Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động

Chương 7: Hội săn mùa xuân




Tác giả: Thượng Phiến Nhược Thủy

Người dịch: Khiết Lâm

Đêm đó, lại là thời điểm mọi âm thanh đều yên lặng như tờ.

Vệ Hy cả người mặc y phục dạ hành qua lại như con thoi trên những chóp mái nhà trong thành, trong chốc lát đã tìm thấy phủ đệ của Lưu Nghĩa.

Vệ Hy ẩn nấp ở chỗ tối một lúc lâu, đợi được Mục Hâm Kỳ đi tiền viện dò thám trở về.

"Thế nào?"

Mục Hâm Kỳ kéo xuống mảnh vải đen che mặt, lộ ra gương mặt xinh đẹp, hơi hơi thở dốc, khinh bỉ nói: "Ban ngày còn thấy Lưu Nghĩa kia khóc đến chết đi sống lại, không nghĩ đến lại ăn ngon uống sướng, vui vẻ muốn chết!"

Vệ Hy không tỏ vẻ gì cả, dường như sớm đã đoán được mọi chuyện sẽ như thế này, mang theo Mục Hâm Kỳ nhảy xuống nóc nhà, âm thầm tiến vào phòng ngủ, lặng lẽ nấp trên xà nhà.

Trong phòng còn chưa đốt đèn, tối đen như mực, chỉ lộ ra một chút ánh trăng, vừa hay chiếu ngay trên mặt Vệ Hy, gương mặt tuấn lãng mơ hồ không rõ, mang theo chút thần bí mà lại mê hoặc lòng người.

Mục Hâm Kỳ lúc lắc đầu nhỏ, thầm mắng một câu "Nam sắc hại người", đợi nửa ngày cũng không thấy hắn có động tĩnh, không nhịn được cất tiếng hỏi: "Chúng ta cứ đợi như vậy thôi sao? Tên Lưu Nghĩa kia uống say rồi không trở lại thì biết thế nào?"

Vệ Hy lắc đầu, "Sẽ không, Tăng thị vừa mới chết, cứ cho là hắn không bận tâm, cũng phải làm ra vẻ mấy ngày, thêm nữa..."

Vệ Hy còn chưa dứt lời, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh bước chân cao thấp không đều, vội vàng ra dấu im lặng, nhìn về hướng cánh cửa.

Lưu Nghĩa đã say đến độ chân trái vấp chân phải, khó khăn lắm Xảo Doanh mới đem người đỡ lên giường, xoay người đi sang bên cạnh vắt khăn.

Mục Hâm Kỳ trong lòng mắng Lưu Nghĩa trong ngoài bất nhất, đã thấy Lưu Nghĩa mở đôi mắt say lờ đờ nhìn chằm chằm vào Xảo Doanh, nghiêng người đứng dậy bước lảo đảo đến sau lưng, chỉ một thoáng đã ôm lấy vòng eo của Xảo Doanh.

"Tên cầm thú này đến cả nha hoàn cũng không buông tha!" Mục Hâm Kỳ nhìn đến lửa giận cháy phừng phực, ngay lập tức muốn nhảy xuống đánh cho Lưu Nghĩa một trận, lại bị Vệ Hy một tay giữ lại.

"Thấy việc nghĩa hăng hái làm cũng phải nhìn rõ tình hình đã chứ."

Lúc đầu Mục Hâm Kỳ không rõ lắm ý nghĩa trong câu nói này, chợt thấy Xảo Doanh xoay người, hai cánh tay thon dài như dây leo quấn quanh cổ Lưu Nghĩa, hai người ôm chặt một chỗ, hôn đến chậc chậc vang vọng.

"Cái... này..." Mục Hâm trừng to đôi mắt, chỉ tay xuống dưới, sau nửa ngày mới nghẹn đỏ mặt mắng một câu "Cẩu nam nữ".

Tên Lưu Nghĩa này thế mà lại có tư tình với nha hoàn bên người Tăng thị, nguyên nhân cái chết của Tăng thị và bảo ngọc bị đánh cắp từ trong miệng bọn họ nói ra kia, sợ rằng không có bao nhiêu là thật.

Mắt thấy hai người kia quấn quýt dây dưa lên giường, âm thanh dâm đãng dần dần vang lên, Vệ Hy có chút lúng túng nghiêng đầu sang một bên, bây giờ trong phòng đèn đuốc sáng trưng, cửa sổ khép chặt, muốn đi cũng không đi được nữa. Ngược lại, Mục Hâm Kỳ thấy thế thì dửng dưng nhìn thẳng, thật hết nói nổi, bèn vươn tay ra che đi mắt của nàng.

Mục Hâm Kỳ kéo tay hắn xuống, giống như vừa phát hiện đồ vật mới lạ vậy, cuống quýt giục: "Ngươi mau nhìn xem! Nàng ta đang làm gì thế?"

Vệ Hy nhìn xuống dưới, thấy Xảo Doanh người trần như nhộng bước xuống giường, từ trong ngăn kéo hộc tủ lấy ra cái hộp cỡ chừng một tấc vuông, bên trong có vài đoạn hình như là nhang thơm[1], bóp nát ra rồi bỏ vào lư hương, đặt ở đầu giường.

[1]香: hương, nhang, hương liệu, nến... dùng để đốt.

Hương thơm tỏa ra bốn phía, Lưu Nghĩa vốn tứ chi giang rộng nằm ườn trên giường lập tức như đánh máu gà vậy, giữa hai chân càng là nhất trụ kình thiên, không kịp chờ đợi đã bắt lấy Xảo Doanh kéo lên giường, lật người một cái đè ở dưới thân, giơ lên côn th*t cứng rắn nhét vào trong dâm huyệt.

"Ôi, chậm một chút! Gấp cái gì chứ!" Đôi mắt Xảo Doanh quyến rũ như tơ, hoàn toàn không giống dáng vẻ thanh tú sợ sệt trên công đường vào ban ngày kia, vươn tay xuống nắm lấy côn th*t nóng hổi, đưa tới miệng huyệt của mình.

Lưu Nghĩa ưỡn người dưới một cái, đâm thẳng cả cây gậy thô to vào trong, ba ba ba bắt đầu cắm đút mãnh liệt, hai tay nắn bóp hai viên tròn mềm mại trước ngực Xảo Doanh, đôi mắt híp lại, sảng khoái đến nỗi cả người phát run.

"A... Sâu quá... Chậm... chậm chút... A a a a!"

"Hừ...Nhớ chết ta rồi! Mụ già kia suốt ngày nhìn chằm chằm, nhịn chết ta rồi! Tâm can nhi, để ta thao nàng thật tốt nhé! Ưm... a!" Lưu Nghĩa chống tay, chỉ một mực đem côn th*t trướng to kia sáp thẳng vào trong, thỉnh thoảng còn chống đỡ trên hoa tâm xoay tròn một vòng, chui vào càng sâu hơn.

"A... Chàng muốn thao chết thiếp sao! Nhẹ chút... A a a... Sâu quá rồi! Lão gia tốt... Chậm... chậm chút... A!"

Mặc dù là cơ thể sớm đã bị Lưu Nghĩa khai phá đến dâm đãng, cũng không chịu nổi một hồi lâu cắm đút mạnh mẽ như vậy, thêm nữa khi nãy còn thắp hương thôi tình, khiến Lưu Nghĩa quả thật là t*ng trùng lên não, chỉ cảm thấy huyệt thịt ấm áp bao bọc dương v*t cứng đến phát đau của mình, hận không thể đến hai viên trứng cũng nhét vào luôn.

Xảo Doanh chịu đựng mấy trăm cái, thân thể dần dần buông lỏng mềm mại, hơi nóng từ bụng dưới dâng lên, d*m thủy trút xuống, cọ sát quy đầu trướng to tròn lẳn, hơi dùng sức một chút đã có thể trượt vào chỗ sâu, góc cạnh quy đầu nghiền nát vách tường bên trong huyệt thịt, cảm giác tê dại ngứa ngáy từ lòng bàn chân truyền lên, thật là một khắc cũng không muốn dừng lại.

"A... Dùng sức... A... Cắm sâu chút... Ngứa quá..."

Nghe từng tiếng rên rĩ quyến rũ đến tận xương của Xảo Doanh, Lưu Nghĩa thở hổn hển, đến mắt cũng đỏ sậm lên, thẳng lưng tách hai đùi trắng nõn đặt sang hai bên, cái mông vừa đè lên là lập tức cắm chọc vô cùng hung ác, vào đến tận cùng, nhung nhớ mãnh liệt, đại nhục bổng ra vào mị thịt đỏ hồng, gần như sắp trở thành tàn ảnh, tiếng nước phốc phốc liên tiếp không ngừng, tỏa ra từng luồng hơi thở dâm mỹ không thôi.

Xảo Doanh giơ chân, hai gót chân móc vào nhau, vòng chặt eo của Lưu Nghĩa, tựa như đang bám víu vào nhành rơm cứu mạng, nơi giữa đùi chốc chốc lại nâng lên, nghênh hợp sự đâm chọc của côn th*t.

"Hừ... Đâm chết nàng! Ưm a... Tiểu tao hóa, chỉ mới mấy ngày không thao, huyệt nhỏ đã chặt như vậy rồi, thả lỏng chút, cho lão gia đâm vào nào! Ừm... thoái mái quá..."

Một trận cắm rút điên cuồng, hoàn toàn khơi lên sự dâm đãng sâu trong huyệt thịt của Xảo Doanh, bàn tay đang nắm lấy khăn trải giường nhấn xuống phần eo rung động của Lưu Nghĩa, lôi kéo cánh tay hướng về ngực mình, trong miệng càng thêm kêu la phóng đãng, không hề thấy thẹn chút nào.

"Ôi... A... Nhanh chút... Nhanh chút nữa... Ừm..."

Lại đâm chọc một lúc nữa, Lưu Nghĩa chợt rút côn th*t ra, d*m thủy vương trên thân gậy khiến nó ướt sũng, thấm ướt cả đệm giường bên dưới, đây là thời khắc sảng khoái nhất, bỗng chốc không được côn th*t đâm vào, Xảo Doanh chỉ thấy trống rỗng vô cùng, sâu trong huyệt thịt càng thêm phóng đãng khó nhịn, không kiềm chế được mà lắc lắc mông, muốn ve vuốt cây gậy th*t kia.

Hai mắt Lưu Nghĩa đỏ ngầu, tách côn th*t ra, lật người Xảo Doanh lại, nằm úp sấp trên giường, hai tay bắt lấy hai cánh mông thịt sáng bóng, dùng sức ưỡn người về trước, cả cây côn th*t thoáng chốc đã chui ngập vào trong huyệt.

"A!"

"Ưm! Hừ... Thật chặt..."

Lưu Nghĩa thong thả cắm chọc dăm ba cái, rồi sít sao chống đỡ sau mông Xảo Doanh, mượn lực húc về phía trước, hầu như không hề có kỹ xảo, trực tiếp đâm húc khiến cả người Xảo Doanh ngã nhào, hai tay chống trên tường, không thể tiến thêm nữa.

Từ góc độ trên xà nhà của Mục Hâm Kỳ, thấy được cơ thể hơi ngăm đen của Lưu Nghĩa đè ở trên giường, cái mông dựng thẳng, cắm đến ba ba vang dội.

Hai người ở trên xem xuân cung sống cả nửa ngày trời, trong lòng ngoại trừ than thở, thì còn có chút khó nói nên lời. Mắt thấy hai cơ thể chồng lên nhau cắm rút không ngừng kia, dừng như lửa nóng hừng hực còn len lỏi theo không khí rồi lan ra, khiến lòng người cũng dần dần xôn xao.

Mục Hâm Kỳ cuống quýt thu hồi tầm mắt, bưng bít trái tim đang nhảy bang bang trong lồng ngực, chỉ cảm thấy hai gò má nóng hổi, đầu óc cũng có chút không được tỉnh táo cho lắm.

Vệ Hy nhắm mắt lại, hít thật sâu một cái, thấy trong lư hương không ngừng đốt cháy bốc lên khói trắng, rốt cuộc cũng nhận ra sự bất thường.

"Đáng chết!" Vệ Hy siết chặt nắm tay, đấm nhẹ một cái xuống xà ngang bên cạnh.

Mục Hâm Kỳ thấy mặt hắn tái nhợt, thần sắc căng thẳng, dáng vẻ như rất khó chịu, không khỏi lo lắng mở miệng: "Này, ngươi không sao chứ?"

Hơi thở thơm mát như lan theo hô hấp trong lúc nói chuyện phả vào mặt Vệ Hy, Vệ Hy không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt buông thỏng, trầm giọng nói: "Tốt nhất là ngươi nên cách xa ta một chút."

Mục Hâm Kỳ không nghe ra sự kỳ quặc trong giọng điệu của hắn, chỉ thầm trách người này thật nhiều chuyện, đang muốn nói thêm gì đó, thì nghe thấy âm thanh gầm thét trầm đục bên dưới, dọa nàng thiếu chút nữa trượt chân ngã cắm đầu xuống dưới.

"Có thoải mái đến thế không chứ..." Mục Hâm Kỳ nhỏ giọng lầm bầm một câu, liếc mắt nhìn hai kẻ đang xoắn lại một chỗ với nhau.

"A! Lão gia... Thiếp không được rồi... A a a! Thật thoải mái... A ưm... Xót quá..." Một tay Xảo Doanh chống tường, một tay nắm lấy bàn tay Lưu Nghĩa đang đặt trên eo mình, uốn mông như muốn thoát khỏi sự cắm đút điên cuồng này, lại như lưu luyến không rời cảm giác tuyệt vời trong đó, ai ai thét lên.

Lưu Nghĩa không quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm vào thân thể trắng lóa lắc lư trước mặt, đem nó siết chặt bên mình, đỡ lấy côn th*t đã trở nên tím bầm thỏa sức chinh phạt trong huyệt nhỏ.

"Ưm... Ôi... Hừ... Tới... tới rồi!"

"A a a a a! A --"

Cuối cùng, sau khi hung hăng đâm chọc mấy chục cái, Lưu Nghĩa ngẩng đầu, chống đỡ sâu trong huyệt nhỏ mềm mại, bắn ra. Hai người thở hổn hển, nơi giao hợp còn chưa tách rời, cứ như vậy mà ngã xuống đệm giường. Lưu Nghĩa động đậy mông, thỉnh thoảng đâm mạnh một cái, đâm đến nỗi Xảo Doanh vừa mới trải qua cao trào run rẩy không thôi.

Chỉ một chốc, gian phòng vừa mới yên tĩnh được một lúc, âm thanh dâm đãng lại nổi lên bốn phía, tiếng ba ba của da thịt va chạm nhau, tiếng phốc phốc của d*m thủy khi ra vào hoa huy*t, thật khiến ngọn lửa trong lòng khó mà nhịn nổi.

Mục Hâm Kỳ kéo kéo cổ áo quạt gió, còn chưa kịp nói gì cả, đã bị Vệ Hy kéo qua, ôm chặt lấy vòng eo, bay vọt khỏi phòng, hoàn toàn mặc kệ có hay không sẽ bị người khác phát hiện phá hỏng kế hoạch, đem cửa sổ của Lưu Nghĩa tông thành một cái lỗ lớn.

Lưu Nghĩa vẫn đang miệt mài gian khổ trên giường bỗng bị giật mình, suýt chút nữa thì khiến cả cây gậy th*t gãy đôi trong huyệt của Xảo Doanh, lúc phản ứng lại, nửa bóng người cũng chẳng thấy đâu, chỉ thấy mảnh giấy bị gió thổi tung vang lên tiếng lạo xạo trên song cửa sổ, vội vàng đem y phục quấn lên rồi hét to gọi người.

"Người đâu! Bắt trộm!"

Hết chương 3.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.