Bạc Hạnh Tiêu Đắc Hữu Thanh Ngọc

Chương 2






23 thụ 1 công

“Huyền, bên này bên này!” Mới vừa tan tầm đi ra building liền thấy cách đó không xa có người kéo kính xe xuống ngoắc ngoắc ta.

“Sao ngươi lại tới đây?” Mới vừa bước vào trong xe liền bị hắn kéo qua hôn một cái.

“Happy birthday! Thân ái.”

“A? Hôm nay là sinh nhật ta sao?” Nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, quả nhiên lại già đi một tuổi, ai.

“Ta đặc biệt chạy xe tới đón ngươi cùng đi mua đồ ăn, muốn ăn cái gì? Vi phu làm cho ngươi.” Giọng điệu giống như đang ban ân.

“Má! Ngươi đừng mỗi lần đều như vậy được không? Một chút sáng kiến cũng không có.” Mỗi lần sinh nhật đều là kiểu này, thật không sáng tạo.

“Ngươi có tư cách nói ta sao?” Cảm thấy buồn cười quay đầu lại liếc ta một cái.

“Ta thì làm sao?” Nói ra xong mới nhớ tới……….

Quả nhiên liền nghe thấy hắn cười ha ha nói: “Mỗi lần sinh nhật ta ngươi đều nghìn bài một điệu mà cởi hết ra rồi nằm trên giường chờ ta, còn nói ta không sáng tạo, ân?”

“Đừng oan uổng ta, đâu phải mỗi lần đều như vậy?” Lườm hắn một cái phản bác.

“Ha ha ha…Cởi hết ra rồi nằm trên sô pha với nằm trên giường có gì khác nhau sao không?” Cười đến đáng giận.

Ta không quan tâm nhún nhún vai: “Tốt, ngươi đã không thích, cùng lắm thì lần sau không làm thế nữa.”

“Ai nói ta không thích?” Thừa lúc dừng lại chờ đèn đỏ, tiến đến bên tai ta nhẹ giọng nói, “Ta thích muốn chết…………..” Còn khêu gợi vươn đầu lưỡi liếm tai ta.

“Đừng đùa giỡn lưu manh a, lái xe của ngươi đi.” Cười đẩy ra hắn.

“Vậy đêm nay ta để ngươi đùa giỡn lưu manh là được.” Nhướn mày ám chỉ.

“Đùa giỡn cái đầu ngươi! Đèn xanh!”

******************************************************

“Muốn ăn cái gi?” Vẫn sóng vai cùng hắn đẩy xe đẩy tiến vào siêu thị.

“Ngươi cũng chỉ biết làm vài món kia, ta có lựa chọn nào khác sao?” Đem một quả dưa hấu to bỏ vào trong xe đẩy.

“Ngươi sùng bái ta một chút sẽ chết a.” Cầm lên một quả dưa chuột gõ vào đầu ta.

“Ngươi muốn làm phản?!” Cũng tùy tay nắm lấy cái bắp ngô hướng hắn đánh tới.

“Thứ ngắn như vậy làm sao chạm được vào ta?” Nâng quả dưa chuột thẳng đứng lên, hướng ta đánh úp lại.

“Dài thì được cái gì, không thấy của ta thô sao?” Túm lấy phần gốc đâm thẳng vào ngực hắn.(=..=|||)

“Chỉ thô mà không dài liệu có đủ không, đâm tới ta được sao?!” Ngăn lại bắp ngô của ta.

“Dài mà không thô cũng chẳng ra gì, đâm vào khó chịu đi!” Đánh lên dưa chuột của hắn.

Rắc!

Dưa chuột đứt thành hai đoạn, một nửa rơi xuống đất.

“Ha ha ha, vẫn là thô tốt hơn, bộ dáng trông được còn không phải vô dụng!” Ta cười to chỉ vũ khí thua trận trên mặt đất.

Hắn nhặt nửa quả dưa chuột dưới đất lên, bỏ vào trong xe đẩy, đành phải mua nó. Lơ đãng thoáng nhìn xung quanh, ngẩn người, rồi sau nháy nháy mắt với ta.

“Xảy ra chuyện gì?” Ta quay đầu nhìn, một đám đủ loại đàn ông đều đang tựa tiếu phi tiếu nhìn chúng ta, bạn gái, vợ đứng bên cạnh mặt không phải hồng hồng thì cũng có chút xấu hổ.

Nhớ lại những gì chúng ta vừa làm……..Ân, khụ khụ, ho khan hai tiếng rồi kéo hắn bước đi.

Cho tới khi rời khỏi khu bán hoa quả, chúng ta mới liếc nhìn nhau, che miệng cười to.



“Sắp xong chưa? Chết đói!” Ta như phú ông ngồi trên sô pha, chân vểnh lên rất cao, thỉnh thoảng lại đung đưa vài cái.

“Sắp!” Nghe mấy thanh âm bận rộn liên tiếp từ phòng bếp truyền ra, bất giác nở nụ cười .

“Tốt lắm tốt lắm, đến ăn đi” Mang lên món cuối cùng, tháo tạp dề xuống, bắt đầu ăn.

“Please! Đây là sinh nhật của ta a! Nào có chuyện diễn viên phụ dành đồ ăn của diễn viên chính?!” Chỉ thấy hắn giống như đói sắp bất tỉnh, vội vàng nhai nuốt ngấu nghiến.

“Ta vất vả như vậy, hẳn là hảo hảo bổ bổ a.” Vừa lẩm bẩm vừa cố gắng ăn.

“Bổ cái rắm! Miếng thịt này là của ta!” Vươn tay gắp, chặn lại được miếng thịt bò của ta.

Theo lý thuyết bữa tối lãng mạn với ánh nến, ngay tại ngươi tranh ta đoạt cũng đã kết thúc……

Dựa theo thông lệ mấy năm nay, tất cả các tiết mục trong sinh nhật của ta chính là như vậy, không có một chút sáng tạo, một chút lãng mạn nào đáng nói.

“Thân ái, sắc trời không còn sớm, chúng ta nên đi nghỉ tạm.” Chỉ thấy hắn trên người vẻn vẹn có một chiếc khăn vây quanh hạ thân đi ra phòng tắm.

“Sắc trời còn rất sớm, ta còn chưa muốn nghỉ tạm.” Quay đầu lại tiếp tục xem TV.

“Thế nhưng, chẳng lẽ ngươi không muốn nhận quà sinh nhật sao không?” Khóe môi gợi lên một nụ cười vừa quỷ dị vừa *** đãng.

“Lấy đến.” Ta không khách khí vươn tay.

“Ở trong phòng ngủ, chính ngươi tới lấy.” Thần bí hề hề kéo ta vào phòng ngủ.

“Là cái gì a?” Có chút tò mò.

“Ha ha…….” Nhất thời không chú ý, đột nhiên bị hắn đè ở trên giường.

“Má! Muốn làm thì cứ nói thẳng, còn kêu cái gì mà nhận quà!” Không có đẩy hắn ra, quen thuộc vòng tay lên cổ hắn.

“Ta muốn làm, cũng muốn tặng quà cho ngươi.” Nụ cười *** đãng kia càng lúc càng rõ ràng.

“Quà gì a?” Nhìn trái nhìn phải.

“Chính là cái này……………” Nói xong kéo chiếc khăn bên hông xuống.

—Im lặng trong ba giây —————

“A a a ———-! Biến thái a————!” Ta há miệng gào to lên. Tên đáng ghê tởm này, thế nhưng, thế nhưng, thế nhưng lại tại cái “nơi đó” buộc một cái nơ đỏ thẫm! Quả thực là siêu cấp siêu cấp biến thái!

“Có thích món quà này không? Đừng có nói ta không sáng tạo a.” Cười như kẻ trộm, bắt lấy tay ta kéo tới “chỗ kia” của hắn sờ soạng, “Mau, nhận quà của ngươi đi.”

“Ta không nhận.” Vung tay hắn ra, nhìn chằm chằm “cái nơi” vô cùng bắt mắt kia gian nan nói, “Ngươi thật sự là vừa ghê tởm lại biến thái.”

“Không nhận cũng phải nhận!” Cúi mạnh người xuống che miệng ta, một bàn tay làm càn sờ lên khố hạ của ta…..

…………………..Ân…….Cái “món quà biến thái” kia cuối cùng, ta vẫn phải nhận…….



“Dậy thôi, thân ái.” Một người lấy bàn tay vỗ nhẹ mặt ta.

“…..Hôm nay là cuối tuần……”Ta mơ hồ nhắc nhở hắn.

“Tỉnh lại tỉnh lại ! Đồ lười!” Đột nhiên cảm thấy cổ tay lạnh lẽo, mở mắt ra nhìn, liền thấy một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ tuyệt đẹp đã cài ở cổ tay.

“Oa! Thật đẹp!” Nhất thời hưng phấn, cơn buồn ngủ toàn bộ tiêu, nâng lên cổ tay nhìn đi nhìn lại. Ta người này còn có sở thích sưu tập đồng hồ, đối với các loại đồng hồ nổi tiếng có thể nói là yêu thích tới điên cuồng, cũng có thể coi như có một bộ sưu tập nhỏ.

“Đẹp đi, lần trước khi đi Thụy Sĩ trượt tuyết ta trộm mua đấy, để chờ tới lần sinh nhật này đem tặng ngươi.”

“Thân ái, yêu ngươi chết mất!” Hôn một cái thật kêu lên mặt hắn.

“Ha ha, thích quà hôm qua hay quà hôm nay?” Lại lộ ra nụ cười có chút *** đãng.

“Đương nhiên là quà hôm nay.” Liếc hắn một cái, tiếp tục nhìn đồng hồ.

“Nói dối cũng không tốt.”Cởi quần áo bò lên giường, cắn vành tai ta, khiêu khích nhẹ thở, “Tối hôm qua lúc ngươi “nhận” món quà kia, nhưng lại nhiệt tình so với bây giờ nhiều lắm na…….”

“Ngô…….Ân…….” Lời nói phản bác bị hắn nuốt vào trong miệng.

Tiếp theo lại bắt ta “nhận” thêm một lần “món quà biến thái” hôm qua ….

———————————————————————–

[K]: Chương này thì phải khen bạn Diễn! Bạn quả thật vô cùng “sáng tạo”…=)) =

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.