Baba Thay Thế

Chương 20




Sau khi Lý Vân Tiêu ra lều vải, đem Trần Chân ném cho Cổ Vinh nói:

– Cho hắn dùng một viên Vũ Lâm Đan, trước tiên đem cảnh giới vững chắc xuống.

Hắn quay đầu nhìn một tên sĩ quan hỏi:

– Toà thành tiếp theo là cái nào? Phải bao lâu mới có thể đến?

Tên kia sĩ quan bận bịu dùng quân lễ nói:

– Báo cáo Tướng quân, toà thành tiếp theo là Dương Phổ thành, dựa theo tốc độ tiến quân bây giờ, còn có mười ngày thời gian!

– Mười ngày? Lâu như vậy?

Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày, nhàn nhạt nhìn phía xa. Kiếp trước của hắn căn bản không có khái niệm chạy đi gì, đều là trực tiếp xé rách không gian, vạn dặm xa, Súc Địa Thành Thốn!

– Làm sao? Cảm giác mới mẻ đã hết?

Chẳng biết lúc nào Trần Đại Sinh cũng từ trong lều vải đi ra, đứng ở sau lưng hắn, cười ha ha nói:

– Chúng ta đây đã là hành quân cấp tốc, dựa theo hành quân phổ thông, ít nhất phải hơn một tháng. Đánh trận là liều mạng, không phải vui chơi.

Lý Vân Tiêu lườm hắn một cái.

– Vui chơi? Ta chỉ là hi vọng sớm đến một chút, kiếm chút dược liệu cho Trần Chân dùng, để cảnh giới của hắn tạm thời vững chắc ở nhất tinh Võ sĩ, đem ảnh hướng trái chiều mà các ngươi làm với hắn tiêu trừ hết.

– Ngạch…

Trần Đại Sinh cảm thấy yết hầu chặn lại một hồi, hắn phát hiện khí thế của tiểu tử này, mơ hồ vượt lên trên mình, điều này làm cho hắn dị thường khó chịu. Thầm nghĩ: Mình nói như thế nào cũng là chủ soái, phải ép uy phong của tiểu tử này.

Hắn chỉ vào mấy chục vạn đại quân hành quân cấp tốc nói:

– Tiểu tử, ngươi xem đại quân này làm sao?

Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:

– Chỉ thường thôi.

– Chỉ thường thôi?

Trần Đại Sinh trừng con ngươi, cười nhạo nói:

– Nghé con mới sinh, chưa từng va chạm xã hội. Bốn mươi vạn đại quân như vậy tuy rằng không dám nói là hổ lang chi sư, nhưng quân kỷ nghiêm minh, nghiêm chỉnh huấn luyện, từ chi tiết nhỏ trong hành quân liền có thể thấy được.

Hắn một bộ lên lớp, đắc ý nói:

– Còn có ngươi xem trên đại quân này mơ hồ hiện lên sát khí, đây là trải qua liều mạng tranh đấu mới có thể sản sinh. Loại sát khí này đủ khiến...

– Được rồi, ta biết rồi.

Lý Vân Tiêu ngắt lời nói:

– Đã là giữa trưa, tới giờ lão gia tử ngươi uống thuốc rồi, đừng quên để Vân Thường lão sư trợ ngươi áp chế độc tính.

Trần Đại Sinh lăng tại chỗ, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Người hai bên dồn dập che miệng cười, nhưng lại không dám cười ra tiếng, nhịn đến đau bụng.

Trần Đại Sinh nổi giận đùng đùng nói:

– Tiểu tử, ta biết ngươi là Thuật Luyện Sư, rất ghê gớm! Thế nhưng hành quân đánh trận cùng...

Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày, lần thứ hai khó chịu ngắt lời nói:

– Không phải là sát khí sao?

Hắn chỉ vào học sinh quân ở phía sau hộ tống các loại quân nhu nói:

– Sau mười ngày, trước khi tiến vào Dương Phổ thành, sát khí của hai ngàn học sinh quân này liền che lại bốn mươi vạn đại quân của ngươi, có tin hay không?

– Ha ha, thật là ngông cuồng vô biên! Ngươi cho rằng sát khí là không khí sao? Tùy tiện hô hấp một hồi thì có!

Trần Đại Sinh cười lớn nói.

Lý Vân Tiêu chỉ đầu của mình, lạnh lùng nói:

– Ta dùng đầu lập xuống quân lệnh trạng, sau mười ngày nếu ta thua, ta lấy đầu cho ngươi làm cầu đá! Nếu ta thắng, vị trí chủ soái đại quân quy ta, ngươi liền làm việc vặt cho ta, như thế nào.

Trần Đại Sinh hoàn toàn biến sắc, lần này ngay cả người xung quanh cũng ngạc nhiên lên. Trần Đại Sinh trầm giọng nói:

– Quân lệnh trạng há là trò đùa, ngươi là tướng lĩnh học sinh quân, càng phải biết trong quân không thể nói đùa!

Lý Vân Tiêu cười khẽ, ngẩng đầu lên nói:

– Đương nhiên! Có điều trong mười ngày này, sự tình hộ tống vật tư liền trao trả cho ngươi. Ta mang theo đám người kia đi trước một bước, sau mười ngày, gặp tại Phổ Dương Thành!

Hắn nhẹ nhàng bay lên trời, rơi vào trên một chiếc chiến xa khác, Kế Mông, Cổ Vinh, tỷ đệ Mộng Vũ, còn có Trần Chân, Hàn Bách cũng cùng nhau đi theo.

Lý Vân Tiêu đứng trên đỉnh chiến xa, cao giọng quát:

– Hết thảy học sinh quân nghe lệnh, hiện tại lập tức ném hết thảy vật tư, dốc hết tốc lực theo chiến xa của ta đi tới!

Sĩ quan điều động chiến xa vội vàng vung roi giá mã, chiến xa của Lý Vân Tiêu nhất thời ầm ầm ầm vượt qua, một xe đi ở đằng trước đại quân, phía sau hơn hai ngàn học sinh quân cũng dồn dập tăng nhanh tốc độ xông lên.

Hơn hai ngàn người vốn là Võ sĩ thực lực siêu quần, bất luận thể năng hay là tu vi đều mạnh hơn đại quân phổ thông mấy lần, vì lẽ đó chạy đi cũng rất ung dung, rất nhanh Lý Vân Tiêu liền dẫn nhân mã của mình đi mất.

Trần Đại Sinh nhìn bụi bặm bao phủ bầu trời, sắc mặt âm tình bất định.

Trần Lâm giật mình nói:

– Cha, ngươi liền thật để hắn đi như vậy? Đây rõ ràng là hồ đồ a! Lẽ nào ngươi tin tưởng hắn nói mười ngày thời gian, còn phải một bên hành quân, có thể ngưng luyện ra sát khí so với Trung ương quân còn nặng hơn?

Trần Đại Sinh hừ lạnh nói:

– Đương nhiên không tin!

Trần Lâm nói:

– Này, vậy ngươi? Hắn dùng đầu đảm bảo, đến thời điểm...

Trần Đại Sinh một chưởng vỗ vào đầu hắn mắng:

– Lập xuống quân lệnh trạng, ai nghe thấy? Lẽ nào ngươi muốn ta dùng quân pháp giết tiểu tử kia hay sao? Đến thời điểm trực tiếp treo lên đánh một trận là được.

Hắn xoay người trở về trong lều, tự lẩm bẩm:

– Ai nha, trên người lại bắt đầu đau, thật tới giờ uống thuốc rồi.

Quay đầu lại đúng dịp nhìn thấy Tiêu Khinh Vương cùng Lạc Vân Thường, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở trên chiến xa, cái trán của Lạc Vân Thường hơi chảy ra mồ hôi, hiển nhiên là mới vừa tiêu hao lượng lớn chân khí.

Trần Đại Sinh nói:

– Lạc lão sư, còn có thể kiên trì sao?

Lạc Vân Thường khẽ cười nói:

– Không thành vấn đề, Lý Vân Tiêu này không biết từ đâu làm ra phương pháp chữa thương, khi trấn áp hàn khí cho các ngươi, đồng thời ta cũng cảm giác được chân khí chí dương của mình đang không ngừng lớn mạnh. Tựa hồ so với bế quan tu luyện hiệu quả còn tốt hơn!

Trần Đại Sinh tức giận nói:

– Khỏi nói tiểu tử kia, đến thời điểm xem ta treo hắn hắn lên đánh nửa người tàn phế cho hả giận!

Tiêu Khinh Vương vẫn không nói lời nào, tựa hồ có chỉ cười nói:

– Ồ? Ta xem ngươi chưa chắc sẽ có cơ hội.

Dáng dấp của hắn, thật giống như ngồi đợi Trần Đại Sinh làm việc vặt.

Trần Đại Sinh sửng sốt một chút, lập tức một mặt không tin.

Lý Vân Tiêu một mình mang theo hai ngàn học sinh quân đi nhanh, người bên người từng cái từng cái lặng lẽ không nói. Trần Chân nói:

– Vân thiếu, lần này ngươi thật là chơi lớn rồi, lập xuống quân lệnh trạng, coi như không mất đầu cũng bị ông nội ta đánh gần chết.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Chỉ là cô đọng một ít sát khí mà thôi, có khó khăn như thế sao?

Hàn Bách nói:

– Chỉ là cô đọng một ít sát khí mà thôi? Thật thiệt thòi ngươi nói ra được. Những cái kia đều là ở trên chiến trường đao thật thương thật chém giết mới có thể trầm tích ở trong người, một khi đi ra chiến trường, loại sát khí này sẽ tùy theo thả ra ngoài, khiến sức chiến đấu của binh sĩ tăng nhiều. Đừng nói mười ngày, nếu không đích thân ra chiến trường, dù mười năm cũng huấn luyện không ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.