Bác Sĩ Hoắc Tình Đầu Là Cô Vợ Siêu Quậy

Chương 38: 38: Vẻ Quyến Rũ




Cô nhịn không nổi phát ra tiếng, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đẩy ngực anh. Sau khi lên tiếng, ngay cả chính cô cũng không nhịn được mà kinh hãi, cô lại phát ra tiếng. “Phối hợp với tôi!” Thịnh Trình Việt ra lệnh một cách bá đạo.

Tiêu Mộc Diên vẫn luôn nhắm mắt, sau khi nghe thấy Thịnh Trình Việt ra lệnh, cô giơ cánh tay thon dài vòng qua cổ Thịnh Trình Việt. Vì tiền, cô chịu đựng mọi sự tủi nhục mà anh mang tới.

“Mở mắt ra!” Thịnh Trình Việt lại tiếp tục ra lệnh, lẽ nào cô không muốn nhìn thấy anh như vậy sao? Trong lòng cô có phải vẫn đang nghĩ đến người đàn ông khác hay không, Thịnh Trình Việt tức giậnxâm chiếm cô.

Tiêu Mộc Diên nghe thấy lời của Thịnh Trình Việt chỉ cảm thấy đau nhói trong lòng. Ngay cả sự tự tôn cuối cùng anh cũng không để lại cho cô sao? Anh bắt cô mở mắt, chính là muốn để cô biết rõ ràng mình đang bị anh chà đạp sao? Khóe miệng bất giác lộ ra một nụ cười đau khổ. Vì tiền, cô chỉ có thể nghe lời anh. Chính vào giây phút đó, cô bỗng nhiên mở mắt.

Đôi mắt sáng ngời trong veo đó trong nháy mắt đối diện với đôi mắt lạnh lùng mang theo vẻ tức giận, Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt, trong mắt anh là suy nghĩ cuồn cuộn và sự bất mãn mơ hồ.

Thịnh Trình Việt đột nhiên xoay người, để cô bò lên mép bàn, cưỡng bức cô từ phía sau…

Tiêu Mộc Diên ngước mắt vừa hay đối mặt với gương. Người phụ nữ với khuôn mặt đỏ bừng, có tư thế vừa khó chịu vừa thảm hại đó là cô sao? Cô lại lần nữa nhắm mắt lại một cách tủi nhục. Cô chưa từng bị tủi nhục như lúc này. Khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt long lanh, rơi lên tấm kính thủy tinh, trong gương là một khuôn mặt tuyệt đẹp nhưng đầy vẻ thảm hại.

Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên trong gương, bóng người hơi dừng lại, sắc mặt hơi thay đổi, dáng vẻ của cô đẹp đẽ mà thê lương, khiến trái tim anh bỗng đau nhói. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện cô đã từng phục tùng dưới cơ thể của người khác, sự mềm lòng trong giây phút đó của anh nhanh chóng biến mất.

Không nhịn được Thịnh Trình Việt dùng sức, cô khó chịu hừ một tiếng, nhưng vẫn cố nén không để mình phát ra tiếng.

“Kêu lên!”Thịnh Trình Việt lại ra lệnh lần nữa, người phụ nữ này khi ở dưới cơ thể anh mới đau khổ như vậy haysao?Trước đây cô nằm dưới cơ thể của người đàn ông khác có phải là rất hạnh phúc hay không?

Tiêu Mộc Diên cắn răng, sau đó liền lên tiếng. Cô là nhân tình anh mua về, bởi vì tiền, cô lại bán rẻ chính mình. Chính vào giây phút này, cô cảm thấy mình thật ghê tởm…

Cô kêu lên tất cả những chịu đựng vừarồi, đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể, không tự chủ được kêu lên. Nếu Thịnh Trình Việt đã bảo cô kêu, vậy cô sẽ kêu.

Thịnh Trình Việt chưa từng được nghe âm thanh nào dễ nghe đến thế. Tiếng của cô lúc này giống như âm thanh của tự nhiên, kích động sâu vào thần kinh anh, khiến anh muốn càng nhiều hơn.

“Em thật đẹp…” Thịnh Trình Việtkhông khỏi thở dài nói.

Lúc này anh cực kỳ hưng phấn, nhưng lúc này cô cực kỳ đau đớn.

Sau cuộc “yêu”, Thịnh Trình Việt cuối cùng ôm lấy Tiêu Mộc Diên vào lòng.

Tiêu Mộc Diên chỉ có thể mềm nhũn dựa vào ngực anh, bởi vì toàn thân cô đã không còn chút sức lực nào, cô đoán chừng ngay cả sức đứng dậy cũng không có.

“Vừa rồi là bốn lần, một tỉ tư!”Tiêu Mộc Diên uể oải nói. Cô nhớ rõ ràng sự chiếm hữu của anh lúc đó, bốn lần, vậy cô có thể có được một tỉ tư rồi.

Sắc mặt Thịnh Trình Việt tối sầm lại trong nháy mắt. Anh nhận ra ở cùng với người phụ nữ này sớm muộn cũng sẽ bị cô làm tức chết. Ngay cả khi đang làm chuyện này, cô vẫn có thể nghĩ đến tiền sao? Lẽ nào cô làm chuyện đó với anh chỉ vì tiền sao?

Anh tức giận đẩy Tiêu Mộc Diên ra, đứng dậy khoác khăn tắm rời đi, thậm chí cũng không ngoảnh đầu lại lần nào.

Tiêu Mộc Diên nằm bò trên đất, nhìn Thịnh Trình Việt quay người rời đi. Cô bất giác lộ ra một nụ cười khổ sở. Đàn ông quả nhiên đúng là loài động vật dùng nửa dưới để suy nghĩ, sau khi xong việc anh có thể không quan tâm chút nào đến cơ thể của cô, cứ bỏ đi lạnh lùng như thế. Rõ ràng không mong đợi gì, nhưng đối mặt với hiện tại như vậy, trái tim cô vẫn không chịu nổi mà đau đớn.

Sau khi nằm một lúc, cô muốn đứng dậy, nhưng thử mấy lần cũng không đứng lên được, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.

Cô bò đến bên tường, vịn tường cuối cùng cũng đứng dậy được. Cô lấy khăn tắm quấn cơ thể lại, chịu đựng nỗi đau đớn ở thân dưới, men theo tường đi ra ngoài.

Sau khi bước ra, bên ngoài trống không, giống như trái tim cô. Chính vào lúc này, trái tim cô tựa như cũng trống rỗng. Cô nở một nụ cười khổ sở, bước đến giường một cách khó khăn. Cuối cùng cô nằm xuống như ước nguyện, vào giây phút cô nằm lên giường, khóe mắt không khống chế nổi lại lần nữa rơi lệ. Giọt lệ rơi xuống khăn phủ gối, biến mất trong chớp mắt.

Nhìn lên trần nhà trên đỉnh đầu, ánh mắt trống rỗng, cơ thể dường như cũng đau đớn tê dại, một chút cảm giác cũng không có, cô khẽ nhắm mắt. Nếu như có thể, cô thật sự chỉ muốn ngủ như vậy không cần tỉnh lại. Bọn trẻ là sự ràng buộc duy nhất của cô. Có lẽ do quá mệt, cô nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ, cô chỉ cảm thấy dường như mình rơi vào lò lửa, vô cùng nóng, nhưng một lúc sau lại giống như ở trong hầm băng, cực kỳ lạnh lẽo, lạnh đến mức cô tựa như không thở nổi.

Bỗng nhiên cảm thấy có người đắp chăn cho cô, lúc này mới ấm áp trở lại.Cô nắm chặt chăn, dường như như vậy mới có thể đủ ấm, chỉ cảm thấy trên mặt ấm áp, ý cười nhanh chóng tràn khắp gương mặt cô.

“Viễn Đan, lại đây để mẹ ôm một chút.” Tiêu Mộc Diên bất chợt nói. Vừa nói, cô còn kéo chặt bàn tay đang đỡ lấy khuôn mặt cô, nở một nụ cười thỏa mãn.

Thịnh Trình Việt vốn dĩ muốn sờ thử trán cô xem có bị sốt hay không, khuôn mặt cô đỏ lạ thường, nhưng không ngờ cô lại bắt lấy tay anh. Thịnh Trình Việt hơi nhíu mày, nhìn cô cực kỳ giống một người phụ nữ không có cảm giác an toàn, ngay cả con trai mình cũng sẽ dựa vào.

Thịnh Trình Việt trở tay, bàn tay to lớn liền kéo bàn tay nhỏ của cô, khẽ lên giường, ôm cô vào trong lòng. Ngay lập tức một mùi hương bách hợp xông vào mũi. Vào chính giây phút đó đã khiến anh ngẩn ngơ nghĩ đến buổi tối sáu năm trước, tay bất giác nâng viên ngọc trai may mắn ở trong túi lên. Nó đã theo anh sáu năm. Anh cũng từng muốn lấy nó ra, để cô chủ động đến tìm anh. Nhưng nghĩ rằng như vậy có chút phiền phức, chắc chắn sẽ có rất nhiều phụ nữ đến nhận đồ.

Tay của Thịnh Trình Việt nhẹ nhàng đỡ lên mái tóc dài của Tiêu Mộc Diên. Thực ra anh có cảm giác rất đặc biệt với người phụ nữ này. Thật kỳ lạ, anh luôn muốn lại gần cô, luôn muốn hôn cô…

Khóe mắt cô còn vương lại vệt nước mắt, cô vừa nãy nhất định là đã khóc. Anh chỉ là ra ngoài nhận điện thoại, lúc quay lại cô đã ngủ rồi.

Trong đầu bất chợt hiện lên cảnh đêm khuya vào sáu năm trước đó. Anh đã không còn nhớ đó là cảm giác gì nữa, nhưng anh biết, đêm hôm đó anh rất điên cuồng, anh vô cùng mê mẩn người phụ nữ đó. Trên người cô ấy và trên người Tiêu Mộc Diên đều giống nhau, đều là mùi hương bách hợp mà anh yêu thích.

Nếu anh không tìm được người phụ nữ sáu năm trước đó nữa, anh sẽ lấy viên ngọc trai may mắn này ra để tìm cô. Anh sẽ bỏ tiền, anh không tin người phụ nữ này không xuất hiện, năm đó cô ấy mang thai hộ cho anh không phải chính là bởi vì tiền sao? Cô ấy yêu tiền như thế, sau khi nhìn thấy tiền nhất định sẽ quay lại tìm anh.

Trong chớp mắt, Tiêu Mộc Diên anh ôm trong lòng đã chồng lên bóng hình người phụ nữ trong bóng tối sáu năm trước.

Anh thu ngọc trai may mắn trong tay lại, cất vào trong túi của anh. Anh nằm bên cạnh Tiêu Mộc Diên, cũng ngủ thiếp đi.

Buổi sáng khi Tiêu Mộc Diên tỉnh lại, Thịnh Trình Việt vẫn đang ngủ say. Cô lặng lẽ nhìn Thịnh Trình Việt, nhìn khuôn mặt đẹp như tạc ở trước mặt, dung mạo như thiên sứ, tay cô bất chợt giơ ra…

Vào giây trước khi chạm vào mặt Thịnh Trình Việt, sự nhục nhã mà anh đem đến cho cô vào tối hôm qua bỗng dâng lên. Tay cô giống như bị cái gì làm bỏng, nhanh chóng thu lại, sau đó rời khỏi chỗ này như trốn chạy.

Thịnh Trình Việt sau khi tỉnh lại, bên người đã trống trơn, trong vòng vẫn còn vương lại mùi hương bách hợp trên người Tiêu Mộc Diên, tựa như chứng minh bọn họ đã ngủ cùng nhau tối qua.

Sau khi mặc quần áo, rửa mặt xong, anh mới gọi điện cho tài xế đến đón. Anh bỗng nghĩ đến việc đã bảo Lâm Phong cho tài xế nghỉ việc, không biết bây giờ đã tìm được chưa.

Lúc Thịnh Trình Việt suy nghĩ, điện thoại của anh reo lên.

“Tổng giám đốc Thịnh, anh ở đâu, tôi đến đón anh.”Lâm Phong có chút sốt ruột nói. Hôm nay phải đi tham gia một buổi vũ hội quan trọng, nhưng đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng Thịnh Trình Việt đâu.

“Được, đến quán bar Dạ Mị đón tôi.”Dứt lời, Thịnh Trình Việt liền nhanh chóng đi ra ngoài. Xem ra Lâm Phong vẫn chưa tìm được tài xế cho anh, bởi vậy mới tự mình đến. Vừa nghĩ đến tên tài xế đã đi tiểu ra ghế ngồi trên xe của anh, trong lòng anh liền thấy ác cảm.

“Đi họp trước, buổi vũ hội chín giờ mới bắt đầu.” Thịnh Trình Việt sau khi lên xe đã lấy lại vẻ lạnh lùng trước đó.

“Vâng!”Lâm Phong lén nhìn dáng vẻ của Thịnh Trình Việt, trong giọng nói của anh dường như đã bớt đi một phần lạnh lùng. Xem ra, tối qua anh đã rất thỏa mãn.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Hạn cho cậu trong vòng một ngày phải tìm được tài xế cho tôi.” Thịnh Trình Việt không vui trợn mắt nhìn Lâm Phong. Nhìn thì đường hoàng mà nhìn, lại còn lén la lén lút nhìn, lẽ nào anh đáng sợ như thế sao?

“Vâng!” Lâm Phong lập tức cúi đầu xuống.Anh vẫn thật xấu xa, lại hạn cho mình trong một ngày tìm được tài xế, hôm nay mình còn phải cùng anh ấy đi tham gia vũ hội, sao có thể tìm được tài xế chứ?

Còn Tiêu Mộc Diên sau khi đi ra liền đến thẳng hiệu thuốc. Biện pháp nào Thịnh Trình Việt dùng tối qua đều vô ích, nếu mang thai thì phiền phức, bởi vậy cô liền mua thuốc tránh thai khẩn cấp.

Nhìn viên thuốc nhỏ trong tay mình, cô cuối cùng cũng nhếch lên một nụ cười, sau đó ngẩng đầu cho thuốc vào trong miệng. Lúc này mới khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Lâm Phong vừa hay lái xe đi qua chỗ này. Thịnh Trình Việt vừa nhìn liền nhìn thấy Tiêu Mộc Diên cầm lọ thuốc cười. Cả buổi tối qua anh không hề nhìn thấy cô cười vui vẻ như vậy. Anh ngây người ra một cách rõ ràng. Ngoại trừ đối với anh, ở bất kỳ nơi đâu cô cũng có thể cười rực rỡ như vậy, cô thực sự chán ghét anh đến thế sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.