Bá Yêu Mưu Tình

Quyển 1 - Chương 11: Không phải bọn cướp? !




Nháy mắt đã trải qua ba tháng, Ý Thiên xuyên qua chín trăm cái cửa động, tần suất chấn động của kết giới đã đạt tới mức tám tỷ lần một giây. Toàn thân Ý Thiên đã không thể nhìn thấy, hóa thành một đám mây không ngừng chuyển động, biến thành thứ cơ bản nhất trong thiên địa.

Đây chính là nguyên lực hỗn độn tinh thuần nhất trong thiên địa, có thể sáng tạo tất cả, hủy diệt tất cả, điều khiển tất cả.

Ý Thiên lúc này đã không thể được gọi là "người", thế nhưng phải gọi hắn là gì thì không ai biết.

Mười ngày còn lại cũng qua đi trong nháy mắt.

Ngay khi Ý Thiên tiến vào động thứ một nghìn thì Liễu Như Nguyệt cũng đã tiến vào Thiên Nguyệt Động trong đêm hôm đó.

Lúc này Thiên Nguyệt Động đã không còn như xưa. Kết giới ở các cửa động vẫn còn, thể nhưng lại không tồn tại chấn động, không thể lại hủy diệt bất kỳ sinh mệnh nào nữa.

Đây là lần đầu tiên Liễn Như Nguyệt tiến vào Thiên Nguyệt Động, thế nhưng nàng ta cũng hiểu rất rõ tình hình trong đó. Trên trán nàng ta xuất hiện một đóa hoa lan hiển lộ tinh quang, tỏa ra hào quang huyết lệ, dẫn nàng ta đi xuyên qua cửa động.

Bởi vỉ có Ý Thiên tồn tại, thể nên Liễu Như Nguyệt sau khi tiến vào Thiên Nguyệt Động không gặp bất kỳ nguy hiểm gì. Nàng ta dưới sự chỉ dẫn của hoa lan đi xuyên qua từng cái cửa động, bên trong mỗi một kết giới lại lấy ra một đạo quang mang.

Cứ xuyên qua một cẳ động, xuyên qua một kết giới là Liễu Như Nguyệt lại tiêu phí thêm một đoạn thời gian, tổng cộng lại chính là thành một quá trình rất dài.

Quá trình này ước chừng kéo dài ba ngày, đến khi Liễu Như Nguyệt xuyên qua cửa động cuối cùng thì trong tay nàng đà có thêm một thanh quang kiếm trong suốt, lóe ra hào quang khi minh khi ám.

Còn lúc nàacute; Thiên cũng đã sớm hoàn thành Thiên Nguyệt Luyện Hồn Thuật.

Tần suất chấn động ở kết giới cuối cùng này cao đạt tới mười tỷ lần một giây, cực kỳ khủng bố.

Trải qua mỗi giây mười tỷ lần chấn động thôi luyện, nhục thân và nguyên thần của Ý Thiên đã vượt ra khỏi phạm vi loài người, đà trở thành một loại vượt qua thiên địa, vượt qua vạn vật.

Thiên địa không thể để cho loại này tồn tại, bởi vậy khi Ý Thiên xuyên qua tầng kết giới cuối cùng, hoàn thành Thiên Nguyệt Luyện Hồn Thuật thì một tia chớp màu tím đã phá không mà tới, đánh thẳng vào người Ý Thiên.

Đó là tử tinh thần lôi, chính là loại khủng bố nhất trong cửu thiên thần lôi, trực tiếp xuyên qua thời không, hội tụ thành một cột sáng.

Đường kính của cột sáng đó hơn một trượng, hội tụ hơn mười tỷ tia tử tinh thần lôi, mỗi tia tử tinh thần lôi lại dùng tần suất mỗi giây thay đổi năm tỷ lần không ngừng biến hóa, hình thành một lực đủ để hủy diệt vạn vật trong thiên địa.

Lực lượng này đánh vào người Ý Thiên, trong nháy mắt đã bị cả người hắn hấp thụ. Cả người hắn vốn đang ở dạng mây mù trong suốt, bây giờ có tử tinh thần lôi lại biến thành màu tím đỏ, nhìn vừa quỷ dị lại vừa thần bí.

Cảnh này chỉ kéo dài chốc lát, lập tức bản thể của Ý Thiên lại hiện ra. Cả người hắn bây giờ trần trụi, lông tóc toàn thân biến thành màu tím đỏ yêu dị, khuôn mặt tuấn mĩ không ngôn tò nào có thể tả nổi, lộ ra vẻ thong dong bình tĩnh và tự tin. Hai mắt hắn tím sẫm, thần bí mà sâu thẳm, làm cho người ta không thể nhìn thấu tâm tư của hắn.

Cười lạnh một tiếng, quang hoa hội tụ quanh người Ý Thiên. Vô số quang ba quấn quanh thân thể hắn, tạo thành một cái quang đái (giải áo bàng ánh sáng). xem tại .

Quang đái này do vô số hào quang hội tụ thành, mỗi một đạo quang mang đều có tần suất khác nhau, liên tục thay đổi, trong hư không tạo thành vô số nút thắt thời không, tạo ra một khí tràng không thể nhìn thấy, thành hàng vạn phòng ngự kết giới.

Nhìn quang đái ngoài thân, Ý Thiên cười nói: "Thiên Nguyệt Luyện Hồn, độc nhất vô nhị, Vạn Tượng Vô Cực, không đâu không rò. Xoay chuyển đất trời, khởi tử hồi sinh, thiên nguyệt tri trảm, phá thiên diệt địa."

Tâm niệm thay đổi, tất cả dị tượng ngoài thân của Ý Thiên đều biến mất, cả người nhạt dần đi trong hư không, nháy mắt đã biến mất.

Kể từ khi Ý Thiên mất tích, Hoàng Thiên Phát liền luôn lo lắng, thường xuyên ngẩn người, làm việc không cẩn thận, hay bị người chỉ trích.

Chiều hôm nay, một mình Hoàng Thiên Phát đi ra ven biển mua một ít đồ hải sản. Vừa đẩy xe đồ đi ra khỏi cửa căng tin thì đà gặp hai người đang tiến tới.

Bởi vì lo lắng không yên cho nên Hoàng Thiên Phát cũng không nhận ra, đợi đến khi xe đồ đâm vào người ta rồi thì lão mới đột nhiên cảm thấy.

Càng để cho Hoàng Thiên Phát không yên lòng chính là người kia nhìn thấy nhưng lại cố ý không né không tránh, mài đến khi Hoàng Thiên Phát đâm phải thỉ mới lớn tiếng quát: "Ngươi không có mắt à! Đi đường không chịu nhìn, ngày thường làm việc thì lề mề, ngươi có muốn làm việc nữa không?"

Hoàng Thiên Phát tái mặt, sợ hãi nói: "Xin tổng quản tha lỗi! Vừa rồi là ta nhất thời thất thần, sau này cũng không dám nữa."

Hóa ra hai người đang đi tới này, một người là tổng quản ngoại môn Đỗ Quân, một người là đệ tử chân truyền Vương Chí Thư của Thiên Nguyệt sơn trang.

Đỗ Quân năm nay khoảng năm mươi, nhìn qua thì lại giống như mới chỉ ba bảy ba tám tuổi, làm người nghiêm túc lành khốc, có tiếng là thiết diện diêm la.

Vương Chí Thư năm nay hai mữơi sáu tuổi, cao lớn tuấn tú lịch sự, là đệ tử trung tâm của sơn trang, có tù vi và địa vị cực cao.

Lần này Đỗ Quân dẫn Vương Chí Thư ra ngoại viện là để tăng cường giới bị, yêu cầu trên dưới toàn trang giữ tinh thần, không được phép lơi lỏng trong vài ngày tới.

Bởi vỉ càng ngày càng gần đến ngày thiên cẩu thực nhật, vô số cao thủ mưu đồ Thiên Nguyệt Động đã tiến về phía Thiên Nguyệt sơn trang, sơn trang không thể không chuẩn bị trước.

Lúc trước, Hứa Thuần Dương tiến tới ý đồ dùng danh nghĩa hợp tác để quang minh chính đại tiến vào Thiên Nguyệt Động, tiếc là đã bị Liêu Viêm Dương tò chối.

Chính vỉ như vậy mà Thiên Nguyệt sơn trang trở nên khẩn trương, Liễu Viêm Dương hạ lệnh trên dưới toàn trang tăng cường giới bị.

Bây giờ Hoàng Thiên Phát bởi vỉ lo lắng cho Ý Thiên, lại bị tổng quản ngoại môn Đô Quân gặp phải, kết quả có thể tưởng tượng ra.

"Còn dám nói đến lần sau! Lần này ta sẽ phạt ngươi thật nặng, để cho các ngươi biết thân biết phận. Chí Thư, ngươi dân hắn đến bên ngoài Huyền Nguyệt Các, ta muốn xử phạt hắn trước mặt mọi người, trước mặt đệ tử nội môn và ngoại môn. Phạt đánh trăm trượng."

Sắc mặt Hoàng Thiên Phát tái nhợt, lập tức quỳ xuống xin tha.

"Tổng quản, ngài tha cho ta lần này đi. Niệm tình ta đã làm cho sơn trang bao nhiêu năm nay, không có công lao cũng có khổ lao, tổng quản tha cho ta đi!"

Đỗ Quân lạnh lùng nói: "Bây giờ cả sơn trang đang cần phải nghiêm khắc, nếu ta tha cho ngươi thì sao quản được những người khác? Chí Thư, lập tức đưa hắn đến bên ngoài Huyền Nguyệt Các, lại gọi toàn bộ đệ tử nội ngoại môn đến xem."

Chí Thư gật đầu, tay phải lăng không tóm lấy Hoàng Thiên Phát, mang lão đến bên ngoài Huyền Nguyệt Các.

Hoàng Thiên Phát vừa sợ vừa giận, không ngừng xin tha, tiếc là Đỗ Quân không hề để ý tới.

Rất nhanh, Vương Chí Thư đã mang Hoàng Thiên Phát đến bên ngoài Huyền Nguyệt Các, thuận tay ném xuống đất.

Đỗ Quân sai người mang gậy gỗ ra, giao cho một đệ tử ngoại môn tiến hành xử phạt.

"Làm việc không chuyên tâm, phạt một trăm trượng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.