Bác Sĩ Hoắc Tình Đầu Là Cô Vợ Siêu Quậy

Chương 45: 45: Rên Rỉ Ưm




Trước đây bà ta chỉ nợ Lý đầu trọc 30 vạn nhưng giờ đây chỉ trong chớp mắt số nợ lên đến 200 vạn.

“Làm thế nào? Mình nen làm thế nào đây?” Hạ Thục Hoa ôm đầu, miệng lẩm bẩm.

Hạ Thục Hoa lái xe điện của mình về nhà, cả đoạn đường có mấy lần liền đi loạng choạng, cuối cùng cũng về đến nhà, toàn than bà như sắp đổ gục.

Hạ An Ninh đang ở trong phòng đọc sách, nghe thấy tiếng động ngoài cửa cô nghĩ nhất định là mẹ đã về, cô xem đồng hồ trên điện thoại đã là 11 giờ 30 rồi.

Cô ngồi dậy ra ngoài đón bà, mở cửa ra liền nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của bà đi vào, cô lo lắng bước lên phía trước: “Mẹ, mẹ về rồi ạ.”

Hạ Thục Hoa giật bắn mình, không ngờ con gái đã về nhà rồi.

“An... An Ninh, sao con lại ở nhà?” Hạ Thục Hoa sợ hãi, sợ con gái nhìn ra được mọi việc mà mình làm tối nay.

Hạ An Ninh vâng một tiếng rồi nhìn khuôn mặt trắng bệch tái nhớt của mẹ, cô bất giác quan tâm: “Mẹ, mẹ không sao chứ! Sao sắc mẹt mẹ lại kém như vậy?”

Hạ Thục Hoa gắng cười: “Mẹ không sao! Mẹ chỉ hơi mệt thôi, mẹ về phòng nghỉ đây.”

“Mẹ, sau này mẹ không được đi đánh bạc nữa, chúng ta sống tử tế có được không?” Hạ An Ninh đứng đằng sau cầu xin, tháng nào cô cũng nói, lần nào Hạ Thục Hoa cũng nhận lời nhưng sau lại chứng nào tật nấy.

Hạ Thục Hoa quay đầu nhìn con gái, lúc này bà thật sự muốn cai cờ bạc lắm rồi, nhưng kể cả bà có muốn sống tử tế thì sau việc tối nay cũng không thể nữa rồi.

“好!妈妈答应你,妈妈再也不赌了。”

“Được! Mẹ hứa với con, mẹ sẽ không đánh bạc nữa.”

Hạ An Ninh nhoẻn miệng cười, vui vẻ đi tới ôm bà: “Mẹ, cảm ơn mẹ, nhất định chúng ta sẽ sống rất tốt.”

Hạ Thục Hoa ôm con gái, trên mặt không thể nào nặn ra được nụ cười, trước mắt 200 vạn mà bà nợ nên làm thế nào đây?

Hạ Thục Hoa thật sự bó tay, thậm chí bà còn chẳng trả được 200 vạn, trong tay bà nhiều lắm cũng chỉ có mười mấy vạn, vốn dĩ chẳng thể lấp được cái đáy này.

Nhưng Hạ Thục Hoa hiện tại cũng không dám nói với Hạ An Ninh bởi bà lo sẽ làm con gái sợ.

“Mẹ, ngày mai chúng ta đi dạo phố đi! Con vừa lĩnh được chút tiền công, con mua cho mẹ bộ quần áo nhé!” Hạ An Ninh bây giờ đã có năng lực, cô muốn thiếu thảo với mẹ.

Nếu trước buổi tối hôm nay mà nghe được câu này, chắc chắn bà vô cùng vui sướng nhưng bây giờ trong đầu bà chỉ hiện lên món nợ 200 vạn, tâm trạng đâu mà vui vẻ đây?

“Được rồi, mai tính tiếp nhé! Mẹ mệt rồi, mẹ đi ngủ đây, con cũng ngủ sớm nhé!”

“Vâng! Được ạ!” Hạ An Ninh gật gật đầu, cô nhìn mẹ bước vào phòng trong lòng thở phảo, cô nghĩ cô nhất định có thể khuyên được mẹ cai cờ bạc, sau đó cùng mẹ sống thật vui vẻ.

Nhưng Hạ An Ninh nghĩ ngây thơ quá, bởi cái đang chờ bọn họ lại là một món nợ lớn hơn.

Cả đêm Hạ Thục Hoa ôm đầu, bà ngồi trên giường không thể ngủ được, trái tim bà bị nỗi sợ hãi trùm lấp, thậm chí bà còn nghĩ đến cả cái chết.

Bà hối hận rồi, vô cùng hối hận.

200 vạn, bà có khuynh gia bại sản cũng không trả được 200 vạn!

Sáng sớm.

Hạ An Ninh xuống lầu mua bữa sang đem lên, cô gõ cửa phòng mẹ muốn mời mẹ ra ngoài dung bữa. Nhưng cô gõ một lúc cũng chẳng thấy phản ứng gì đành để bữa sáng đó rồi chuẩn bị đi làm.

Khi Hạ An Ninh xuống lầu thì chiếc xe bên cạnh có một người đang chụp lén cô, chụp khuôn mặt cô vô cùng rõ rang.

Người đàn ông chụp ảnh nói với người đàn ông bên cạnh anh ta: “Nhìn này, con bé này trông cũng được đấy chứ, nếu mẹ nó không có tiền trả nợ thì tống nó đến hộp đêm, nói không chừng làm mấy năm là trả được 200 vạn rồi.”

“Tư sắc này không tồi đâu, nếu đem bán đấu giá hoặc được ai bao thì chẳng cần vài năm, theo ông chủ nào đấy thì 1 năm là có 200 vạn rồi.”

Hạ An Ninh lúc này đang đi tới trạm xe bus nhưng cô hoàn toàn không biết mình đã bị người ta giám sát.

Đến tra Hạ Thục Hoa mới ngủ dậy, việc tỉnh lại đối với bà ta mà nói thì giống như là một sự giày vò, bà ngồi trên giường xoay đi xoay lại, đầu như muốn vỡ tung mà cũng chẳng nghĩ ra cách nào giải quyết.

Có điều bà ta còn một tuần để nghĩ cách, bà chỉ có thể kéo dài ngày nào hay ngày đấy mà thôi!

Hạ An Ninh hôm nay đi ngoại cảnh, vừa tới phòng alfm việc thì giám đốc đã kéo cô lại nói: “An Ninh, có một việc tốt tìm đến cửa nay, tôi quen một đạo diễn nhắm trúng cô, anh ta hỏi cô có muốn đóng phim không.”

“Sao cơ?” Hạ An Ninh chớp chớp mắt.

“Thì là làm nghệ sĩ đấy! Anh ta nói cô rất thích hợp vai nữ chính trong phim mới của mình, nếu cô đồng ý sẽ lập tức ký hợp đồng làm nghệ sĩ, cô phải biết là diễn viên là một công việc kiếm cô vùng nhiều tiền đấy!”

Hạ An Ninh nghĩ một hồi rồi lắc đầu cười: “Tôi vẫn chỉ là một học sinh, tôi không có thời gian đóng phim.”

“Có điều, vị đạo diễn đó nói rồi, lúc nào cô nghĩ thông thì có thể tới tìm anh ta, bất cứ lúc nào cũng sẽ ký hợp đồng với cô.”

Hạ An Ninh cũng cảm thấy vinh hạnh, cô cười: “Giúp tôi cảm ơn vị đạo diễn đó, tạm thời tôi chưa có thời gian nghĩ đến chuyện này, tôi cứ chụp ảnh quần áo cái đã!”

Hạ An Ninh ra ngoại cảnh ở một quán cà phê, cô vô cùng chuyên nghiệp chụp xong vài bộ quần áo, lúc này cũng đến buổi trưa, điện thoại của cô reo lên, cô nhấc lên xem, là Cung Vũ Trạch.

Cô nhận điện thoại, miệng không giấu được nụ cười ngọt ngào: “Alo!”

“Bữa trưa cùng ăn nhé!”

“Buổi trưa á? Nhưng tôi đang chụp ngoại cảnh, cách thành phố hơi xa.” Hạ An Ninh sợ làm lỡ thời gian của anh.

“Không sao! Gửi định vị địa chỉ cho tôi, tôi lập tức tới đón cô.” Cung Vũ Trạch không nề hà.

Hạ An Ninh bật cười: “Được, tôi gửi cho anh ngay.”

Trợ lý Tiểu Quan ở bên cạnh nhìn thấy không giấu được sự ngưỡng mộ nói: “Có phải bạn trai siêu đẹp trai của cậu tìm không?”

Hạ An Ninh vốn định bảo Cung Vũ Trạch không phải bạn trai của cô nhưng lời đến miệng lại nghẹn xuống, sau đó ngại ngùng cười ngầm thừa nhận.

Dù sao mọi người xung quanh cũng không biết được quan hệ của họ, cô cũng chẳng cần khoe ra làm gì, nếu có thể thì cô thật sự muốn làm bạn gái của Cung Vũ Trạch.

Nhưng tiền đề là anh đồng ý chứ nếu không thì cô phải chuẩn bị rời khỏi anh bất cứ lúc nào.

Nếu là mối quan hệ đôi bên cùng tự nguyện, cô cũng sẽ không từ chối.

“Là bạn trai của cô thật à! Trước đây cô còn nói không phải, tôi nói rồi mà! Lần trước lúc cô ngất đi anh ta lo lắng như vậy tôi đã nhìn ra rồi, anh ta nhất định thích cô!”

“Anh ấy... anh ấy lo lắng sao?” Hạ An Ninh lúc đó ngất đi vốn dĩ không biết là anh có lo lắng hay không.

“Anh ta lo lắng lắm đấy.” Tiểu Quan quan sát thấy hết. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]

Trái tim Hạ An Ninh dường như trào lên một niềm ngọt ngào, là thật sao? Anh ấy rất lo choc ô sao? Thực ra những cái Cung Vũ Trạch làm choc ô cũng khiến cô thật sự nghĩ là anh thích cô.

Bởi vì, cô cảm thấy anh tốt với cô không giống người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.