Bác Chiến Giang Sơn Vi Sính

Chương 7: Bách gia ra tay.




Edit+Beta: Minh Miu

Hứa Duệ cùng Lý Văn Triết trở lại phòng đóng cửa lại, theo thói quen mà để Tiểu Tứ Tử đứng ở trước cửa canh cửa.

“Cha, uống nước dinh dưỡng vị chanh được không? Buối tối vẫn là uống ít trà sữa một chút, bằng không tối sẽ khó ngủ.” Hứa Duệ vừa nói vừa cởi áo khoác. Cậu mặc ở bên trong chính là áo sơ mi trắng, cổ áo dựng thẳng, toàn bộ vạt áo bỏ ở bên trong quần màu xanh, lộ ra dáng người cao to, người cũng rất có tinh thần.

Lý Văn Triết vừa thưởng thức  dáng người con mình vừa gật đầu nói: “Được, cha sẽ uống nước dinh dưỡng.”

Hứa Duệ quay đầu hướng Lý Văn Triết cười cười rồi tiến vào phòng bếp nhỏ, rất nhanh cậu liền bưng hai chén nước dinh dưỡng đã được cải tiến đi ra.

Hai cha con ngồi lẳng lặng trên ghế sa lon mềm uống nước, ai cũng không nói gì.

Hứa Duệ đang tiêu hóa việc thân cận hôm nay, hết thảy đều đến quá nhanh, cậu căn bản không có thời gian dư thừa. Lý Văn Triết nói cậu tốt nhất nên gả vào Việt gia, vừa vặn Việt Lăng Thiên cũng nhìn trúng cậu, hai người vừa ăn nhịp với nhau. Quả thực quá thuận lợi, thuận lợi đến mức cậu còn cho rằng mình đang nằm mơ.

Việt Lăng Thiên hôm nay tự mình tiễn Hứa Duệ về nhà, còn nói cho bọn họ biết sẽ cùng Hứa Duệ kết hôn, tản đá lớn trong lòng  Lý Văn Triết  rốt cục cũng có thể buông xuống. Hiện tại y đang tự hỏi nên an bài những việc kế tiếp như thế nào.

Qua hồi lâu, Hứa Duệ buông ly nhìn Lý Văn Triết: “Cha, Lăng Thiên hỏi con có cần anh ta hoặc Việt gia hỗ trợ cho Hứa gia hay không, con cự tuyệt.”

Lý Văn Triết nghiêng đầu nhìn Hứa Duệ, thật lâu mới nói: “Tiểu Duệ, hôm nay cha rất vui. Chứng kiến con cùng Lăng Thiên đứng chung một chỗ, cha thật sự thật sự rất vui.”

“Cha.” Hứa Duệ kêu một tiếng, chậm rãi chuyển đến bên người Lý Văn Triết cầm lấy tay của y.

Cậu biết rõ Lý Văn Triết một mực lo lắng cho cậu, bây giờ nghe y nói như vậy nội tâm Hứa Duệ đột nhiên ê ẩm. Được người khác đặt ở trong tay trong lòng mà yêu thương là một chuyện rất hạnh phúc.

Lý Văn Triết cười cười vỗ tay Hứa Duệ, hơn một tháng qua mỗi ngày đều huấn luyện lễ nghi cho con trai, cũng hiểu rõ con trai mình nhiều lắm, cha con trong khoảng thời gian này tình cảm so với khi xưa thân thiết hơn nhiều lắm, cơ hồ không có gì giấu nhau. Sau khi Hứa Duệ bị thương dường như chỉ trong một đêm liền trưởng thành, hiểu chuyện, cũng cùng y càng ngày càng giống tri kỉ, cái này làm cho Lý Văn Triết cảm thấy rất vui mừng.

“Tiểu Duệ, con trưởng thành, về sau chuyện của chính mình tự quyết định là được rồi. Bất quá, con cuối cùng cũng là họ Hứa.” Lý Văn Triết nói đến đây liền ngồi thẳng lên, y nhìn Hứa Duệ nghiêm túc nói: “ Con là con cháu Hứa gia, xem ra ba con cùng ông nội của con, vì Hứa gia cúc cung tận tụy là việc nên làm. Con có thể từ chối yêu cầu của ba con, nhưng nếu là ông nội của con tự mình đến nhờ con, con hay là cân nhắc một chút, mọi thứ không được làm quá tuyệt tình, bằng không về sau con chỉ sợ phải đeo trên lưng tiếng xấu.

“Mắng liền mắng, con mới không sợ.” Hứa Duệ đối với cái này xì mũi coi thường, nói đúng ra cậu kì thật họ Đàm không phải họ Hứa.

Nói đến Hứa gia gia trong nội tâm Hứa Duệ liền sinh khí, cậu một bên cởi bỏ cúc áo một bên thở phì phì nói: “Coi như là ông nội tự mình đến tìm con con cũng không cho ông mặt mũi, Tôn lão cũng muốn biện luận phải trái. Lúc trước nếu không phải ông đáp ứng thỉnh cầu của ba, Hứa Hòa Thắng nào dám mang Mạnh Minh cùng Hứa Nghĩa trở về? Con cũng không cần tiêm một châm kia rồi.”

Vừa nghĩ tới chính mình sau khi bị tiêm một châm làm cho cậu một đại nam nhân sẽ mang thai, Hứa Duệ liền phát cuồng. Cho dù là ai cũng không thể tiếp nhận bị XXOO, chỉ cần nhịn một chút liền trôi qua. Nhưng sau khi XXOO còn có thể mang thai, cái này bảo cậu là như thế nào chịu được?

Lý Văn Triết nói nam nhân bình thường mang thai  năm đến sáu tháng  phải mổ bụng lấy thai nhi ra bỏ vào hộp dinh dưỡng. Sinh một đứa bé phải chịu một dao, sinh hai đứa chịu hai dao… Như ông nội nhỏ tổng cộng vì ông nội sinh ra năm người con trai, chính là lần lượt chịu năm dao.

Trời ạ

Hứa Duệ quả thực muốn ngửa mặt lên trời hét lớn, xuyên qua tương lai đáng sợ nhất không phải làm gay, mà là phải sinh con.

“Cha, trực tiếp sinh hài tử qua ống nghiệm không được sao?” Hứa Duệ gian nan mở miệng, nam nhân mang thai sinh con cậu vẫn là không thể tiếp nhận.

Lý Văn Triết tỉ mỉ nhìn thần sắc Hứa Duệ một chút, nở nụ cười: “ Thai nhi vẫn là trong cơ thể mẹ phát triển so ra tốt hơn, phát dục cũng sẽ khỏe mạnh hơn, hơn nữa ở bên trong bụng của con chậm rãi trưởng thành cũng sẽ làm cho con với con của con tình cảm thân thiết hơn. Sinh con qua ống nghiệm hài nhi không cách nào bằng được, hơn nữa Chính phủ Liên hiệp cũng không khuyến khích mọi người sinh con bằng ống nghiệm, trừ khi con thật sự không thể mang thai. Tiểu Duệ, con đừng lo lắng, cha không phải cũng sinh con ra rồi sao? Cha nghĩ, Việt Lăng Thiên cũng hy vọng con có thể vì cậu ta thai nghén đời sau.”

Hứa Duệ nghe xong sắc mặt rất khó nhìn, cái gì cơ thể mẹ? Cậu là công đấy.

“Tốt rồi, con đừng suy nghĩ quá nhiều, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Chờ con cùng Việt Lăng Thiên kết hôn, sẽ nghĩ cách thay đổi.” Lý Văn Triết xoa xoa tóc Hứa Duệ cười an ủi.

“Hừ, có lẽ vậy.” Hứa Duệ miễn cưỡng mà giả cười.

Thay đổi cái P. Nếu như cậu là người sinh trưởng ở tương lai, có lẽ sẽ thay đổi. Nhưng Đàm Tiểu Nhạc là người đến từ một ngàn năm trước, nữ nhân sinh con mới được gọi là thuận theo lẽ trời.

Ai, không muốn. Dù có ra sao cũng không thay đổi được sự thật, Hứa Duệ sớm đã tập thành thói quen không cách nào cải lời vận mệnh đã an bài.

Thấy Hứa Duệ dường như  buông xuống chuyện này, Lý Văn Triết vội vàng đổi đề tài mới: “Vốn cha còn tưởng rằng con đối với ông nội của con đối đãi đặc biệt, dù sao trước khi Hứa Nghĩa xuất hiện con là đứa cháu trai ông  yêu thương nhất.”

“ Bởi vì lúc đó con là người ba chọn lựa thừa kế.” Hứa Duệ rất lý trí mà vạch trần sự thật. “Yêu thương mang theo mục đích, đối với hài tử đơn thuần mà nói thật không tốt.”

Lý Văn Triết nghe xong không khỏi cười ha ha, hài tử thật sự trưởng thành. Hứa Duệ không có ý định cho lão gia tử Hứa gia mặt mũi, y cũng không cần lo lắng. Có Việt Lăng Thiên có Việt gia làm chỗ dựa cho con trai, Lý Văn Triết căn bản không lo Hứa Duệ phải chịu thiệt thòi.

Thấy Lý Văn Triết cười đến vui vẻ, Hứa Duệ nháy mắt máy cái tùy ý hỏi: “Cha, ngài tính lúc nào cùng Hứa Hòa Thắng ly hôn?”

Lý Văn triết nghe Hứa Duệ nói không khỏi nhíu mày nghiêm mặt, nghiêm túc dạy dỗ: “Tiểu Duệ, trước khi con còn chưa gả ra ngoài không được trực tiếp gọi thẳng tên ba của con. Cho dù chỉ có hai người chúng ta ở đây, con cũng không được gọi như vậy, nhớ kĩ chưa?”

Hứa Duệ sững sờ, gật đầu: “Vâng, con nhớ kĩ rồi.”

Lý Văn Triết thay đổi khuôn mặt nghiêm túc, cười tủm tỉm mà nhướng chân mày nhìn Hứa Duệ nói: “Ừ, như vậy cũng tốt. Chuyện bí mật muốn cất giấu, đừng cho người có tâm địa đến bắt được. Kì thật thư thỏa thuận ly hôn cha đã sớm chuẩn bị xong, đợi đến lúc con cùng Lăng Thiên kết hôn. Chờ cho các con sau ngày cưới đến ngày thứ ba về nhà mẹ đẻ nở mày nở mặt, nhất định cha cho Hứa Hòa Thắng một lễ lớn ly hôn.”

“Đích thật là ‘Lễ lớn’. Nhưng nếu Hứa Hòa Thắng không chịu cùng cha ly hôn mà nhất định dây dưa với cha thì sao?”

Hứa Duệ cảm thấy Hứa Hòa Thắng có thể làm như vậy. Dù sao con trai mới kết hôn, lão bà náo loạn muốn cùng hắn ly hôn, đây quả thật là ông trời châm chọc ah! Hứa gia mặt mũi cũng sẽ mất hết, Hứa Hòa Thắng làm sao có thể đáp ứng? Còn nữa, Mạnh Minh còn ở tại nhà lớn Hứa gia. Hắn về sau vẫn còn có mặt mũi mà lăn lộn à?

Lý Văn Triết cười nhạo: “ Cha quản hắn khỉ gió có muốn hay không, chỉ cần cha cùng hắn ở riêng đủ một năm thì có hiệu lực ly hôn. Huống hồ, hắn bên ngoài có tình nhân cùng con riêng đem về nhà, quan tòa còn có thể từ từ nhắm hai mắt che giấu lương tâm để hòa giải sao? Đương nhiên cha cũng sẽ không ngốc đến nỗi để cho quan tòa có cơ hội này, cha đều nghĩ kĩ, đến lúc đó trực tiếp gọi luật sư đem đơn thỏa thuận ly hôn đưa qua cho Hứa Hòa Thắng, cha liền đi du lịch khắp vũ trụ, xem hắn làm sao tìm được cha?”

“Phương pháp này tốt.” Hứa Duệ vỗ tay cười nói: “Cha, ba làm cho Hứa gia hổ thẹn, cha nói xem ông nội có thể hay không trong cơn tức giận đem vị trí gia chủ của hắn cho người khác?”

“Không có khả năng. Ba con dù sao chủ trì Hứa gia nhiều năm như vậy, cũng mang đến cho Hứa gia lợi ích thật lớn. Trong một thời gian ngắn không có người nào có năng lực động được hắn. Bằng không thì ông nội của con như thế nào ngầm đồng ý cho hắn đem Mạnh Minh cùng Hứa Nghĩa trở về Hứa gia?”

Lý Văn Triết đột nhiên nở nụ cười, nhìn Hứa Duệ nói: “Bất quá cha còn phải cảm ơn Hứa Hòa Thắng đem Mạnh Minh đón về đây.”

Hứa Duệ khiêu mi, kinh ngạc hỏi: “À? Vì cái gì?”

“Lúc trước cha cùng Hứa Hòa Thắng trước khi kết hôn, chúng ta đã từng kí một phần văn kiện thỏa thuận tài sản trước hôn nhân. Bên trong ghi rõ đồ cưới của cha cùng toàn bộ tài sản kế thừa tại Lý gia tất cả thuộc sở hữu của cha, vì để đạt được mục đích công bằng, tất cả tài sản thuộc về cá nhân sở hữu của Hứa Hòa Thắng trước hôn nhân là của hắn. Nhưng phần thỏa thuận này có một điều khoản quan trọng nhất: Nếu như sau hôn nhân đối phương ngoại tình, như vậy nhất định phải bồi thường một nửa số tài sản cho đối phương với tư cách phí tổn thất tinh thần.”

Hứa Duệ nhịn không được kinh hô: “Hứa Hòa Thắng rõ ràng ở bên ngoài đã có Mạnh Minh, hắn còn dám kí văn kiện thỏa thuận này với cha sao? Đây không phải gậy ông đập lưng ông sao?”

Lý Văn Triết cười lạnh: “ Văn kiện thỏa thuận này là cha nói ra, hắn dám không kí? Trừ phi hắn không muốn cùng cha kết hôn. Bất quá cũng bởi vì hắn dứt khoát kí tên, cha mới đối với hắn xuất phát từ nội tâm mà móc tim gan, toàn tâm toàn ý mà hướng về hắn, giúp hắn củng cố quyền lực tại Hứa gia, lại giúp hắn mở rộng sự nghiệp.”

“Cha, loại người cặn bã này về sau phải chịu báo ứng.” Hứa Duệ an ủi Lý Văn Triết: “ Cha còn có con, buông hắn ra chẳng khác nào phóng thích chính mình, chúng ta về sau nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

“Đương nhiên.” Lý Văn Triết rốt cục khôi phục lại bộ dáng tươi cười, y than thở một tiếng: “Con không biết cha có rất nhiều lo lắng, nếu như Lăng Thiên không có nhìn trúng con, nếu hôn nhân của con do ba con an bài, cho dù cha có phần hiệp ước này trên tay, cha cũng không dám lấy ra bảo hắn kí tên ly hôn. Nhưng hiện tại không giống, chuyện của con có Lăng Thiên quan tâm, về sau cha muốn như thế nào thì như thế đó. Hứa Hòa Thắng dám đón Mạnh Minh trở về, vậy hắn phải gánh chịu hậu quả do hắn mang đến”

“Đúng vậy. Cha người hung hăng mà đánh hắn một gậy, phải để cho hắn hối hận khóc cầu xin cha.” Hứa Duệ ấu trĩ nắm nắm đấm lại.

Lý Văn Triết nhìn nhi tử tức giận không khỏi vui vẻ, cảm thấy lúc trước phải chịu đựng tức giận, chịu đựng ủy khuất giờ đều tan thành mây khói. So sánh với con trai, tất cả chỉ là râu ria.

“Tiểu Duệ, luật hôn nhân Chính phủ Liên hiệp quy định tài sản vợ chồng có được sau hôn nhân, trừ mọi người có thỏa thuận trước hôn nhân, bằng không thì khi đưa đơn ly hôn ra, cũng có thể có được một nửa tài sản. Những cái này con hiểu rõ không?”

Hứa Duệ gật đầu: “Ừ, con biết rõ. Cha ngài cùng ba ly hôn, phải hay không sẽ được chia một nửa tài sản?”

Lý Văn Triết phốc cười một tiếng, lắc lắc ngón tay: “Không chỉ. Cha sẽ được chia một nửa lợi nhuận phi pháp không công khai của Hứa Hòa Thắng nữa.”

Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của nhi tử, Lý Văn Triết nhỏ giọng mà giải thích: “Ba con không phải loại người thiện lương, những năm này hắn buôn bán giao dịch phi pháp lời cũng không ít. Hắn không tin anh em của hắn, cũng không tin Mạnh Minh người đã theo hắn hai mươi năm không danh không phận, lại không muốn cùng cha chia sẻ lợi ích của hắn, vì vậy hắn sẽ đem phần lớn tài sản trước hôn nhân giữ lại phân tán trên những công ty danh nghĩa. Sau này con chính mình đến trường, cha sẽ rút lui ở tại nhà dạy con, khi đó Hứa Hòa Thắng cũng bắt đầu di dời tài sản, lúc ấy cha nghĩ Hứa gia về sau là của con, Hứa Hòa Thắng làm tất cả cũng sẽ lưu lại cho con, cho nên việc ấy cũng không đáng lo, cho nên xem như không biết gì. Bây giờ nghĩ lại, ba con  chuyển di chút tài sản ấy đoán chừng là lưu lại cho hai cha con Mạnh Minh.”

Hứa Duệ nghe xong kinh ngạc hô nhỏ một tiếng, lặng lẽ hỏi Lý Văn Triết: “Tài sản chuyển ra ngoài kia làm sao bây giờ?”

Lý Văn Triết cười ha ha: “Hứa Hòa Thắng chỉ tin chính mình, con thực cho rằng hắn chuyển  di tài sản trực tiếp đặt trên danh nghĩa Mạnh Minh sao? Một ngày Hứa Nghĩa chưa trở lại Hứa gia, hắn một ngày đều lo lắng giao cho người khác.  Chuyển di tài sản đi ra ngoài đều đặt một ít ở trên những công ty danh nghĩa này.”

Hứa Duệ cũng cười: “Ba là lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng rồi, giày vò đến giày vò đi cuối cùng vẫn là trở lại trong tay cha.”

Lý Văn Triết cười lạnh nói: “Hừ, hắn đã bất nhân đừng bất cha bất nghĩa. Nên tranh thủ cha đều tranh thủ, những gì cha muốn có đều phải có.Số tiền đó cha toàn bộ đều lưu lại cho cháu ngoại, mời Phi Ưng nghiên cứu phát minh máy phi hành thích hợp cho tiểu hài tử làm đồ chơi cho cháu ngoại chơi, tức chết Hứa Hòa Thắng.”

Hứa Duệ trợn trắng mắt, thật sự là cái đề tài ấy không nên khơi gợi ra nữa. Đừng đề cập đến hài tử biết không?

“Đúng rồi Tiểu Duệ, những ngày gần đây con liền nhịn một chút, thuận theo Hứa Hòa Thắng một chút, đừng xúc động, miệng cũng nói ngọt một chút. Hắn dạy con cái gì con đều chăm chú học, cho con cái gì còn toàn bộ đều nhận lấy, trong khoảng thời gian này đoán chừng hắn lớn nhất một phương. Đồ vật của chúng ta cũng đừng để rơi vào hai cha con Mạnh Minh.”

“Được.”

“Cùng Việt gia kết thông gia ba con có thể cao hứng, đoán chừng rất nhanh hắn sẽ mở miệng nói. Cha sẽ thuyết phục hắn chuẩn bị cho con một phần đồ cưới xa hoa, cha tin tưởng hắn sẽ sảng khoái nhận lời. Có con rể là Việt Lăng Thiên, có thông gia là Việt gia, Hứa Hòa Thắng cao hứng còn không kịp. Hãy chờ xem, hắn ngày mai nhất định sẽ dạy con như thế nào làm cho Việt gia giúp đỡ Hứa gia.”

Hứa Duệ cười trêu ghẹo: “Con đây phải học tốt, lấy điểm tốt về cho ba.”

Lý Văn Triết chọc nhẹ đôi má Hứa Duệ, khuyên bảo nói: “Có thể chơi thử, nhưng đừng làm thật. Nếu con làm thật, sẽ mất đi tín nhiệm của Việt gia đối với con, đoán chừng lễ kết hôn của con cùng Việt Lăng Thiên cũng phải tốt nhất rồi. Cha rất nhiều tiền, con chuyển trước lấy dùng được không?”

Hứa Duệ đẩy tay Lý Văn Triết ra: “Đây là đùa giỡn phải không? Ai quan tâm những cái kia, cũng không phải nghèo đến điên rồi.”

“Biết rõ là tốt rồi, đúng rồi, con cảm thấy Việt Lăng Thiên như thế nào?”

“Thiên chi kiêu tử.”

“Đừng không rõ ràng như vậy, cặn kẽ một chút, con đối với cậu ra cảm giác như thế nào?”

“Đại lưu manh khó chịu.”

Lý Văn Triết cắn môi buồn cười cười rộ lên, y vỗ trán than nhẹ một tiếng mới áp sát bên tai Hứa Duệ nói: “Người khó chịu đối với con có hứng thú mới có thể đùa nghịch lưu manh, nếu như đối với con không có hứng thú thì chính là cái mặt liệt. Đứa nhỏ, con thực không hiểu?”

Hứa Duệ trừng mắt Lý Văn Triết, vậy theo lời cha nói, Việt Lăng Thiên cùng cậu gặp mặt không quá nửa giờ liền sờ eo của cậu, thì là đối với cậu có hứng thú rồi hả? OMY!

Hôm nay đối với Hứa gia mà nói là ngày tốt lành, nhưng bảy giờ rưỡi tối mà nhà ăn Hứa gia lại không có một bóng người. Hứa Hòa Thắng còn trong phòng ‘Ăn’ Mạnh Minh, mà Lý Văn Triết hạnh phúc  đứng ở trong phòng ăn Hứa Duệ nhìn con trai tự mình làm món ăn gia đình.

So với Hứa gia nhà ăn quạnh quẽ, trong phòng ăn Việt gia lại phi thường náo nhiệt. Mười mấy người ngồi vây quanh bàn ăn thật dài, đều là con cháu Việt Thái An cùng Âu Tuyết Nhi.

Trong thế giới này, nam nhân trước hai mươi tuổi vẫn còn là một thiếu niên, các phương diện còn không có hoàn toàn thành thục, thẳng đến khi hai mươi tuổi, mới tính là nam nhân trưởng thành. Mà nữ nhân thì trái lại, các nàng thân thể tốt nhất là từ mười lăm đến hai mươi tuổi, một khi đã qua hai mươi, tình huống thân thể các nàng sẽ bắt đầu ngày càng sa sút, không cách nào mang thai, hoặc là mang thai không quá ba tháng nhất định phải lấy ra thai nhi bỏ vào hộp dinh dưỡng.

Khoa học kĩ thuật sinh vật có thể cho các nàng trường thọ, nhưng thiên chức sinh nở lại không cách nào như ý. Có lẽ bởi vì cải tiến gen nam nhân quá mạnh mẽ, tỉ lệ sinh ra bé gái rất thấp làm cho không hợp lẽ thường, có đôi khi một năm cũng không có một bé gái nào được sinh ra.

Âu Tuyết Nhi mười lăm tuổi gả cho Việt Thái An, cũng vì hắn sinh ra ba đứa con trai. Con trai cả Việt Tiêu, con thứ hai là Việt Phủ cùng đứa con thứ ba là Việt Vĩ. Ngoại trừ Việt Tiêu cưới Quý Hiên, còn lại hai đứa con trai đều là gả ra ngoài.

Việt Tiêu cùng Quý Hiên sinh ra ba con trai, lão đại Việt Lăng Thiên, lão nhị Việt Lăng Vân cùng lão tam Việt Lăng Phi, Việt gia gả Việt Phủ cho Đại công tử Lý gia Lý Hạo Uyên người tự lập nghiệp chế tạo sản xuất dược, vì hắn sinh ra hai đứa con trai: Lý Thiên Minh, Lý Thiên Bạch. Việt Vĩ gả cho thanh mai trúc mã của mình Vương Định Nhất, ba Vương Định Nhất là Vương Vĩnh Minh là đồng nghiệp Việt Tiêu, cũng là trung tướng rất nổi danh. Việt Vĩ vì Vương Định Nhất cả đời sinh bốn đứa con trai, đứa nhỏ nhất năm nay mới tám tuổi.

Hôm nay con cháu đầy cả sảnh đường vô cùng náo nhiệt làm cho Việt Thái An cùng Âu Tuyết Nhi càng vui vẻ hơn. Hôm này ngoại trừ thời gian Việt Lăng Thiên thân cận, kì thật cũng là sinh nhật Việt Tiêu. Mọi người luôn đem thời gian quan trong dành lại cho người nhà, về phần công bố ngày thọ yến ra bên ngoài, chẳng qua chỉ là thời gian râu ria mà thôi.

Mọi người đã sớm muốn chạy tới tụ lại tám chuyện rồi, chỉ là Âu Tuyết Nhi ra lệnh không cho phép bọn họ chạy tới, hơn nữa Việt Lăng Thiên lại trưng ra cái mặt lạnh. Mọi người đành phải đợi đến năm giờ chiều mới xuất phát, nên không cách nào xem trực tiếp hiện trường, nhưng xem video bọn họ cũng rất thích. Hình tượng lãnh khốc hai mươi tám năm qua của Việt Lăng Thiên thoáng cái đã bị Hứa Duệ phá hỏng.

Việt Vĩ ồn ào muốn ăn bánh ngọt đem tiểu con trai  Vương Phi ném cho  Vương Định Nhất, hỏi Âu Tuyết Nhi: “Mummy, Tiểu Thiên lần này nghỉ ngơi không quá bảy ngày, không đủ thời gian tiến hành hôn sự.”

Âu Tuyết Nhi gật đầu: “Đúng vậy, ba con nói đính hôn trước, sau đó bảo Tiểu Thiên xin thời gian nghỉ kết hôn rồi trở về kết hôn.”

Lúc này Quý Hiên xen vào nói: “Đứa nhỏ Tiểu Thiên này thực sẽ không nói chuyện, vậy mà nói với thông gia hai ngày nữa đến bái phỏng, nói ngày mai sẽ phải đi, sớm chút xác định, sớm chút mang Tiểu Duệ đến nhà chơi.

Việt Lăng Thiên mặt không biểu tình mà đem nến bánh ngọt bỏ qua một bên cắt bánh ngọt đồng đều thành hai mươi cái: “Ngày mai là  thọ yến của ba.”

“Ah, Đúng a. Hiện tại nên vì A Tiêu chúc mừng, em đều đã quên yến hội ngày mai rồi.”

Việt Tiêu bất mãn liếc nhìn Quý Hiên, đối với Việt Lăng Thiên nói: “Cho dù còn không có hướng Hứa gia cầu hôn, con cùng Tiểu Duệ đã nhận thức, ngày mai con liền dẫn cậu ta tới. Ah, như vậy đi, chúng ta cùng Hứa gia rất nhanh thì kết thông gia, không mời cha mẹ của Tiểu Duệ cũng không nên, buổi sáng ngày mai con gọi quản gia đưa thông báo đến Hứa gia đi.”

Việt Lăng Thiên đang cắt bánh ngọt dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn ba: “Vâng.”

Âu Tuyết Nhi gật đầu nói: “ Là nên làm như vậy. Tiểu Thiên, đem miếng bánh lớn nhất cho ba cháu nhấm nháp.”

Vương Phi béo ục ục điểm mũi chân gục xuống bàn nói: “Bà ngoại, anh họ cắt bánh ngọt lớn như nhau, không có miếng lớn nhất.”

Âu Tuyết Nhi phất tay: “Vậy cho Tiêu nhi hai miếng.”

“Vâng.”

Rất nhanh hai miếng bánh đưa đến trước mặt Việt Tiêu, Việt Lăng Thiên nháy máy quỳ một gối xuống trước mặt ba: “Chúc ba phúc như Đông Hải, thọ bỉ nam sơn. Mỗi năm có ngày này, hàng tháng như ngày hôm nay. Sinh nhật vui vẻ.”

Những người khác cũng hoan hô: “Sinh nhật vui vẻ.”

Việt Tiêu tiếp nhận đĩa bánh cười đến không ngậm miệng được, hôm nay hắn thực vui vẻ. Ngày mai sẽ càng vui vẻ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.