Bác Sĩ Thú Y

Chương 2




Những người đứng ở đó đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Trương Hân.Tô Tố không là Tô Tố thì còn là ai nữa?

Chỉ có mình bản thân Tô Tố mới hiểu,Tố Tố mà Trương Hân muốn nói không phải là thân thể này của cô,mà là minh tinh hạng hai đã chết rồi kia cơ.Nự cười trên khoé miệng của cô bỗng cứng lại,cả người ngẩn cả ra.

Trong não bộ chỉ có một suy nghĩ.

Chị Tiểu Hân,đã nhận ra cô rồi?

Ánh mắt của cô ấy làm cho Tô Tố có cảm giác không biết phải trốn đi đâu nữa,cô cúi đầu tránh đi ánh mắt của Trương Hân.

Đương nhiên——

Ánh mắt cô vừa cúi xuống,liếc thấy điện thoại trên tay của cô ấy,là của cô mà.Hôm nay Tiêu Lăng vừa mới mua điện thoại này cho cô,trong điện thoại chỉ có liên lạc với một người duy nhất,đó chính là Trương Hân.

Thì ra là phát hiện ra việc này rồi...

Tô Tố nỗ lực khống chế biểu cảm và nhịp tim của mình,cười nhẹ nhàng nhìn Trương Hân, “Em là Tô Tố mà.”

“Không,em không phải là Tô Tố!em là Tố Tố,Tố Tố em đừng lừa chị.Chị biết là em,chị biết nhất định là em!”

Tô Tố quay đầu nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của tất cả mọi người,tim đập càng nhanh hơn.Nhất là Tiêu Lăng,đôi mắt của anh trong phút chốc bỗng sâu thẳm như không thể nhìn thấy đáy,ánh mắt nhìn Tô Tố nhưng giống như nhìn một người khác vậy.

Tô Tố lo lắng nắm chặt lấy ga giường.

“Cái đó…Mọi người có thể ra ngoài một chút không,tôi muốn cùng với Trương Huệ tiểu thư nói chuyện một chút.”

Tất cả mọi người càng thêm nghĩ hoặc,chỉ có mình Tiêu Lăng nhìn chằm chằm Trương Hân một cái sau đó đi ra ngoài trước, “Đi thôi.”

“ếy,đại ca…”

“Đừng phí lời,đi.”

“Ồ!” Tôn Nguyên cúi đầu chán nản,cùng với Tiêu Lăng đi ra khỏi phòng bệnh.Lãnh Mạc ánh mắt hết nhìn Trương Hân lại tới Tô Tố,nhìn một hồi cũng không nhìn ra điều gì,không hiểu điều gì đang xảy ra,mím môi cũng đi ra khỏi phòng.Mộ Bạch ở lại cuối cùng,sau khi bước ra khỏi phòng,anh còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tô Tố hít một hơi thật sâu,nhìn về phía Trương Hân,khoé mắt cô ấy đã đỏ hết lên,rất rõ ràng là vừa khóc xong.Tô Tố vừa quyết,ánh mắt cúi xuống, “Trương Hân tiểu thư,chị có câu hỏi gì muốn hỏi thì hỏi đi.”

“Em là Tố Tố!”

“Tôi biết Tố Tố chị muốn tới là Tố Tố mà hai tháng trước vừa qua đời phải không.Tôi biết Trương Hân tiểu thừa cô ấy là bạn rất tốt của nhau.Nhưng tôi thật đáng tiếc muốn nói với chị,tôi không phải là Tô Tố đó.Tôi năm nay hai mươi mốt tuổi,mẹ đẻ của tôi qua đời sớm,bố của tôi tên là Tô Đại Khuê.Tôi còn có một đôi song sinh long phụng nam nữ rất dễ thương,sao tôi có thể là Tô Tố mà chị muốn nói tới được?Có khả năng tên của tôi và Tô tiểu thư giống nhau từng từ từng chữ cho nên Trương Hân tiểu thư mới có chút nhầm lẫn như vậy.Nhưng tôi cũng muốn nhắc cho chị một điều,Tô tiểu thư đã chết rồi,chết cũng đã hơn hai tháng,thân thể cũng đã được hỏa táng chôn cất rồi.Những điều này phóng viên báo chí đều biết.”

Trương Hân toàn thân run lên,cô đưa điện thoại trong tay ra, “Thế cái này cô giải thích thế nào?”

Tô Tố thở dài, “Được rồi,nếu như Trương Hân tiểu thư đã biết vậy tôi cũng nói hết cho chị biết vậy.Thật ra tôi là một người rất hâm mộ Tô tiểu thư,từ khi cô ấy vào nghề tôi đã chú ý tới cô ấy,tất cả các tin tức có liên quan tới cô ấy tôi đều chú ý và thu nhập,kể cả poster tôi cũng đều thu thập và lưu giữ.Hai tháng trước báo chí đột ngột thông báo Tiêu tiểu thư đẻ khó qua đời tại gia,nghe thấy điều đó thực tại tôi không dám tin,vừa lúc đó tôi sức trên gác ngã xuống ở ngay trong bệnh viện Phục Hoa chữa bênh nên mới biết được những điều này.”

Trương Hân ngay lập tức hỏi, “Việc gì!”

“Tôi nghe nói Tô tiểu thư mất tại bệnh viện,sau khi mất bị người ta đưa tới nhà ở.Cho nên tôi đoán cá chết của cô ấy không hề đơn giảm như vậy.Cá nhân tôi với cùng yêu thích Tô tiểu thư,kể cả trước kia tôi đối với biểu diễn một chút hứng thú cũng không có.Sau khi hâm mộ Tô tiểu thư nên bắt đầu nghiên cứu biểu diễn,dần dần học theo cách biểu diễn,hành động ngôn ngữ,động tác biểu cảm...Tô tiểu thư có thể nói như là thầy chỉ đạo của tôi vậy,tôi không thể cứ như vậy mà nhìn cô ấy chết thảm không hành động coi như không biết gì được.”

“Cho nên?”

“Cho nên tôi mới bắt đầu điều tra việc này,tôi ủy quyền cho đội điều thám giúp đỡ tìm hiểu chuyện này.Hôm tôi xuất hiện ở đội điều thám cũng là vì Lưu tiên sinh nói đã tìm ra được vài sự việc.Cho nên tôi mới nhanh chóng vội vàng qua đó,biết được kết quả như thế nào chắc chị cũng đều biết.Lưu tiên sinh nói với tôi trước là chị cũng đang điều tra việc này,khi tôi biết kết quả điều tra tôi cũng biết điểm ký lạ của sự việc.Vừa hay tôi cũng biết Tô tiểu thư trước kia có mối quan hệ rất mật thiết với chị,biết được chị cũng đang điều tra việc này.Tôi sợ rằng chị sẽ bị cuốn quá sâu vào việc này cho nên mới mua một chiếc điện thoại gửi tin nhắn cho chị để chị đừng điều tra sự việc này nữa.”

Tô Tố nửa thật nửa dối nói,cô ngẩng đầu nhìn về phía Trương Hân,quả nhiên nhìn thấy nét mặt của cô ấy lộ rõ vẻ nghi ngờ.

Tô Tố nhún vai, “Sự thật là như vậy.Thật ra chị có thể hỏi Trương Việt,tôi biết bọn chị là bạn tốt của nhau,lần trước khi đưa kịch bản cho tôi,còn nói động tác của tôi mô phỏng Tô tiểu thư.Thật ra tôi đúng là có bị ảnh hưởng cứ mới phỏng mọi hành động của cô ấy.Thời gian lâu dần,các hành động cứ có chút giống cô ấy.”

“Không thể nào...chuyện này có khả năng!” Trương Hân hai tay run lên đặt điện thoại của Tô Tố ra trước mặt.Cô mở màn hình điện thoại,nhìn vào phần thông tin liên lạc hiện lên ba chữ, “Chị Tiểu Hân”. “Cái này thì cô giải thích như thế nào,cách gọi này chỉ có mình Tố Tố biết thôi.”

Tô Tố thở dài,cố ý không quan tâm lắm trả lời, “Tôi nói rồi,tất cả các tin tức về Tô tiểu thư tôi đều xem,cô ấy không chỉ gọi chị là chị tiểu Hân dưới một lần.Tôi thấy cách gọi này đặc biệt thân thiết nên tôi ghi lại.”

Tất cả những lời giải thích của cô hoàn toàn hoàn mỹ,Trương Hân không thể tìm bất kỳ lý do gì đảo ngược tình thế.

Nhưng cô ấy thấy vẫn rất không đúng!

Điều gì không đúng!

Ở đâu đó không đúng!

“Trương hân tiểu thư,nếu như vẫn không tin có thể đi hỏi Trương Việt.Trương Việt làm lễ ăn táng cho Tô tiểu thư,chắc chắn cũng chính mắt nhìn thấy Tô tiểu thư được chôn cất.Tô tiểu thư có qua đời hay không,anh ấy chắc chắn hiểu rõ nhất.”

Trương Hân loạng choạng lùi sau hai bước,cứ ngẩn ngơ ngồi bệt xuống ghế sofa.

Cô hoàn toàn không thể chấp nhận lời giải thích này,bởi vì cô hoàn toàn không hề tận mắt nhìn thấy Tố Tố qua đời,cũng không nhìn thấy xác của cô ấy,mà cô còn sau hơn một tháng khi Tố Tố qua đời cô mới nhận được tin tức.Cho nên trong tiềm thức của cô nhất định không tin sự việc này.

Cô vẫn có cảm giác Tố Tố vẫn còn sống.

Chỉ là vẫn đang đi đóng phim,qua 3 đến 5 tháng nữa là sẽ quay lại thôi.

Khi cô từ Hàn quốc trở về một lần cũng vẫn chưa tới mộ của Tố Tố,bởi vì cô sợ rằng khi nhìn thấy bia mộ lạnh lẽo đó không thể không phủ nhận chuyện Tố Tố đã qua đời.

Hỏi …

Còn có chỗ nào cần phải hỏi!

Nếu như cô ấy nói Trương Việt nói rằng Tố Tố vẫn còn sống,mượn xác hoàn hồn,Trương Việt nhất định nghĩ là cô điên rồi!

Tô Tố nhìn dáng vẻ của cô ấy,sắc mặt vẫn thật điềm tĩnh.

Bàn tay túm chặt vặn vặn tấm ga giường,vì dùng lực quá mạnh,ngón tay đều phù trắng lên.

Chị Tiểu Hân,em xin lỗi.

Đợi sau khi em bắt Mạc Tầm và Bạch Linh hai người đó phải chịu sự trừng phạt của pháp luật,em nhất định sẽ nhận tội với chị.

Tô Tố hồi tâm lại,nhẹ nhàng gọi, “Trương Tiểu thư?”

Trương Hân ngẩn người ngẩng đầu,khoe mắt đỏ ửng.

Tô Tố tim nhói đau, “Chị…vẫn ổn chứ?”

Ổn...

Sao mà có thể ổn được

Cô ngẩn người từ sofa đứng lên,đưa điện thoại cho Tô Tố, “Tô tiểu thư,cảm ơn những gì cô đã làm vì Tố Tố,đúng như cô nói,cái chết của Tố Tố rất mờ ám,những gì cô làm cho Tố Tố như vậy là đủ rồi,Sau này…cô không cần nhúng tay vào việc của Tố Tố nữa,nước ở đây quá sâu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.