Baba Thay Thế

Chương 19




Ngay ở thời điểm xuất ngoại, đột nhiên hai bóng người chạy tới, trực tiếp lướt đến bên người Lý Vân Tiêu, reo lên:

– Vân thiếu, Vân thiếu, mang chúng ta theo với!

Hai người trực tiếp nhảy lên chiến xa của hắn, chính là Hàn Bách cùng Trần Chân, hai người đều là một mặt trốn trốn nấp nấp.

Chiến xa chủ soái có hơn ba mươi mét, rộng hơn mười mét, do tám con tuấn mã kéo, đủ có thể chứa mấy chục người.

Nguyên lai hai người tư chất kém một chút, sau khi uống Trùng Nguyên Đan mà Lý Vân Tiêu cho, đã đến bảy đạo Mạch Luân đỉnh cao, còn kém một đường chưa đột phá. Vừa vặn gặp gỡ báo danh xuất chinh, mà yêu cầu thấp nhất chính là Võ sĩ. Để cho hai người phiền muộn một hồi lâu. Đợi khi biết chủ soái học sinh quân dĩ nhiên là Lý Vân Tiêu, nhất thời đại hỉ chờ ở cửa thành, vừa nhìn thấy Lý Vân Tiêu liền mặt dày vọt tới.

Lý Vân Tiêu giật mình nói:

– Hai người các ngươi thiên phú kém đến thế, phục dụng Trùng Nguyên Đan của ta cũng không có thể đột phá Võ sĩ!

Hàn Bách hơi đem nguyên khí phóng ra ngoài, nhất thời ánh sáng Võ sĩ hiện lên, cười khổ nói:

– Tối hôm qua một đêm không ngủ, liền đột phá, chỉ chậm một ngày.

Trần Chân khổ não nói:

– Ngươi cơ sở tốt hơn ta, ta kẹt ở Mạch Luân đỉnh cao ba ngày, vẫn không có thể qua.

Mộng Bạch ở một bên giật mình nói:

– Khi ta ở năm đạo Mạch Luân, đêm đó dùng Trùng Nguyên Đan liền xung kích đến Võ sĩ, thiên phú của hai vị đại ca cũng quá dị bẩm đi?

Trần Chân cả giận nói:

– Đó chỉ có thể nói Vân thiếu bất công, cho chúng ta đan dược phẩm chất không bằng ngươi.

– Hừ, tự mình rác rưởi, còn trách đan dược!

Từ trong chiến xa truyền đến một tiếng hừ lạnh.

– Ai? Ai dám mắng lão tử!

Trần Chân giận dữ, đá rèm che một cái, gào thét vọt vào.

Yên tĩnh, vốn cho là sẽ có động tĩnh lớn, ai biết như rơi vào hải lý, không có bất kỳ thanh âm gì.

Hàn Bách giật mình cau mày nói:

– Xảy ra chuyện gì? Lẽ nào lão tử của hắn ở bên trong?

Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười, đâu chỉ lão tử của hắn, lão tử của lão tử hắn cũng có mặt.

– A!

Từ trong lều cỏ truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, chính là Trần Chân phát ra. Sau đó liền truyền đến âm thanh của Trần Đại Sinh.

– Vân Tiêu, Hàn Bách, các ngươi cũng vào đi.

Hai người đi vào trong lều vải, nguyên bản Trần Đại Sinh, Trần Lâm cùng Hàn Thiên Phương đang nghiên cứu chiến thuật. Hiện tại có thêm Trần Chân quỳ trên mặt đất, cả người mồ hôi đầm đìa.

Ánh mắt của Lý Vân Tiêu ngưng lại, nhìn chằm chằm Trần Chân, sắc mặt nhất thời chìm xuống, ngưng tiếng nói:

– Các ngươi mạnh mẽ đột phá cho hắn?

Hàn Bách cũng giật nảy cả mình, vội vàng nhìn Trần Chân nằm trên mặt đất thở dốc, quả thật đã là Nhất Nguyên cảnh Võ sĩ, trên người thỉnh thoảng lưu chuyển ánh sáng nguyên khí.

Trong mắt Lý Vân Tiêu lóe lên một vẻ tức giận, lãnh đạm nói:

– Chẳng lẽ các ngươi không biết như vậy trái lại là hại hắn? Cửa ải trọng yếu như vậy lại mạnh mẽ đột phá, tất nhiên ảnh hưởng đến thành tựu ngày sau.

Trần Đại Sinh ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn Lý Vân Tiêu, thở dài nói:

– Vân Tiêu, ngươi cũng biết Tôn nhi này của ta tư chất thực sự là vô cùng bình thường. Ngươi cảm thấy thành tựu tương lai của hắn có thể đạt tới trình độ nào đây? Nhân sinh có bến, mà võ đạo vô bờ, để hắn ở võ giả cấp thấp bồi hồi, không bằng để ta giúp hắn một tay, sớm ngày thành hình.

Ánh mắt của Lý Vân Tiêu dần dần ác liệt, lạnh lùng nói:

– Vậy các ngươi cảm thấy có thể đem hắn đắp nặn tới trình độ nào?

Trần Đại Sinh nói:

– Ta cùng Trần Lâm cũng thương lượng qua, tìm cao nhân trợ giúp cùng với các loại đan dược phụ trợ, ngày sau hắn có thể lên cấp đến Đại vũ sư, ta liền hài lòng.

Lý Vân Tiêu gật gật đầu, trong mắt hàn quang lấp lóe, lạnh lùng nói:

– Được rồi, thu hồi ý nghĩ buồn cười của các ngươi đi.

Hắn duỗi ra một ngón tay, lãnh đạm nói:

– Một năm, cho ta thời gian một năm, ta tất nhiên để hắn bước vào Tứ Tượng cảnh giới, thành tựu Vũ Quân.

Mọi người đều ngơ ngác, trong mắt Trần Đại Sinh bắn mạnh ra tinh mang, trầm giọng nói:

– Vân Tiêu, ta biết ngươi bản lãnh lớn. Nhưng con đường võ đạo, mỗi vượt qua một bước đều khó như lên trời. Năm đó tư chất của ta ở trong cùng thế hệ đã xem như là hàng đầu, cũng trải qua sinh tử, nhờ số trời run rủi mới bước vào Tứ Tượng cảnh giới. Ta biết ngươi vì muốn tốt cho Trần Chân, nhưng không thể hành động theo cảm tình.

Lý Vân Tiêu nhấc lên Trần Chân ở trên đất, lạnh lùng nhìn ba người bọn họ.

– Nói đủ rồi chứ? Nói đủ rồi liền tiếp tục chuyện của các ngươi đi. Có điều nếu lại để ta phát hiện các ngươi mạnh mẽ gia tăng thực lực cho hắn, đến thời điểm đó đừng nói các ngươi theo lão gia tử ta, ta vẫn sẽ trở mặt không quen biết như thường! Ta rất thận trọng cảnh cáo các ngươi… sau này không có lần thứ hai!

Hắn nói mà ba người Trần Đại Sinh trợn mắt ngoác mồm, Hàn Bách cũng giật mình không thôi.

Lý Vân Tiêu mặt lạnh mang theo Trần Chân ra ngoài, Hàn Bách lén nhìn ba người trợn mắt ngoác mồm một chút, một mình không dám ở thêm, cũng bận bịu đi theo ra ngoài.

Hàn Thiên Phương lên tiếng trước nhất nói:

– Lý Vân Tiêu này quả nhiên như trước kia không giống nhau lắm, khoảng thời gian này trong thủ đô tin đồn về hắn sôi sùng sục, xem khí thế kia, dĩ nhiên ở trước mặt ba người chúng ta còn dám làm càn như thế.

Trần Lâm cũng cau mày nói:

– Tiểu tử này thiên phú thật không tệ, cùng Trần Chân đồng tuổi, nhưng đã là bát tinh Võ sĩ. Nhưng muốn nói hắn một người lực ép Già Lam học viện hai đại thiên tài Lâm Vũ cùng Bạch Thành Phong, ta vẫn là không quá tin tưởng. Hai người này ta đã mật thiết quan sát qua, đều là tồn tại vạn người chưa chắc có một, kinh tài tuyệt diễm.

Hàn Thiên Phương nói:

– Tĩnh quốc công lão gia tử yên tâm để một mình hắn đi ra, quả thật là có chỗ hơn người. Chỉ là quá mức xốc nổi, trong vòng một năm để Trần Chân bước vào Vũ Quân, hắn cho rằng Vũ Quân là hàng vỉa hè sao.

Trong tay Trần Đại Sinh nắm một quân cờ, xoa nắn thành một đoàn, ngưng tiếng nói:

– Liền để tiểu tử này thử xem đi, sau này Trần Chân tu luyện tạm thời không nên nhúng tay.

Trần Lâm kinh hãi, vội la lên:

– Cha, lẽ nào ngươi cũng tin hắn nói bậy bạ? Ha ha, một năm bước vào Vũ Quân, hắn coi mình...

– Được rồi!

Trần Đại Sinh ngắt lời nói:

– Tiểu tử này thật có chút kỳ lạ, tuy rằng ta cũng cảm thấy rất hoang đường, thế nhưng trong nháy mắt hắn nói ra đó, nội tâm ta không tự chủ được tin tưởng.

Trần Lâm mở to hai mắt, lắc đầu nói:

– Cha, này hoàn toàn là lời nói vô căn cứ a.

Ánh mắt Trần Đại Sinh ngưng lại:

– Tạm cho hắn một năm thời gian đi, loại cảm giác đó lấy tu vi của các ngươi là không rõ ràng, đó là một loại tin tưởng xuất phát từ bản năng. Huống hồ các ngươi cũng không biết, tiểu tử này là một tên Thuật Luyện Sư cấp hai hàng thật đúng giá!

Con ngươi của Trần Lâm cùng Hàn Thiên Phương mở lớn, ngơ ngác thất sắc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.