Baba Thay Thế

Chương 17




Tần Dương ở một bên cười gằn, thầm nghĩ: Vì lẽ đó làm sao? Vì lẽ đó hơn 100 Trấn quốc Thần vệ các ngươi cũng đi tham chiến? Thiết! Trong mấy chục vạn đại quân, coi như tất cả đều là Võ sư, cũng không làm nên chuyện gì!

Trong ánh mắt Tiêu Khinh Vương đột nhiên có sát khí bại lộ, quát lạnh:

– Vì lẽ đó 124 vị tướng lĩnh của Trung ương quân làm trái thánh ý, luận tội đáng chém! Hiện tại phái tất cả mọi người các ngươi, lập tức đem 124 người kia bắt đến đây, xử trảm tại chỗ!

Chi!

Tất cả mọi người giật nảy cả mình, tất cả đều hút vào ngụm khí lạnh. Tần Dương càng là trực tiếp từ trên ghế nhảy lên, giận dữ hét:

– Tiêu Khinh Vương! Ngươi muốn giết tướng lĩnh trong quân, thật lớn mật!

Ánh mắt của Tiêu Khinh Vương ngưng lại, như ánh đao đâm thẳng vào trong cơ thể Tần Dương, Tần Dương chỉ cảm thấy cả người chấn động, một luồng hàn ý lạnh lẽo tràn vào trong đầu, ngơ ngác không ngớt.

Tiêu Khinh Vương theo dõi hắn, lạnh lùng nói:

– Tần Dương thân là một trong các tướng lĩnh của Trung ương quân, hơn nữa là đương triều vương tử, đi đầu cãi lời thánh chỉ, không để ý quốc gia an nguy, chính là tội chết!

Hắn dừng lời một chút, sát khí bàng bạc từ trên người phóng ra, quát lên:

– Người đâu, trước bắt Tần Dương, đợi lát nữa cùng 124 người kia đồng thời giết tế cờ!

Chi!

Lần này không chỉ tất cả mọi người đầu óc trống không, ngay cả Lý Thuần Dương vẫn bình tĩnh cũng sợ hết hồn, ngơ ngác giương đôi mắt. Chỉ có Lý Vân Tiêu sau khi ngạc nhiên, khóe miệng hiện ra một nụ cười, khẽ gật đầu.

Ở trong mắt hắn, trong lòng Tiêu Khinh Vương không chỗ nào ràng buộc, khoái ý giết người, bất kể hắn là người buôn bán nhỏ, hay trọng thần quốc gia, chỉ cần để cho mình khó chịu, muốn giết liền giết! Đây mới là tâm tính mà một võ giả nên có. Võ đạo vĩnh hằng, nhưng võ đạo vô tình. Mỗi một người đạt đến đỉnh cao, quát tháo thiên hạ, cái nào không phải tay đầy máu tanh?

Mà Lý Thuần Dương vì nước chinh chiến nhiều năm, quan niệm trung quân ái quốc ở trong đầu thâm căn cố đế, vì lẽ đó không cách nào làm được như Tiêu Khinh Vương, vì vậy thành tựu cũng kém xa Tiêu Khinh Vương.

– Ngươi, ngươi, ngươi muốn giết ta? Ngươi dám giết ta?

Tần Dương mở to hai mắt, phảng phất nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, cảm giác quá không chân thực. Hắn là vương tử một quốc gia, tương lai sẽ kế thừa vương vị. Tiêu Khinh Vương ngươi chỉ là một thần tử, lại dám giết ta?

– Ha, ha ha, ha ha ha!

Hắn nhất thời cảm thấy quá mức hoang đường, không tự chủ cất tiếng cười to. Nhưng sau khi cười một lúc, chỉ cảm thấy cả người rét run, loại ánh mắt nhìn người chết kia của Tiêu Khinh Vương, để hắn như rơi vào hầm băng!

– Vì sao không dám giết ngươi?

Tiêu Khinh Vương khinh bỉ lạnh giọng nói:

– Nếu như không có Lý Thuần Dương vì nước chinh chiến, khai cương khoách thổ, nếu như không có Tiêu Khinh Vương ta bảo vệ quốc gia, trấn thủ kinh đô, toàn bộ Thiên Thủy quốc từ lâu không còn tồn tại nữa, Tần gia các ngươi từ lâu là một hạt bụi trong lịch sử. Mà ngươi, tính là thứ gì? Ta là bát tinh Vũ Vương, trong Thiên Thủy quốc, ai dám nghịch ý của ta? Giết ngươi… như giết cẩu!

Giết ngươi… như giết cẩu!

Màng tai của Tần Dương phảng phất như bị đánh nát, trong đầu tất cả là tiếng ong ong, cả người như co quắp ngã xuống.

Năm đội Trấn quốc Thần vệ cũng dại ra, từng cái từng cái không biết làm sao.

Tiêu Khinh Vương lần thứ hai gầm lên một tiếng, lúc này mới làm cho tất cả mọi người dồn dập thức tỉnh, ngơ ngác một hồi như chim muông tản ra, đi lùng bắt 124 vị tướng lĩnh trong danh sách!

Vắng lặng năm năm, vẫn không màng thế sự, cả ngày sống mơ mơ màng mang, Tiêu Khinh Vương rốt cục trở về.

Vũ Vương giận dữ, cả nước đều kinh!

Cao Phong cũng ở trong đám người vội vàng tản đi, nhưng hắn không phải đi bắt tướng lĩnh gì, mà là chạy về hoàng cung. Luồng sát khí trên người Tiêu Khinh Vương kia, hắn theo Khinh Vương nhiều năm, không một chút nào xa lạ, tuyệt đối không phải hù dọa người! Nếu không có biến cố, đợi lát nữa Tần Dương vương tử tất nhiên đầu thân khác chỗ!

Bây giờ duy nhất có thể cứu Tần Dương, cũng chỉ có vị kia trong hoàng cung, Thiên Thủy quốc vương Tần Chính!

Trên điểm tướng đài, tất cả mọi người còn không cách nào từ trong khiếp sợ hòa hoãn lại.

Kể cả Tần Nguyệt ở bên trong, hắn nhìn đại ca thân phận còn cao hơn mình, giống như tội phạm bị trói thành bánh chưng, bị người dùng dây thừng kéo lên. Nhưng nội tâm của hắn không có một chút nào vui sướng, mà là một loại cảm giác hoảng hốt, lần thứ nhất đối với vương vị sản sinh hoài nghi rất lớn.

Leo lên vương vị, đúng là trên vạn người, thiên hạ thần phục sao?

Bộ dáng hiện tại kia của Đại ca lại xem như cái gì? Tiêu Khinh Vương chính là bát tinh Vũ Vương, coi như thật sự giết những vương tử bọn họ, vậy luật pháp quốc gia, trăm vạn đại quân, có thể bắt hắn sao?

Đáp án hiển nhiên là không.

Giết Tần Dương như giết cẩu, vậy giết mình thì sao? Hiển nhiên không hề khác nhau.

Nội tâm Tần Nguyệt cũng là một trận cay đắng, lần thứ nhất hắn cảm giác được, có thể mục tiêu của mình là sai rồi.

Dưới Điểm tướng đài có hơn hai ngàn học sinh, còn có hai, ba ngàn binh sĩ già nua yếu ớt, ở dưới khí thế của Tiêu Khinh Vương, từng cái từng cái kích động đến nhiệt huyết sôi trào, không người nào dám lớn tiếng thở một hồi, không người nào dám ung dung động đậy. Năm ngàn người, nhưng dường như hoàn toàn yên tĩnh.

Hết thảy Trấn quốc Thần vệ đồng thời điều động, hiệu suất cực kỳ kinh người. Rất nhanh 124 tên tướng lĩnh toàn bộ bị trói gô tới, từng cái từng cái bị đè xuống đất. Có chút ban đầu còn không phục, nhưng thời điểm thấy Tần Dương cũng bị trói thành bánh chưng, treo ở dưới soái kỳ, nhất thời trực tiếp co quắp lại.

124 người, một tên không ít, tất cả đều quỳ gối dưới điểm tướng đài, phía sau mỗi người đứng một tên Thần vệ, đem bọn họ ép gắt gao, không dám có nửa phần phản kháng.

Con ngươi của Tiêu Khinh Vương ở trên thân những người này điểm qua, như nhìn lợn chết, châm chọc cười lạnh nói:

– Các ngươi nhất định cho rằng pháp không trách chúng đúng không? Các ngươi nhất định cho rằng Lý Thuần Dương không có cách nào bắt các ngươi? Hiện tại, liền lấy đầu lâu của các ngươi tế cờ! Đời sau phải nhớ, Thiên Thủy quốc ít đi các ngươi, vẫn huy hoàng như thường, đừng đem mình xem quá nặng, các ngươi là cái rắm gì!

Hắn vung tay lên, một luồng sát khí băng lãnh đến tận xương tủy lướt nhẹ qua mặt.

– Giết!

Chi!

124 người kia sợ đến hồn phi phách tán, vốn cho rằng trói bọn họ đến chỉ là giết sự oai phong của bọn họ. Cuối cùng còn phải dựa vào bọn họ đi lĩnh quân đánh trận, không nghĩ tới thật là mất đầu. Này đã vượt qua tất cả mọi người dự tính.

– Chậm đã!

Đột nhiên một thanh âm hùng hồn từ đằng xa truyền đến, Cao Phong như là bay lên không phi hành, trong nháy mắt hắn chạy vội tới dưới điểm tướng đài, đột nhiên hai đầu gối quỳ xuống, hai tay giơ cao một đạo thánh chỉ, không ngừng thở hỗn hển, trên người đã sớm bị mồ hôi ướt đẫm, hiển nhiên không có nghỉ ngơi một chút.

– Bệ hạ có chỉ, kính xin Khinh Vương tiếp chỉ!

Cao Phong lớn tiếng thở dốc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.