Bà Xã Tử Thần Khuynh Thành Của Tổng Tài Hắc Đạo

Chương 17: Trợ Lực




Vì thế cô chắn cửa, lớn giọng vang trời, “Câu hỏi thứ nhất! Lần đầu tiên xxx với cô dâu ở đâu, thời gian, địa điểm, miêu tả không ít hơn 20 chữ!”

Đậu Đậu vừa nghe vậy, nhất thời sững sờ, “Chị Hà! Chị đang làm gì đó!”

Hà Chính Trực vô tội nhìn cô, “Em không nói cho chị biết thì chị chỉ có thể đến hỏi anh ta thôi. Khi chọn chị làm phù dâu, em nên giác ngộ điều này rồi!”

Đậu Đậu, “... Em nói! Em nói được chưa! Chị đừng hỏi nữa, lại đây em nói cho chị!”

Nhưng đã chậm, Yêu Nghiệt ngoài cửa trầm ngâm một lát, nói, “Khoảng bốn tháng trước, Kim gia, cô ấy cắt cổ tay, tôi nhân dịp đó mà vào, cứ như vậy.”

Hà Chính Trực đếm đầu ngón tay, đếm xong cắn răng, “Vừa đủ hai mươi chữ! Người đàn ông nhà em đúng là tích chữ như vàng! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc em cắt cổ tay, nếu chị nhớ không nhầm thì lúc đó...”

“Ừ, lúc đó em xấu đến mức có thể dọa người ta khóc lên, là anh ấy mù.”

Hà Chính Trực gật đầu chấp nhận, “Ừ, đúng là mù. Nhưng cũng có thể nói là tình yêu đích thực! Em xấu như vậy mà anh ta còn có thể thích em, ngoại trừ mù và tình yêu đích thực thì không còn loại thứ ba!”

Đậu Đậu co rút khóe miệng, mất tự nhiên dịch mông, “Chị có gì muốn hỏi thì hỏi em đi, để anh ấy nói ở ngoài ấy thì mặt mũi em còn để đâu nữa!”

Thật ra cũng không sao, lúc Hà Chính Trực hỏi thì Yêu Nghiệt đã hạ kết giới. Đội ngũ đón dâu đi bên cạnh hắn đều là yêu, đạo lý cái gì nên nghe cái gì không nên nghe thì vẫn phải hiểu. Thế nên không cần nhắc nhở, một đám yêu mang dáng vẻ con người đã tự động bịt tai rồi.

Đương nhiên Đậu Đậu không biết những chuyện này.

Cô còn không biết người đàn ông nhà cô nghe được cô muốn nói thì thú vui ác độc lại nổi lên, muốn Hà Chính Trực hỏi càng nhiều câu đen tối hơn nữa…

Hà Chính Trực quả nhiên rất trợ lực, “Là em nói đó nha, vậy chị hỏi! Phương diện kia của anh ta thế nào?”

Đậu Đậu, “... Cũng… cũng được.”

“Cái gì mà cũng được? Hai người ngủ với nhau lâu như vậy, còn sắp kết hôn sống với nhau cả đời, làm sao mà cũng được chứ?”

“... Chị hỏi em mấy câu này thật sự được chứ, Diệp Tinh Thần biết không?”

Đậu Đậu chắc chắn sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt, hỏi lại một câu làm Hà Chính Trực nghẹn lời, “Ai nha, anh ấy biết thì sao, anh ấy chỉ coi chị như em gái. Chị chuẩn bị nghe lời em không theo đuổi nữa đây!”

Đậu Đậu, “...”

Cô đoán không sai, Hà Chính Trực và Diệp Tinh Thần không có chút tiến triển nào!

“Ôi chao, hôm nay em kết hôn đó, hỏi chị làm gì? Cũng không phải chuyện vui vẻ… Em cứ dịch mông làm gì? Trên giường có đinh hả?”

Hà Chính Trực nói cong, xốc váy Đậu Đậu lên nhìn, Đậu Đậu đỡ trán, lại thấy may mắn… May mà váy cô là váy đuôi cá!

Nếu không Hà Chính Trực lật lên như vậy, chẳng phải sẽ phát hiện cô chỉ mang mỗi tất chân thôi sao!

Ai u, tập tục phong kiến thật đáng chết!

Sở Ngọc Bình vừa mang đồ ngủ của cô ném hết vào máy giặt. Lúc này cô muốn tìm quần trong mặc cũng không có!

Đây là lý do vì sao bà chọn váy đuôi cá? Thật sự là mưu tính sâu xa!

Đậu Đậu cảm khái vạn phần, nhưng trên mặt lại nói, “Không có gì, chỉ hơi lạnh thôi.”

“Lạnh thì mặc quần giữ ấm vào! Dù sao em mặc váy này có thêm quần giữ ấm cũng không nhìn ra, chị đi lấy cho em!”

“Đừng! Em ở đây không có quần giữ ấm!”

Không thể để Hà Chính Trực lấy giúp cô, đến lúc đó cô phải mặc thì cô ấy nhất định sẽ phát hiện cô chỉ mang tất chân!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.