Bà Xã Tử Thần Khuynh Thành Của Tổng Tài Hắc Đạo

Chương 45: Lên Bảng




Tên Ngốc vừa nghe vậy sửng sốt, không hiểu nhưng vẫn gật đầu, “Mấy năm trước em đã tính ra, nếu không anh nghĩ tại sao em lại suốt ngày tiết lộ hành tung của anh cho chị ấy? Em ăn no nhàn rỗi không có việc gì làm sao?”

Biểu tình Diệp Tinh Thần sáng lên… Anh vẫn cho là thế!

Tên Ngốc quả thực muốn điên, “Em đâu có nhàm chán như vậy! Không phải là do em thấy hai người sớm muộn cũng đến với nhau nên mới thuận tay giúp sao? Đúng là lòng tốt bị nghĩ thành lòng lang dạ thú!”

Sau đó Diệp Tinh Thần mỉm cười, “Số mệnh đã định? Sớm muộn cũng đến với nhau? Vậy thì sao có thể dễ dàng thay đổi? Tinh Trạch, tự em mâu thuẫn chính mình à?”

“Nhưng Ly Tử An không giống những kẻ khác!”

“Hử?”

“Cậu ta là… Ôi chao, dù sao cũng không giống, nếu là người khác thì em đã không hoàng thượng chưa vội thái giám đã gấp thế này. Cậu ta có thể ảnh hưởng đến số mệnh người khác! Cậu ta căn bản không phải người!”

Về chuyện sửa số mệnh này, lúc cậu ở núi Đạo Vương đã biết. Tuy rằng sư phụ không chịu dạy đứng đắn nhưng tri thức lý luận vẫn dạy không ít, thoạt nhìn rất có đạo lý nhưng cậu lại không dùng được. Sư phụ nói rằng mọi người đều có số mệnh, tình hình chung sẽ không dễ thay đổi, trừ phi bên cạnh có người bát tự quá cứng, hoặc người bên cạnh… không phải là người!

Ly Tử An này đi ra từ Long Cung, rõ ràng có thể ảnh hưởng số mệnh người khác!

Cậu có thể không sốt ruột sao?

Thấy Tên Ngốc gấp đến giơ chân, Diệp Tinh Thần nhíu mày, “Em nói thật à?”

“Đương nhiên! Em lừa anh làm gì?”

“Vậy Ly Tử An kia là gì?”

Diệp Tinh Thần vừa hỏi vậy, Tên Ngốc nhanh chóng chạy qua đóng cửa, sau đó chạy hai bước đến nói bên tai Diệp Tinh Thần, “Rồng!”

Diệp Tinh Thần, “… Coi như anh chưa hỏi.”

Diệp Tinh Thần mở cửa bước ra ngoài, Tên Ngốc chạy theo một đường khuyên bảo, nhưng cậu đuổi đến tận nhà để xe, đối phương cũng không cho cậu một câu trả lời thuyết phục. Tên Ngốc tỏ vẻ tâm tình đều mệt, đứng ngoài cửa sổ xe thở hổn hển, cuối cùng từ bỏ, “Được được được, anh đi đi, em mặc kệ! Đến lúc đó người hối hận là anh chứ không phải em!”

Nói xong quay người lại, mở cửa chiếc Ferrari đỏ bên cạnh chiếc Rolls-Royce đen, trước khi đó còn mở cửa kính phất tay với Diệp Tinh Thần, “Bai bai anh hai!”

Tên Ngốc nói đi là đi, nhanh như chớp ra khỏi Diệp gia, không dừng chút nào.

Diệp Tinh Thần ngồi trên xe suy nghĩ lung tung một lát, giẫm chân ga, quyết định đuổi theo.

Hai chiếc xe chạy song song, Diệp Tinh Thần một tay cầm lái, một tay lấy thuốc lá hút. Tư thế hút thuốc của anh rất tao nhã, khói thuốc dần dần tản ra, mông mông lung lung, gương mặt mơ hồ không rõ, thanh âm cũng có chút trống rỗng.

“Cô ấy ở đâu?”

Rốt cục anh vẫn không nhịn được hỏi, có lẽ em trai ngốc nói thật cũng không chừng.

Mắt Tên Ngốc nhìn phía trước, trong lòng nghĩ “em biết anh là người như vậy mà” nhưng ngoài miệng lại nói, “Không phải anh không lo lắng sao?”

Diệp Tinh Thần, “Dù sao cô ấy cũng còn nhỏ…”

“Anh thì lớn lắm à?”

“... Ừ.”

“... Anh biết Ly Tử An bao nhiêu tuổi không?”

“Hai mươi?”

“Hai mươi?” Tên Ngốc nghe xong liền cười ha ha, “Ba nghìn!”

“Ba ngày*?” Diệp Tinh Thần kinh ngạc, “Ăn gì mà lớn nhanh thế? Chẳng trách nhìn giống giống Tên Ngốc.”

* Phiên âm ba nghìn với ba ngày trong tiếng trung đọc gần giống nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.