Bà Xã Tử Thần Khuynh Thành Của Tổng Tài Hắc Đạo

Chương 44: Chung Sống




Đậu Đậu nghĩ đến đây, hoàn toàn tin Yêu Nghiệt, mà còn vì kĩ thuật đoán mệnh của tên nhóc nhà mình mà cảm thấy tự hào vô cùng.

Nếu Tên Ngốc biết sư thúc khen cậu như vậy, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ. Đáng tiếc cậu không biết, cậu còn đang mải vây quanh anh cậu đây.

“Anh! Sao anh còn ở đây? Em nghe nói rồi! Hôm đó hôn lễ kết thúc người đó liền luôn đi theo chị Hà, sao anh lại không biết sốt ruột chứ?”

Diệp Tinh Thần ngồi trên sofa, cầm chén rượu quơ quơ, giống như không có cảm xúc gì.

Hôm qua anh đã tự nói với mình, nếu cô tiếp tục đến quấn anh, không cần biết tình cảm đó là thật hay giả thì anh vẫn sẽ biến nó thành thật.

Đáng tiếc, không có.

Cả quá trình cô chỉ ngồi im lặng, đến khi anh đến trước mặt, cô cũng chỉ quy củ gọi một câu anh Tinh Thần.

Cho nên…

“Không phải con gái anh, sao anh phải gấp?”

Sao phải gấp? Dựa vào đâu mà phải sốt ruột? Có lẽ cô ấy thích con trai như vậy cũng không chừng…

“What?” Tên Ngốc vừa nghe vậy liền ngây người, “Không phải con gái anh?”

Này… là cái gì đây? Vì sao cậu không hiểu?

“Anh không sợ chị ấy gặp chuyện không may sao?”

Diệp Tinh Thần uống hết ly rượu, lại rót một ly nữa, “Sợ cái gì, cô ấy đã trưởng thành rồi.”

Anh hờ hững nói, như trần thuật một chuyện, động tác cũng không có biểu hiện suy sụp gì, thoạt nhìn giống như thật sự không quan tâm.

Tên Ngốc biết, bây giờ trong lòng anh nhất định rất khổ sở!

Người Diệp gia đều như vậy, càng muốn gì đó sẽ càng không biểu hiện ra ngoài. Lần trước thấy anh cậu bình tĩnh như vậy là lúc mới nhận công ty bị nhóm cổ đông phản đối ý kiến. Khi đó cậu mới hơn mười tuổi, cậu chỉ thấy lúc đó anh cậu ngồi trong nhà bình tĩnh nhìn văn kiện, buổi chiều lại họp cổ đông, sắp xếp thảo luận, vẫn thuyết phục mọi người nghe theo ý kiến của anh. Lúc ấy cậu còn nhỏ, chỉ cảm thấy nhiều người lớn hung hăng cãi nhau như vậy thật đáng sợ!

Nghĩ đến đây, Tên Ngốc ngồi xuống, đối diện Diệp Tinh Thần, một hồi lâu cũng với lấy một ly sạch sẽ trên giá. Diệp Tinh Thần nhìn động tác của cậu, không nói chuyện, chỉ tiếp tục uống rượu.

Tên Ngốc uống xong ly rượu, buông chén không xuống, “Anh, nếu em nói anh và chị Hà là mệnh đã định sẵn bên nhau, anh có tin không?”

Diệp Tinh Thần sửng sốt một chút, đột nhiên cười, càng cười càng lớn, càng lớn càng vô lực.

Phản ứng của anh nói cho Tên Ngốc, căn bản anh không tin lời cậu.

Diệp Tinh Thần cười hồi lâu, buông chén nhìn đồng hồ, “Công ty còn có việc, anh đi trước đây.”

“Anh! Anh không tin em?”

Tên Ngốc không thể nhịn được nữa, đứng lên, “Vậy anh tin gì? Anh có biết bây giờ anh nhìn giống một tên yếu đuối lắm không?”

Diệp Tinh Thần dừng bước, sau lại tiếp tục đi.

“Em thật không hiểu được chị Hà thích gì ở anh mà có thể kiên trì theo đuổi nhiều năm như thế? Được, anh không tin thì quên đi, đợi chị Hà thật sự ở cùng Ly Tử An, xem anh đi đâu mà khóc!”

“Tinh Trạch, em vừa nói anh và cô ấy có số mệnh đã được định sẵn với nhau?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.