Bà Xã Tử Thần Khuynh Thành Của Tổng Tài Hắc Đạo

Chương 117: Cuộc Thi Ca Sĩ Thanh Niên




Không rõ bởi vì sắp đến kỳ thi Đại Học hay bởi các loại bệnh truyền nhiễm làm duyên cớ, ngày nghỉ vào mùng một tháng năm hàng năm phải hủy bỏ.

Văn Tùng với điểm thành tích miễn cưỡng có thể qua, nhưng khi chứng kiến phiếu điểm của Mạnh Vũ Phàm, cảm giác đầu tiên là: Mạnh Vũ Phàm không phải người, cảm giác thứ hai: Mình phải đi chết đi, Mạnh Vũ Phàm trước kia rõ ràng học khoa tự nhiên a.

Sau đó, giáo viên chủ nhiệm lại một lần nữa đổi chỗ, Văn Tùng và Mạnh Vũ Phàm vẫn ngồi cùng bàn. Nhưng bên cạnh đó lại phát sinh vấn đề nhỏ: Đề nghị muốn đổi lại vị trí, có nữ sinh mãnh liệt hướng giáo viên chủ nhiệm yêu cầu được ngồi cùng bàn với Mạnh Vũ Phàm, nữ sinh kia là học về thanh nhạc, giọng nói ngọt ngào, dung mạo cũng ngọt ngào. Bởi vì đứng ở bục giảng hướng chủ nhiệm lớp đưa ra yêu cầu, âm lượng cũng không nhỏ, vừa vặn toàn bộ lớp đều nghe được, lập tức, lớp học đang yên ắng lại náo nhiệt hẳn lên. Văn Tùng đầu óc trống rỗng, cúi đầu, Mạnh Vũ Phàm không nhìn thấy nét mặt của cậu. Giáo viên nam trẻ tuổi cươi cười hỏi nguyên nhân. Nữ sinh cũng rất hào phóng trả lời:” Em đi học có rất nhiều chỗ không hiểu, ngồi cùng bàn với Mạnh Vũ Phàm có thể nhờ cậu ấy hướng dẫn dùm.” Chủ nhiệm gật gật đầu, đem phiền toái giao cho Mạnh Vũ Phàm:” Mạnh Vũ Phàm, em quyết định đi.” Nói xong, lại giống như sợ hãi điều gì mà bước nhanh ra khỏi phòng.

Mạnh Vũ Phàm nhìn chăm chú lớp học, đứng lên chậm rãi sắp xếp lại sách sở, cậu và Văn Tùng từ hàng thứ ba chuyển lên hàng thứ hai. Văn Tùng lúc này vẫn cúi đầu, Mạnh Vũ Phàm nhịn không được khe khẽ thở dài, nhìn về phía Tôn Tinh:” Tôi không đồng ý.” Nữ sinh trên mặt biểu lộ vẻ ngoài ý muốn, cả lớp dù sao cũng nghe thấy yêu cầu của cô, lý do cũng rất hợp lý, Mạnh Vũ Phàm dù sao cũng phải cho cô chút mặt mũi, nhưng cứ như vậy cự tuyệt khiến cho người luôn được cưng chìu, nâng trong lòng bàn tay sinh ra ủy khuất, cũng rất không cam lòng, há mồm quay qua hỏi:” Vì cái gì a?”

” Cậu rất ầm ĩ “

Quả nhiên là Mạnh Vũ Phàm! Đinh Đinh trong lòng trầm trồ khen ngợi, cô đã sớm thấy Tôn Tinh ồn ào, nói toạc ra là, lúc sơ trung, Tôn Tinh có học cùng lớp với cô cùng Văn Tùng, Đinh Đinh không hề thích thứ “Duyên phận” này chút nào. Tôn Tinh một chút nói không ra lời, cứng ngắc tại chỗ.

Mạnh Vũ Phàm cúi đầu nhìn Văn Tùng, đúng lúc, Văn Tùng cũng ngẩng đầu nhìn cậu, Mạnh Vũ Phàm có chút nghịch ngợm nháy nháy mắt phải, Văn Tùng cố nén cười, cúi đầu cùng Mạnh Vũ Phàm thu dọn lại sách vở.

Lúc này trong lớp khôi phục lại ồn ào, không ai chú ý đến Tôn Tinh khóc chạy ra khỏi phòng học.

Thời gian cách kỳ thi Đại Học còn hai tuần, chương trình cấp ba trên cơ bản thì tự học là chính. Sinh viên nghệ thuật liên tục nhận được thư thông báo trúng tuyển của các trường, cũng không thật sự được chọn hết, nên hết sức nỗ lực vì kỳ thi Đại Học và kỳ thi Nghệ Thuật sau đó. Bởi vậy trong lớp nghệ thuật chia ra hai hiện tượng: Một loại chiếm đại bộ phận, lười biếng, được ngày nào hay ngày đó, bởi vì bọn họ nhận được thư thông báo. Còn một loại chiếm số ít không nhận được thư thì nỗ lực vươn lên, liều chết mà học, vì vận mệnh cuối cùng mà chuẩn bị.

Văn Tùng năm trước khảo thi bốn cơ sở thì nhận được thư thông báo của ba trường, dù mẹ Văn rất thích trường Sư phạm nhưng cuối cùng vẫn là chọn theo ý của Văn Tùng, vì không có thư thông báo gửi cho cậu, điều này làm cho mẹ Văn hoài nghi con mình: Có hay không đã đi thi?!. Dù sao ba trường này đều rất không tồi, Văn Tùng quyết định sau kỳ thi Đại Học thì không tham gia kỳ thi Nghệ thuật trong tỉnh nữa, cha Văn tỏ vẻ ủng hộ:” Trời thì nóng nực, đừng có làm khổ quá, ba cái trường này chọn một cái không tốt a?!” Nghe thấy vậy mẹ Văn cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Mạnh Vũ Phàm kỳ thực cũng khảo thi ở bốn trường, hơn nữa đều nhận được thư thông báo, điều này lần nữa khiến cho Văn Tùng cảm thấy Mạnh Vũ Phàm không phải là người. Vì vậy, sau tiết tự học, Văn Tùng lại sinh ra thêm thói quen: Lật xem thư thông báo của Mạnh Vũ Phàm. Nhưng Văn Tùng phát hiện, thư gửi cho Mạnh Vũ Phàm đều ở các trường phía Bắc, thậm chí có hai chỗ ở thành phố. Văn Tùng thực hối hận, bởi thư thông báo của mình thì hai chỗ đều ở phía Nam, duy chỉ có một chỗ thì lại là tỉnh ở cuối phía Bắc, không có cơ hội cùng thành phố với Mạnh Vũ Phàm.

Mạnh Vũ Phàm đương nhiên nhìn ra Văn Tùng khổ sở, cho nên tại lúc Văn Tùng lần thứ bảy lật xem thư thông báo của mình, đã viết một tờ giấy đưa cho cậu: Khác thành phố không sao cả, tất nhiên phải chọn trường tốt, làm người không được bạc đãi chính mình. Hơn nữa, về sau cũng không phải không thấy được.

Văn Tùng xem hết tờ giấy, phẫn nộ mà vo thành một cục, trực tiếp nhìn chằm chằm vào thư thông báo của trường Đại Học âm nhạc nổi danh ở thành phố, hận không thể xé nát nó. Mạnh Vũ Phàm chứng kiến Văn Tùng như vậy, nhảy dựng lên, thò tay một phát bắt được cánh tay trái của Văn Tùng. Thời tiết dần dần nóng nực, Văn Tùng hôm nay trong đồng phục mặc cái áo sơ mi ngắn tay, vừa mới cởi ra, bị Mạnh Vũ Phàm cầm một cái, tự nhiên cảm nhận được ngón tay hơi lạnh của Mạnh Vũ Phàm, ngón tay thon dài che lên làn da vì lâu không được tiếp xúc với ánh mặt trời mà trở nên trắng nõn của Văn Tùng. Hai người thật lâu vẫn không nhúc nhích.

“Tôi nói rồi, cùng với cậu quen biết cả đời.”

Mạnh Vũ Phàm chỉ nói một câu này, buông tay, đứng dậy ra phòng học. Văn Tùng nhìn bóng lưng Mạnh Vũ Phàm ly khai, đột nhiên trong lòng dâng lên loại cảm xúc không rõ là đau thương hay cảm động.

Khoảng cách đến kỳ thi Đại Học chỉ còn một ít, trường học hoàn toàn cho học sinh cấp ba nghỉ, để cho bọn họ tự học tập ở nhà. Một tuần sau sự kiện kia, Văn Tùng cùng Mạnh Vũ Phàm đều ăn ý ngậm miệng không đề cập tới, dường như cái gì cũng chưa phát sinh.

Một tuần này Mạnh Vũ Phàm là cùng một chỗ với Văn Tùng ở trong nhà cùng nhau đọc sách mà vượt qua. Bởi vì càng là sinh viên tốt môn năng khiếu, thì môn văn hóa càng thấp đến dọa người, Mạnh Vũ Phàm dứt khoát kèm Văn Tùng, bởi bên ngoài trời nóng lại có virus “tàn sát bừa bãi”, Văn Tùng thâm chí còn nhìn sách của An Ni Bảo Bối. Văn Tùng chỉ vào quyển 《 Giã biệt Vi An 》 bìa ngoài màu lam rồi chuyển tờ giấy cho Mạnh Vũ Phàm: Người nam nhân này vừa tinh tế, lại vừa cố chấp, Mạnh Vũ Phàm, tôi nghĩ về sau cậu sẽ trở thành người như vậy.

Mạnh Vũ Phàm xem xong, cười cười, không có trả lời.

Kỳ thi Đại Học chỉ còn lại ngắn ngủn hai ngày. Bởi vì không cùng địa điểm thi với Mạnh Vũ Phàm, Văn Tùng sau khi trả lời xong một nơi, thì có chút hoảng hốt.

Vừa về đến nhà, Mạnh Vũ Phàm điện thoại tới, vẫn là lời ít ý nhiều mà nói:” Tôi có thông báo một trường ở phía Nam, đến lúc đó theo giúp tôi đi thi đi.”

Vì vậy, Kỳ thi Đại Học chấm dứt cho đến Hạ Chí mới đến cuộc thi kia, dài đến nửa tháng, Văn Tùng mất đi tin tức của Mạnh Vũ Phàm. Trong lúc đó, Văn Tùng mội ngày đều đến bờ biển. Mùa hè gió biển thổi ôn hòa ẩm ướt mà mặn chát, Văn Tùng nhớ đến nửa năm trước, cảnh tượng cậu cùng với Mạnh Vũ Phàm đứng tại đây, hôm nay lại là trời Nam đất Bắc. Văn Tùng ngồi xổm xuống bãi cát, co lại thành một đoàn, không ai thấy được nước mắt của cậu.

Bản nhạc LUNA SEA《LOVELESS 》nhẹ nhàng phát ra, tại loại thời điểm này lại quỷ dị chữa khỏi vết thương lòng, Văn Tùng không nhìn thấy Mạnh Vũ Phàm đứng sau lưng cậu.

Hạ chí ngày đó, Văn Tùng sớm xuống lầu, Mạnh Vũ Phàm đến đúng giờ, mở miệng nói câu đầu tiên:” Nhớ tôi à?” Văn Tùng căn bản không chú ý đến sự mập mờ trong lới nói, thành thật gật đầu, Mạnh Vũ Phàm cười cười, sánh vai cùng đi bộ đến địa điểm được bố trí thành điểm thi ở phía Nam.

Nhưng chuyện đáng sợ xảy ra, Mạnh Vũ Phàm không vào được vòng hai.

Văn Tùng chưa từng hoài nghi Mạnh Vũ Phàm là đang miễn cưỡng, trên thực tế Mạnh Vũ Phàm cũng căn bản không có lý do để trêu đùa cậu. Bởi vì lần xếp hạng kỳ thi Nghệ thuật này cùng kỳ thi Đại học về sau, không thiếu sinh viên bởi vì trước đó không thi đậu trường học mình chọn, mà lần này lại nhờ cậy quan hệ, đi cửa sau. Mạnh Vũ Phàm chịu thiệt cũng chẳng có gì lạ, mặc dù cậu ấy rất ưu tú.

Văn Tùng trong nội tâm mâu thuẫn, trên đường đi về đều cúi đầu, cậu không biết chính mình nên mở lời thế nào, Mạnh Vũ Phàm thì trong nội tâm loạn thành một đoàn. ” Hôm nay Hạ chí, đi ăn mì không.” Cứ như vậy, văn Tùng và Mạnh Vũ Phàm không liên hệ mà đi tới một tiệm nhỏ bên cạnh trường bán mì chua cay. Hai người một mực yên tĩnh, hàng cây ven đường ve kêu râm ran, học sinh trung học năm hai cũng sắp đến kỳ thi cuối kỳ.

Văn Tùng cảm thấy cùng Mạnh Vũ Phàm ở cùng một chỗ, là chuyện vô cùng hạnh phúc, cũng cảm thấy vừa thích thú lại vừa hoảng hốt.

Văn Tùng vô cùng ấn tượng với buổi lễ tốt nghiệp, Mạnh Vũ Phàm một bên ngồi đánh Piano bài 《 Khúc hát cáo biệt 》.

Audio Player

00:00

00:00

Use Up/Down Arrow keys to increase or decrease volume.

Bên cạnh toàn bộ sinh viên lớp Nghệ thuật rơi lệ mà hát:

Trường đình bên ngoài Cổ Đạo bên cạnh

Cỏ thơm bích mấy ngày liền gió đêm lướt nhẹ qua liễu tiếng địch tàn phế trời chiều Sơn Ngoại Sơn

Trời chi nhai đất chi giác

Tri giao nửa thưa thớt

Nhân sinh khó được là đoàn tụ

Chỉ có biệt ly nhiều

Trường đình bên ngoài Cổ Đạo bên cạnh

Cỏ thơm bích mấy ngày liền hỏi quân lần đi bao lâu trả lại lúc lớn lao lưỡng lự

Trời chi nhai đất chi giác

Tri giao nửa thưa thớt

Một bình rượu đục toàn bộ dư vui mừng

Đêm nay ly biệt mộng lạnh

Văn Tùng hát không được, chỉ ngơ ngác nhìn Mạnh Vũ Phàm, suy nghĩ bay xa xe chạy không đến.

Tôn Tinh giọng hát rất hay, Văn Tùng trộm nghĩ nếu như mình có thể hát, đại khái sẽ cùng cô ấy giống nhau, tình cảm nồng nàn.

Thời gian dừng lại ở mùa hè năm đó.

Mạnh Vũ Phàm mười tám tuổi, Văn Tùng mười tám tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.