời.

Cuối cùng Trương Hân cúi người rất sâu tạm biệt Tô Tố,một lời cũng không nói rời đi luôn.

Tô Tố nhìn dáng vẻ loạng choạng bước chân đi của cô ấy,không còn kiềm chế được nữa,khoé mắt đỏ lừ.Cô vẫn chưa kịp định thần lại,Tiêu Lăng đẩy cửa đi vào.Lần này tất cả mọi người đều vào cùng một lúc có cả bác sĩ và An Tiểu Hy vừa mua đồ quay về.

Mộ Bạch nghĩ lại dáng vẻ của Trương Hân như người mất hồn,lại nhìn thấy vẻ lo âu u sầu của Tô Tố liền hỏi, “Tô Tố,cô không sao chứ?”

“Không sao.” Tô Tố day day mũi,cố ý cười thật bình thường, “Chỉ là hơi bị tắc mũi thôi ấy mà.”

“Nếu như không có việc gì thì tôi đi trước nhé.” Mộ Bạch cáo từ. “Bọn mình ngày mai gặp nhau ở phim trường nhé.”

“Vâng.”

“Nếu như cảm thấy không khỏe cứ gọi cho tôi,tôi sẽ nói với đạo diễn xin nghỉ giúp cô,đừng quá miễn cưỡng.”

“Không sao,sáng mai tôi sẽ tới phim trường.”

Tô Tố cười và vẫy tay chào anh ấy.

Bác sĩ đem theo y tá,đẩy theo xe đẩy nhỏ tới để tiêm cho cô,Tô Tố cánh tay tím bầm,khoé mắt càng đỏ hơn rồi.

“Rất đau sao?”

“Đau…” Tô Tố tâm trạng cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết rồi,nức nở thành tiếng.

Tiêu Lăng đứng bên cạnh giường bệnh,anh vò tóc hơi thở lạnh lẽo,anh lườm bác sĩ ra mệnh lệnh, “Nhẹ tay một chút.”

Bác sĩ chỉ biết khóc thầm.

Ông đã làm trong ngành y này hai mươi mấy năm rồi,kim không biết đã tiêm biết bao nhiêu mũi,sớm đã luyện được tiêm người không có cảm giác đau,bao nhiêu người lớn đưa con trẻ tới tiêm đều nhất định phải tìm đích danh ông,bây giờ lại có người nói ông tiêm đau…

Miệng bác sĩ méo xệch, chỉ biết trả lời “Được rồi được rồi.”

Không dễ dàng gì tiêm xong,bác sĩ cũng đưa y tá ra ngoài,trước khi đi nhắc Tiêu Lăng, “Khi sắp rơi hết nhớ phải ấn nút này,sẽ có y tá vào phòng bệnh rút kim.Đây chỉ là truyền chống cảm cúm,truyền xong có thể về được rồi,không cần phải ở viện.”

“Biết rồi.”

Bác sĩ ghét không còn hứng nữa,chỉ biết buốt mũi đưa y tá rời đi.

An Tiểu Hy đem quần áo vừa mua đặt ở dưới đất cạnh giường, “Tố Tố,quần áo mua rồi đều là size của cậu,đợi chút nữa cậu thay nhé.Bây giờ uống chút canh,tớ mua đúng hàng canh gà mà cậu thích,vẫn còn nóng đó,nhanh uống đi.”

Tiểu Hy mở túi ra,canh gà vẫn còn nguyên trong hộp được đóng kín chặt,canh gà quả nhiên vẫn còn nóng,nắp vừa được mở ra khí nóng bay lên còn hương thương thì tỏa ra ngào ngạt.

Tiểu Hy kéo bàn đến trước mặt cô,và dùng thìa đưa cho cô, “Trong này còn có cả một chút thịt gà.Chiều hôm nay cậu vẫn chưa ăn cơm,chỉ ăn có một chút ít điểm tâm chắc bây giờ cũng đói rồi,nhanh ăn vài miếng,ăn chưa no đợi chút nữa bọn mình về nhà mình nấu cho cậu chút gì đó.”

Tô Tố nhìn Tiểu Hy bận tới bận lui,trong lòng thấy ấm áp hẳn lên.

“Cô ấy hôm nay không về chỗ cô đâu.” Tiêu Lăng lấy thìa từ tay Tô Tố,ngồi bên cạnh múc từng thìa canh đưa lên miệng cô.Tô Tố xâu hổ hết nhìn Tôn Nguyên lại nhìn Tiểu Hy,không chịu uống,Tiêu Lăng cau mày, “Em cứ coi bọn họ là không khí là được rồi,nhanh uống đi cho nóng.”

Không khí…

Tôn Nguyên và An Tiểu Hy bị coi là không khí miệng đều méo xệch đi.

“Này…Tô Tố,hôm nay cậu không về nhà cùng mình sao?”

Tô Tố nuốt một ngụm canh gà, “Tớ không về nữa,chút nữa về nhà Tiêu Lăng với anh ấy.Hôm nay Tiêu Thất và Cảnh Thuỵ bắt đầu đi học,tớ phải hỏi thăm xem bọn chúng có thích hợp hay không.”

“…Cũng được.” Tiểu Hy nhìn Tiêu Lăng và Tô Tố đang. thân mật,cuối cùng. cũng nhận thức được rằng bản thân đang là bóng đèn,cô cười khô một tiếng,túm lấy túi ở trên sofa, “Thế thì nếu như không còn chuyện gì mình đi về trước đây,Tố Tố nếu có chuyện gì thì gọi cho mình, lúc nào cũng sẵn sàng tới.”

“Được,cậu đi từ từ thôi,về nhà nhắn tìm cho mình nhé.”

“Được rồi.”

Tiểu Hy đặt túi đeo lên vai,vẫy tay chào Tô Tố, “Thế tớ đi trước đây,Tiêu Lăng,tôi giao Tố Tố cho anh đấy nhé.”

Tiêu Lăng gật gật đầu,nhìn về phía Tôn Nguyên. “Cậu đưa An tiểu thư về nhà nhé.”

“Ấy, không cần không cần đâu.”

“Được.”

Hai người cùng lúc trả lời,nghe thấy đối phương nói,hai người lại bắt đầu người này chê bai người kia,hừ nhẹ một tiếng.

“Tôi không cần anh tiễn.”

“Chưa đến lượt cô.” Tôn Nguyên tuần cánh tay Tiểu Hy đẩy ra ngoài.

“Từ từ” Tô Tố gọi giật hai người lại,hỏi “Đường Sảng bây giờ thế nào?”

“Tố Tố cậu bị ngốc à quan tâm cô ta làm gì.Đường Sảng đó là người phụ nữ ác độc tâm địa như rắn,cô ta làm cho mọi việc thành ra như thế,rơi vào tình cảnh ngày hôm nay không có liên quan đến cậu.Đã dám tìm cậu đồng quy vu tận,thật sự não có vấn đề.Tôn Nguyên gọi điện báo cảnh sát rồi,cô ta cũng bị bắt rồi.hừ hừ,lần này phạm tội cố ta giết người,đợi ngồi tù mọt gông nhé.” Tiểu Hy hừ hừ một tiếng đột nhiên nghĩ đến việc gì đó kinh ngạc nhìn Tô Tố. “Ấy,đúng rồi Tố Tố,mình nhớ mình và cậu cũng đi bơi rồi,hôm nay sao lại có thể thảm hại như thế.”

Thâm tâm Tô Tố nghẹn lại.

Tô Tố này biết bơi,nhưng cô không biết bơi.

Cô nhanh chóng tìm lý do, “Vì Đường Sảng ôm mình lôi xuống dưới,mình không thể bơi nổi.”

“Thì ra là như vậy,người phụ nữ độc ác này,may mà trên bờ có cái cây lớn không thì không biết hậu quả sẽ thế nào thật không dám nghĩ nữa.” Tiểu Hy mở cửa, “Tố Tố cậu đừng nghĩ nhiều nữa,Đường Sảnh cô ta phải vào tù là do tự chuốc lấy,cậu đừng có ngốc mà thương tình cô ta.”

“Đương nhiên không thể.”

“Thế thì tốt,bọn tớ đi trước đây,cậu nghỉ ngơi đi nhé.”

An Tiểu Hy và Tôn Nguyên cùng rời đi,phòng bệnh chỉ còn Tiêu Lăng và Tô Tố,Tiêu Lăng từng thìa từng thìa đút canh gà cho Tô Tố,nét mặt rất tự nhiên.

Tô Tố nhìn sắc mặt anh rất bình thản,tâm lý cũng thấy có chút nhẹ nhõm.

Lần trước Tiêu Lăng đưa cô ra biển có kéo cô xuống nước,lúc đó cô không biết bơi…Tiểu Hy lại nói cô biết bơi,Tiêu Lăng không hề thấy kỳ lạ sao,hoặc là anh không. để tâm tới việc này?

“Nhìn chằm chằm anh định làm gì à?”

“Không,không làm gì…” Tô Tố thật lỏng giọng,nói chung không nghi ngờ cô là được.Uống nửa bát canh cô không uống nổi nữa,đẩy tay từ chối thìa Tiêu Lăng đưa tới, “Em uống không nổi nữa rồi.”

Tiêu lăng ngừng tay, đem hộp nhựa để lên bàn,nghiêm nghị nhìn Tô Tố.

“ok, bây giờ em nghỉ ngơi đi.”

“Anh thì sao?”

“Yên tâm ngủ chút đi,Anh sẽ luôn bên cạnh em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.