Bà Xã Tử Thần Khuynh Thành Của Tổng Tài Hắc Đạo

Chương 7: Quà




Thấy Lăng Đầu Thanh đã phản ứng lại, Yêu Nghiệt lạnh giọng hừ một tiếng, không nói gì, đi đến tóm cổ áo Ly Tử An lắc hai cái liền biến cậu thành trẻ con.

“Còn đệ! Ly Tử An! Bị người ta cưỡi có cảm tưởng gì?”

“Á! Đau! Ca, ca nắm vào tóc đệ!”

Ly Tử An nhe răng nhếch miệng lên án, phản ứng lại là vừa mới có tên ngốc bám lấy sau lưng cậu, nhất thời hận không thể ăn luôn Lăng Đầu Thanh cho hả giận.

“Điêu xà lớn mật! Ngươi dám, ngươi dám… Còn không mau lấy cái chết tạ tội!”

Lăng Đầu Thanh kinh sợ, “Báo cáo Đại Vương, tiểu nhân… vừa rồi tiểu nhân không làm gì hết!”

Tất cả mọi người đều không muốn để xảy ra chuyện này. Vấn đề bây giờ không phải là truy cứu trách nhiệm mà là phải che giấu thế nào. Loại chuyện này truyền ra ngoài có dễ nghe không? Cưỡi chính là cưỡi, cho dù lấy chết tạ tội cũng có không có tác dụng!

Đương nhiên Yêu Nghiệt biết điều đó, cho nên...

Hắn chỉ muốn hù dọa bé đen mập sống ba nghìn năm không biết trời cao đất dày này một chút thôi.

“Kiêu ngạo? Không an phận? Giờ hay chưa? Mất mặt chưa?”

“Ca! Ca còn trách đệ? Ca mau giết chết gã đi!”

Bé đen mập quả thật phẫn nộ… trước mặt chị Y Y làm cậu mất mặt! Con rắn ngu xuẩn đáng chết!

Yêu Nghiệt tùy tay phong bế thần lực của cậu vứt sang bên cạnh, cậu lập tức nổi giận đùng đùng đi tìm Lăng Đầu Thanh tính sổ. Lăng Đầu Thanh không nhúc nhích tùy ý đứa trẻ xả giận, trong lòng cũng biết chuyện này đã cho qua. Chỉ cần Đại Vương không truy cứu thì đứa trẻ truy cứu cũng vô dụng. Để cậu đánh hai ba phát cũng không sao, không chết người được.

Lăng Đầu Thanh đúng là ngốc nghếch, gã cũng không ngẫm lại, bây giờ đứa trẻ không thể làm gì gã là vì cậu bị Yêu Nghiệt phong bế thần lực. Sớm muộn cậu cũng phải quay về Đông Hải, Yêu Nghiệt không thể phong bế cậu cả đời. Đứa trẻ này mang thù như vậy, sao có thể ngậm bồ hòn làm ngọt chứ?

Huống chi gã lại làm cậu mất mặt trước mặt chị Y Y!

Cho nên Lăng Đầu Thanh vẫn là một tên đầu có hố!

Nhưng dù đầu gã có hố, nhưng so với Tên Ngốc and Hà Chính Trực thì vẫn chiếm chút thế thượng phong.

Tên Ngốc còn đỡ, Hà Chính Trực uống rượu say nên chỉ số thông minh hoàn toàn offline. Nhìn thanh niên tuấn tú biến thành bé trai đáng yêu, không những không xem chuyện này kỳ quái mà còn đang ở bên kia hóng hớt vỗ tay nữa. Xong thoáng nhìn mọi người há mồm trợn mắt nhìn mình, còn sở mũi, đặc biệt vô tội, “Sao vậy? Sao cứ nhìn chị, mơ thôi mà! Nhìn này, em cũng đã sinh ba đứa nhỏ! Thật tốt! Mau vỗ tay! Mau tung hoa!”

Trong lòng Đậu Đậu ôm hai đứa, chậm rãi cúi đầu nhìn Viên Viên há mồm và Biển Biển không nói gì trong lòng mình, “Đâu mà ba! Rõ ràng chỉ có hai!”

“Đó, chỗ kia còn một đứa.”

Hà Chính Trực giơ ngón tay, người bị chỉ rõ ràng là bé đen mập!

Đậu Đậu co rút khóe miệng, “Nói hươu nói vượn gì đó! Đó là em chồng em!”

Hà Chính Trực yếu ớt à một tiếng, ngồi ở sofa nghĩ hồi lâu, hỏi, “Vậy mọi người còn đánh nữa không? Không đánh thì chị đi ngủ đây.”

Ly Tử An nghe vậy, quên cả đánh Lăng Đầu Thanh, “Chị, vào phòng em ngủ đi.”

Đậu Đậu giật giật khóe miệng, đại khái cũng hiểu được… Bé đen mập còn chưa chết tâm! Còn muốn Hà Chính Trực ngủ với cậu!

Cậu không thấy Diệp Tinh Thần đã đỏ mắt rồi sao?

Cứ quậy như vậy, còn muốn để cho người ta kết hôn không hả?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.