Bác Sĩ Hoắc Tình Đầu Là Cô Vợ Siêu Quậy

Chương 145: Lễ Trưởng Thành




Hai ngày sau, bạn ngồi cùng bàn thời cấp ba của Giang Bạch Lộ rủ cậu ra ngoài uống rượu. Hai người không đến Đêm Xuân Một Khắc, gần đây họ chỉ hẹn nhau ở một quán bar rất phong cách và sôi động trên đường Lâm Giang trong thành phố.

Trước đây khi còn đi học, quán bar ở đường Lâm Giang chỉ cách trường cấp ba của họ mười phút đi bộ. Thỉnh thoảng, Giang Bạch Lộ bỏ buổi tự học ban đêm, trừ khi đi chơi game ở quán cafe internet, cậu sẽ cùng hai, ba người bạn bá vai bá cổ, đến quán bar nhỏ đầu đường vui chơi. Sau một thời gian dài, chủ quán cũng quen mặt họ.

Nhiều năm trôi qua, Giang Bạch Lộ lại bước vào đây thì quán bar nhỏ ở góc phố đã trở thành biểu tượng lớn nhất của con phố. Đương nhiên, ông chủ năm đó ngậm thuốc lá ngồi ở quầy bar cười tủm tỉm nói muốn mời họ uống rượu đã đổi người.

Người đàn ông trẻ tuổi cơ thể thành thục ngồi trên ghế dài vẫy tay về phía cậu.

Giang Bạch Lộ ngồi xuống, còn chưa gọi đồ, bàn tay đối phương vững chắc rơi xuống đầu vai cậu, giọng nói hào phóng: ”Đêm nay tôi mời.” Cuối cùng, cậu ta lấy một tấm thiếp cưới đỏ rực đẩy đến trước mặt cậu.

Giang Bạch Lộ tiếp nhận thiệp mời, mở ra nhìn, ánh mắt lướt qua tên của cô dâu, thậm chí cảm thấy quen thuộc mơ hồ. Sau một khoảnh khắc, cậu chợt nhớ ra, ước chừng mười mấy tuổi năm đó, tên của cô gái xinh đẹp này thường xuyên được các nam sinh nhắc đến.

Cậu còn chưa kịp thổn thức, cậu học sinh hư hỏng bỏ học đánh nhau chống đối giáo viên năm đó bây giờ cũng đến tuổi thành gia lập nghiệp, chợt nghe cậu ta cắn thuốc lá cười nói: ”Bọn tôi vẫn chưa chụp ảnh cưới, luôn cảm thấy thiếu một nhiếp ảnh gia phù hợp.”

Giang Bạch Lộ ngay lập tức hiểu ra, nhướn mày nói: ”Nhờ tôi chụp ảnh cho các cậu cũng được, cậu lấy gì đổi đây?”

Bạn cấp ba ngồi cùng bàn ngày xưa giơ tay đè menu rượu trong tay cậu xuống, cực kỳ phối hợp nói: ”Vậy dùng loại rượu đắt nhất ở đây đêm nay đổi là được.”

Giang Bạch Lộ nở nụ cười, ”Cậu đều nói thế rồi, tôi cũng phải sẵn sàng bất kì lúc nào mới được.”

Nói xong, cậu quay đầu lại gọi nhân viên phục vụ đến, không hề khách sáo gọi tên loại rượu đắt đỏ nhất. Nhân viên phục vụ lên tiếng trả lời rồi rời đi, Giang Bạch Lộ không quay đầu lại ngay mà vẫn duy trì tư thế vốn có. Tầm mắt lướt qua những dáng người lắc lư kích động, không nghiêng không lệch đụng phải hai đường nhìn nóng rực phía ghế dài đối diện.

Giây tiếp theo, đôi mắt kia giấu đầu hở đuôi cụp xuống, chủ nhân của chúng vội vàng nghiêng mặt đi, ẩn bản thân vào giữa bóng tối.

Dù vậy, từ khuôn mặt của những người bạn ngồi vây quanh đối phương, không khó để nhận ra đó là mấy cô cậu sinh viên còn trẻ măng.

Trên thực tế, bị người lạ nhìn chằm chằm ở quán bar là chuyện quá bình thường. Giang Bạch Lộ không để ý lắm, thu hồi ánh mắt, quay đầu lại nói chuyện với bạn cấp ba.

Câu nói còn chưa kết thúc, một cái bóng nhỏ đột ngột đổ lên sườn mặt. Hai người cứ tưởng là nhân viên phục vụ mang rượu ra, ngoảnh lại mới thấy hai sinh viên đại học mặt non choẹt. Chỉ mấy giây trước, hai người này còn ngồi ở ghế dài phía đối diện vui vẻ đùa giỡn với những người khác, trong đó có một người mang theo ánh mắt giấu diếm nhìn cậu rất lâu.

Giang Bạch Lộ giơ tay chống cằm, tỉnh bơ quan sát hai người trước mặt.

Nam sinh đứng bên phải giơ tay đẩy cô gái bên cạnh, cô nàng giống như vừa mới hoàn hồn, ánh mắt rời rạc tụ lại, ấp úng nói với bạn của Giang Bạch Lộ: ”Xin lỗi, em có thể thêm số Wechat của anh không?”

Một bên, hai người đang nói chuyện, một cánh tay của nam sinh bên cạnh cô gái tự nhiên khoát lên vai cô nhưng ánh mắt lại dịch chuyển, nhìn thẳng vào mặt Giang Bạch Lộ. Theo đường nhìn của đối phương, cậu ngẩng lên, hơi thở của chàng trai hơn hai mươi tuổi lập tức rối loạn trong một cái chớp mắt, cậu chàng luống cuống tay chân che giấu ý đồ của bản thân.

Bạn của Giang Bạch Lộ giơ thiệp cưới ra, tự nhiên từ chối yêu cầu xin số Wechat của cô nàng.

Khi Giang Bạch Lộ đứng dậy đi toilet, thấy hai cô cậu sinh viên rời khỏi bàn họ trở về chỗ ngồi ban đầu.

Hai phút sau đó, cậu ra khỏi nhà vệ sinh, chú ý tới mấy người sinh viên bên kia xảy ra mâu thuẫn với hai người đàn ông cao to cường tráng, đúng lúc vũ khúc trên sàn nhảy ngừng lại để chuyển bài, dòng người trong quán bar chen chúc xô đẩy, lại giống như yên tĩnh lặng im, bầu không khí trở nên ngột ngạt căng thẳng.

Cũng may không đánh nhau. Bảo vệ quán bar đi vào tách nhóm người ra, bài hát rock sôi động lần thứ hai bao trùm không gian. Giang Bạch Lộ thu hồi tầm mắt, không để tâm đến chuyện đó nữa.

Vài tiếng sau, hai người đứng dậy rời đi. Dưới ánh đèn mờ ảo, Giang Bạch Lộ nhìn bốn phía xung quanh, nhận ra mấy cô cậu sinh viên đã không còn ở quán bar.

Cậu và bạn cấp ba tạm biệt nhau ở cửa quán bar, Giang Bạch Lộ xỏ hai tay vào túi quần, định đi bộ đến đầu đường bắt taxi. Khi đi qua đầu ngõ chật hẹp bên trái quán bar, cậu nghe thấy tiếng gió loáng thoáng truyền ra từ trong ngõ nhỏ tối tăm, kèm theo là tiếng la hét và tiếng vật lộn.

Bước chân Giang Bạch Lộ khựng lại, nâng cằm liếc mắt về phía con ngõ vắng vẻ, giơ chân chậm rãi tiến vào trong bóng tối. Xuyên qua con đường rải đá xanh hẹp dài, cuối cùng cậu dừng chân ở chỗ rẽ bên phải nhìn sang.

Dưới ánh trăng nhợt nhạt, các nam sinh trẻ tuổi dáng người linh hoạt và mấy người đàn ông cao lớn cường tráng túm lấy nhau. Những cái bóng hợp thành một khối chiếu lên tường đá bên cạnh giống như một đốm đen khổng lồ dữ dằn lắc lư mất trật tự.

Hai cô gái cuống quýt run rẩy lùi vào trong góc, lúc này đồng thời ngước mắt lên nhìn cậu.

Dường như có trực giác, một chàng trai trẻ tuổi lách người ra khỏi trận chiến, nâng lên cái trán trầy xước nhưng vẫn không làm giảm sự thanh tú của khuôn mặt, con ngươi tỏa sáng rực rỡ dưới ánh trăng, không hề dè dặt như khi nhìn trộm cậu trong quán bar tối mờ mấy tiếng đồng hồ trước, giọng nói vang vọng mà phấn khích: ”Anh ơi, giúp em với!”

Giang Bạch Lộ: ”…”

Cậu khoanh tay đứng ở lề đường, khẽ ho một tiếng trong đêm tối, hơi nâng giọng lên mà nói: “Mười phút trước đã báo cảnh sát.” Cuối cùng, cậu mở công cụ tìm kiếm trên điện thoại di động, tìm ra tiếng còi xe cảnh sát, không nhanh không chậm ấn phím truyền phát.

Âm thanh sắc bén chói tai vang to trong ngõ nhỏ, nét mặt mấy người đàn ông biến đổi, luống cuống rời khỏi cuộc đánh hội đồng, để lại vài câu chửi bới tàn nhẫn rồi vội vàng bỏ chạy.

Giang Bạch Lộ cất điện thoại di động, thấy cậu trai xước trán vẫn chống tay ngồi trên đất, hô hấp nặng nề, ngực nhấp nhô phập phồng, nhưng cặp mắt vẫn không quên quan sát cậu. Cậu đứng thẳng lưng, mỉm cười, “Sao vậy? Em cũng muốn thêm số Wechat của anh hả?”

Cậu chàng xinh trai chỉ lo thở dốc, hé môi nhưng im lặng rất lâu không nói. Đôi mắt lại chưa từng rời khỏi mặt cậu.

Giang Bạch Lộ dựa theo tình hình mà suy xét, bộ dạng của đối phương không giống như muốn thêm số Wechat, ngược lại giống như là nhận biết cậu. Cậu nhíu mày, cẩn thận tìm tòi trong trí não nhưng không tìm được chút ký ức có giá trị.

Cuối cùng tiếng chuông báo điện thoại của đối phương kéo suy nghĩ của cậu trở về, Giang Bạch Lộ tinh tường thấy bé trai ngồi dưới đất nhận cuộc gọi, vẻ mặt chán chường gọi ‘anh ạ’.

Không biết người bên đầu dây bên kia nói gì, trong phút chốc cậu chàng mím môi nghe xong, biểu cảm trên mặt tiện đà biến thành kì dị. Tuy nhiên, giọng nói vẫn thành thật như cũ: “Em ở ngõ nhỏ bên cạnh quán bar.”

Lúc nói những lời này, cậu chàng theo bản năng giơ di động ngẩng đầu lên, lần nữa không nhịn được mà liếc mắt nhìn Giang Bạch Lộ.

Hai phút sau đó, tiếng bước chân trầm ổn từ xa tới gần truyền tới, giọng nói trầm trầm quen thuộc trước tiên rơi vào trong tai: “Sầm Hỉ, mẹ nó em to gan quá nhỉ? Dám đánh nhau bên ngoài quán bar?”

Mọi người nghe thấy âm thanh, không hẹn mà cùng quay đầu lại. Bức tường màu xanh thẫm xuất hiện một cái bóng cao lớn chập chờn đung đưa. Người đàn ông phát ra âm thanh bước ra từ góc tường phía sau Giang Bạch Lộ. Ánh mắt đầu tiên của người đàn ông rơi vào khuôn mặt của Giang Bạch Lộ, anh cực kì ngạc nhiên chậc một tiếng. Sau đó, anh liếc nhìn cảnh tượng thảm hại hỗn loạn phía sau, nhếch môi, giọng điệu lạnh lẽo, “Sầm Hỉ, em thật to gan, dám đánh nhau với chị dâu của em?”

Sầm Hỉ sửng sốt, không còn để ý đến việc thở hổn hển, giống như nghe được chuyện động trời, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.