[Bác Chiến] Bản Requiem Hoa Hồng

Chương 46: Con Hàng Này Mới Là Boss! (2)




“Hử” Vừa mới bước vào trong xe không bao lâu thì một thân ảnh đã đập vào mắt Thiên Trạch. Khoé miệng Thiên Trạch theo đó hơi kéo lên để nộ nụ cười tủm tỉm như có như không. Người thiếu nữ đang ngồi trong kiệu thì hơi nhíu mày nhìn về phía hắn. Thiên Trạch vội vã phẩy tay về phía mấy người phu xe nói: “Được rồi, trở về đi!”

“Vâng!” Người xa phu lập tức dùng dây cương phẩy mạnh một cái. Con ngựa bắt đầu chậm dãi cất bước. Trong khi đó hai người hộ vệ cao thủ lẳng lặng đi ở hai bên xe. Mặc dù họ nhận ra trong xe có khác thường nhưng làm cấp dưới cũng không tiện hỏi gì nhiều. 

Ngồi đối mặt với người thiếu nữ xinh đẹp, Thiên Trạch hơi nghiêng đầu nhìn về phía nàng. Khoé miệng hắn hơi kéo lên sau đó mở miệng trêu chọc hỏi: “Một thiếu nữ xinh đẹp như nàng tiến vào trong một cỗ xe ngựa của một nam nhân quả thực là không nên. Không sợ ta có ý đồ xấu trực tiếp đưa xe thẳng về vương cung của mình sao?”

“Ngươi lúc nào cũng như vậy.” Người thiếu nữ uyển chuyển đưa những ngón tay lên. Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn cùng với nhu mĩ vô cùng. Đôi môi hồng hấp dân hơi mấp máy: “Ta đến đây có lòng tốt báo cho ngươi một tin tức. Xem ra ngươi thực sự không hoan nghênh sự có mặt của ta.”

“Nàng nói gì vậy! Bất cứ lúc nào ta đều hoan nghênh nàng cả.” Thiên Trạch nghiêng đầu nhìn về phía Nguyệt Thần. Vừa nói thì không biết từ chỗ nào Thiên Trạch lấy ra một cái đồ buộc tóc bằng bạc. Nó giống hệt với chiếc buộc tóc trên tay nàng. Hắn nhìn về phía người thiếu nữ và nở nụ cười giống như ánh mặt trời: “Thật ra ta cũng đang định đi tìm nàng. Nếu nàng đã có mặt ở nơi này, ta có một món quà nhỏ tặng cho nàng hy vọng nàng sẽ thích nó!”

“Ngươi muốn tặng nó cho ta!” Mặc dù nàng có những cái giống hệt với trong tay Thiên Trạch nhưng không hiểu sao trong lòng nàng cảm giác được vui vui. Nghĩ đến đây trái tim người thiếu nữ không khỏi đập nhanh liên hồi.

“Đừng nhìn nó giống như chiếc kẹp tóc bạc giống như trên tóc nàng. Nó cực kỳ bất pháp đấy.” Thấy vẻ mặt kỳ quái của người thiếu nữ, Thiên Trạch khẽ nghiêng đầu nói: “Nàng không tin sao? Nếu không tin nàng hãy đưa tay ra. Ta sẽ chứng minh chó nàng xem!”

“Ngươi...” Người thiếu nữ nghe thấy dùng ánh mắt khó chịu nhìn về phía Thiên Trạch. Đặc biệt thấy được khuôn mặt thần thần bí bí của Thiên Trạch càng làm cho người thiếu nữ trở nên tò mò. Ở trong đầu nàng lúc này đầy là những câu hỏi khó hiểu: “Ngươi muốn làm gì!?”

“Nàng cứ đưa tay ra, tin tưởng ta một lần không được sao?” Thiên Trạch mỉm cười hoà nhã trả lời. Trời xui đất khiến khiến cho ngươi thiếu nữ trực tiếp đưa bàn tay trắng nõn mảnh khảnh về phía Thiên Trạch. Ngay lập tức hắn vươn tay ra trực tiếp bắt lấy bàn tay nàng.

“Ngươi...” Thiếu nữ giật mình, bàn tay nàng cảm giác được như điện giật. Ngay lập tức nàng muốn đem bàn tay thu lại. Đáng tiếc bàn tay Thiên Trạch nắm chặt tay của nàng khiến cho nàng không rút được. Nhất thời hai má nàng thoáng đỏ lên, nàng không dám nhìn hắn đồng thời trái tim nàng liên tục đập bình bịch như nai con hoảng loạn. Bất chợt một chút đau đớn ở đầu ngón tay làm cho người thiếu nữ nhăn mày lại.

“Sẽ hơi đau một chút đấy!” Từ ngón tay nàng bị rạch ra một vết cắt nhỏ. Từng giọt máu tưới nhẹ nhàng nhỏ trên chiếc buộc tóc bằng bạc. Nhất thời người thiếu nữ nhăn mày nhìn về phía chiếc buộc tóc này. Một ánh sáng lập loè từ chiếc buộc tóc truyền tới làm cho nàng kinh ngạc. Những hoa vân sáng chói và lưu truyền trên chiếc buộc tóc sau đó chúng dần dần ảm đạm cho đến biết mất.

“...” Người thiếu nữ cảm giác có chút khác biệt. Có một mối liên hệ quan trọng nào đó giữa nàng và chiếc buộc tóc này. Nàng còn chưa bần thần thì ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp. Đầu nàng ngẩng lên thì thấy được bàn tay Thiên Trạch đang lưu chuyển những hoa văn kỳ quái. Vết thương trên đầu ngón tay của nàng lấy tốc độ bằng mặt thường khôi phục lại.

Nhìn ngón tay trắng nõn không tì vết, Thiên Trạch cười nhẹ nói: “Bàn tay nàng thật là đẹp! Nếu như trên ngón tay để lại bất cứ vết thương nào, ta thực sự sẽ rất đau lòng!” Nói đến đây Thiên Trạch nhẹ nhàng buông bỏ bàn tay của người thiếu nữ ra. Đồng thời đưa chiếc buộc tóc cho nàng.

Cảm giác tê dại như điện giật từ bàn tay truyền tới làm cho thiếu nữ kỳ quái nhìn về phía người nam nhân này. Khi mà hắn buông bỏ tay nàng, không hiểu sao nàng cảm giác được mất mát. Khi hắn nói hắn sẽ đau lòng vì nếu bàn tay nàng để lại sẹo thì nàng lại cảm giác được trái tim mình lại đập nhanh kèm theo đó là cảm giác vui vẻ và thích thú.

Bàn tay người thiếu nữ đưa lên vươn ra ngừng trong chốc lát trước cái băng đeo. Đến cuối cùng nàng vẫn chộp vào chiếc buộc tóc đó. Một cảm giác liên hệ kỳ quái từ đó truyền tới. Thiên Trạch kéo khoé miệng lên, hắn cười nhẹ: “Như thế nào?”

“Không gian trữ vật...” Người thiếu nữ hoảng hốt hô lên. Vẻ mặt nàng bàng hoàng nhìn về phía Thiên Trạch hỏi: “Ngươi... ngươi làm thế nào được loại vật trong truyền thuyết này. Không phải thứ này chỉ tồn tại trong truyền thuyết thôi sao? Tại sao ngươi lại có được nó!”

“Những câu hỏi của nàng thật là nhiều đấy! Nếu ta nói là ta tạo ra nó, nàng tin sao?” Khoé miệng Thiên Trạch hơi nhếch lên, hai tay ôm ngực của mình ngạo nghễ nhìn về phía thiếu nữ. Lập tức nàng cho hắn một ánh mắt ngờ vực. Thiên Trach cười khổ nói: “Vậy ta nói tìm được ở di tích cổ sau đó đưa cho nàng, nàng tin sao?” Đến lúc này, ánh mắt thiếu nữ mới mang theo chút tin tưởng nhìn về phía hắn. Bất đắc dĩ, Thiên Trạch thở ra một hơi dài: “Nữ nhân nói thật thì không tin, nói dối thì tin. Các nàng... Hài... nàng nghĩ sao mà từ di tích cổ tìm được cái trữ vật không gian giống hệt cái buộc tóc nàng đang dùng!”

“Ngươi...” Người thiếu nữ hơi mở to đôi mắt, ánh mắt mang theo vài phần không tin. Ngón tay mảnh khảnh cầm chiếc buộc đầu khẽ nói: “Vậy nó thực sự do ngươi tạo ra!”

“Đây là một cái trong nhóm đầu tiên ta tạo ra!” Thiên Trạch nhún nhún vai cười nói: “Vì nàng đã giúp ta rất nhiều chuyện nên ta tặng nó cho nàng. Dù sao chúng ta cũng có quan hệ hợp tác, không phải sao?” Người thiếu nữ nghe thấy thế cảm giác có gì đó vô cùng buồn. Song nàng cũng không có nói ra chỉ hơi cúi đầu lẳng lặng nhìn cái buộc tóc ở trên đầu mình.

Đến cuối cùng dường như người thiếu nữ làm ra quyết định gì đó, nàng vươn ngón tay lên đầu sau đó trực tiếp tháo chiếc buộc tóc xuống. Mái tóc màu tím xoã xuống, nhất thời người thiếu nữ có vẻ đẹp cao quý trong thoáng chốc lại trở nên giản dị và gần gũi hơn. Đem chiếc buộc tóc búi tóc mình lại, nàng đưa chiếc buộc tóc bằng bạc của mình đưa cho Thiên Trạch nói: “Ngươi đã tặng ta một chiếc buộc tóc, ta cũng trả lại người một chiếc buộc tóc. Như vậy không ai nợ ai?” 

“Gì không ai nợ ai? Buộc tóc ta là trữ vật không gian được chứ?” Nghĩ đến đây nhưng Thiên Trạch không có dám nói. Bàn tay bất đắc dĩ đem chiếc buộc tóc thu vào tay của mình.

“ngươi nhất định phải bảo quản nó thật tốt!” Người thiếu nữ dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía Thiên Trạch. Giọng nói nàng mang theo mệnh lệnh không tha: “Có một ngày nào đó, ta nhất định sẽ đến lấy lại thứ này trong tay ngươi. Thế nên ngươi nhất định phải mang nó bên cạnh người...” Nàng cũng không hiểu sao mình lại nói ra những lời như vậy.

Cảm giác mùi vị có chút không đúng, Thiên Trạch thở ra một hơi dài: “Rồi, rồi... ta đã biết!” Trả lời mười phần có lệ và đem chiếc buộc tóc này trực tiếp thu đi. Rõ ràng cũng có một loại không gian trữ vật mà Thiên Trạch đang sử dụng. Người thiếu nữ chỉ cảm giác không khí xuất hiện sóng gợn sau đó món đồ trong tay hắn biến mất. Sau khi trả lời có lệ xong, Thiên Trạch lại hỏi: “Đúng rồi, nàng không phải có việc gì nói với ta sao? Không phải nàng định nói vương cung nhân khí ít ỏi, lại lạnh lẽo vô cùng nên nàng muốn cùng ta trở về vương cung cho vương cung trở nên ấm áp hơn đấy chứ?”

“Hừ...” người thiếu nữ hừ lạnh một tiếng. Đúng là gặp được hắn không bao lâu thì hắn lại ăn nói bắt đầu chuyển sang đề tài khác. Vừa rồi còn đứng đắn chính khí như quân tử vậy, thế nào giờ lại bắt đầu chuyển thành vô lại rồi. Nàng lạnh lùng đáp lại hắn: “La Võng hành động, bọn họ muốn bắt một đám Đạo Văn Sư đi. Họ muốn đêm nay ta hiệp trợ với họ...”

“A... thật thú vị!” Thiên Trạch nghe vậy lập tức cười mở miệng nói: “Xem ra đám người đó lại bắt đầu đánh chủ ý vào Đạo Văn Sư. Không chỉ muốn nghiên cứu vũ khí của Đại Việt lại muốn đoạt đi Đạo Văn Sư. Đúng là thú vị thật đấy!”

Lời này nói ra làm người thiếu nữ cảm thấy khó chịu, nàng ngay lập tức nhăn mày hỏi lại: “Ngươi không lo lắng một chút nào!”

“Lo lắng gì cơ?” Thiên Trạch nhếch miệng cười nhẹ nói: “Nếu như có người bắt đi Đạo Văn Sư, ta cầu còn không được nữa kia. Nếu như chúng không bắt đi Đạo Văn Sư, ta làm thế nào có cái cớ để tìm chúng phiền toái. Quả thực quá không thú vị mà nhưng dù sao cũng cảm ơn nàng vì đã đến đây báo tin cho ta biết!”

“...” Người thiếu nữ có chút buồn bực. Thế nào nàng cảm giác được mình đến đây báo tin cứ như chưa báo vậy. Nàng hoàn toàn không cảm nhận được sự cảm kích của đối phương chút nào. Nói xong người thiếu nữ muốn đứng dậy xoay người rời đi. Nàng cũng chẳng thèm cáo từ với Thiên Trạch: “Ngươi tự lo cho tốt, ta đi rồi!”

“Ê...” Thiên Trạch cảm giác quái quái, hắn không sờ được đầu óc của mình: “Nói đi là đi sao? Nữ nhân thực khó hiểu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.