Bà Xã Tử Thần Khuynh Thành Của Tổng Tài Hắc Đạo

Chương 11: Kiếm Lớn




Thị trưởng Hà lúc này đã bình tĩnh lại, ông nhìn bé đen mập giống như nhìn một đứa trẻ ngu.

“Cậu là...”

“Con là Ly Tử An, là con rể tương lai của ngài! Lần đầu gặp mặt mong được chăm sóc!”

Bé đen mập vừa nói lời này, sắc mặt thị trưởng Hà liền rối rắm… Hà Giai Y làm cái gì đây? Sao đột nhiên lại có một tên ngốc vừa nhìn đã thấy không đáng tin nhảy ra nói làm con rể ông? Chẳng lẽ Giai Y đi chơi đã làm chuyện không hay nên đối phương muốn chịu trách nhiệm?

Không chỉ có ông, ngay cả đôi vợ chồng hóng chuyện bên kia cũng có chút sững sờ… Tiểu Thập nhà bọn họ có phải quá ấu trĩ thẳng thắn rồi không? Đây mới là lần đầu gặp chị Hà đấy!

Mặt Tên Ngốc đổi màu liên tục, nghẹn cười sắp chết, sặc nước miếng chút nữa thì toi!

Cậu thấy trong đầu thằng nhóc Ly Tử An này nhất định có hố! Một tên đầu có hố như thế, sao có thể đấu lại với anh cậu được?

Nhưng mà Tên Ngốc sai rồi, là anh cậu đấu không lại Ly Tử An.

Không, chính xác mà nói, anh cậu không đấu lại tâm ma của mình.

Trở lại chuyện chính, một đám người suýt bị Ly Tử An dọa ngốc, thị trưởng Hà bị dọa không dậy nổi cười gượng hai tiếng, “… Nói sau đi, nói sau đi.”

“Sao lại phải nói sau? Con rất có thành ý!”

Ly Tử An bày bộ dáng thề son sắt, Yêu Nghiệt co rút khóe miệng, nói một câu, “Đây là em trai cháu, tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, ngài đừng chấp nhặt. Nhưng chuyện nó thích con gái ngài là thật. Sao ngài không suy nghĩ một chút?”

Thị trưởng Hà bị dọa không dậy nổi tiếp tục cười gượng, “Ha ha, nói sau đi, nói sau đi.”

Ông cũng không phải tên ngốc, loại chuyện này sao có thể tùy tiện đáp ứng được?

Không nói chuyện con gái nhà ông theo đuổi Diệp Tinh Thần nhiều năm không có công lao cũng có khổ lao, riêng chỉ số thông minh của đứa nhỏ này thì cũng không thể chăm sóc con gái ông được!

Con gái ông đã là đứa tùy tiện không nghĩ nhiều, nếu lại thêm một đứa đầu óc không tốt, vậy sau này phải sống thế nào?

Sau này ông có xuống mồ cũng không thể an tâm được đó!

Thế là tình thế đang nghiêng về một phía, con rể duy nhất thị trưởng Hà nhìn trúng chính là Diệp Tinh Thần! Người ngoài nói gì cũng vô dụng!

Nhưng Diệp Tinh Thần lại không nói gì, chỉ nhìn Thị trưởng Hà, toàn bộ tâm tư đều để trong lòng. Vốn vừa rồi anh đã quyết tâm tỏ thái độ muốn đưa em gái nhỏ đi, nhưng Tinh Trạch đột nhiên đưa ra ý tưởng gọi thị trưởng Hà đến.

Anh nghĩ một lát, cũng đồng ý.

Anh thấy, anh không thể vì em gái nhỏ theo đuổi anh nhiều năm như vậy mà động lòng được.

Cô còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu, huống chi lúc trước cô đã nói sau này sẽ không theo đuổi anh nữa, nếu anh đưa cô đến chỗ anh, chẳng phải là lợi dụng lúc người khó khăn hay sao?

Anh sẽ phỉ nhổ chính mình. Huống chi làm vậy cũng không tốt cho thanh danh của cô, nên cách này không được.

Vì thế, gọi cho thị trưởng Hà là lựa chọn tốt nhất.

Anh nói, “Giai Y uống rượu say, cháu đi đón em ấy, gặp người này… Chú mau đưa em ấy về đi.”

Diệp Tinh Thần nói ba câu thuật lại sự việc, còn lại để thị trưởng Hà tự não bổ, “Thế là người này chưa làm gì Giai Y?”

“Làm gì là làm gì? Nhạc phụ đại nhân ngài đang nói gì vậy?”

“Khụ... Không có gì, ha ha, không có gì.”

Thị trưởng Hà nói vậy, nhưng mắt lại nhìn Diệp Tinh Thần, không có Diệp Tinh Thần cam đoan thì ông vẫn lo!

Diệp Tinh Thần lắc đầu, “Không có.”

“À, vậy là tốt, vậy là tốt rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.