Bà Xã Tử Thần Khuynh Thành Của Tổng Tài Hắc Đạo

Chương 10: Cuộc Cá Cược Xa Hoa




“Sao lại không có chuyện của con? Chuyện của anh con chính là chuyện của con!”

Tên Ngốc nói rất chính nghĩa, còn giảng đạo lý, luận chứng để thị trưởng Hà đến đưa người đi, nếu không hai bên còn thêm một hồi đại chiến.

Mắt Đậu Đậu nháy sắp rút gân, nhưng Tên Ngốc vẫn không nhận được sóng điện não của cô. Chỉ số thông minh hỏa tốc offline rồi!

Tên Ngốc càng nói càng thấy mình cơ trí, “Gọi điện cho thị trưởng Hà, chờ đến mai chị Hà tỉnh rượu rồi nói sau, như vậy vẹn toàn cả đôi bên! Mọi người thấy đúng không?”

“Ừ.” Diệp Tinh Thần gật đầu coi như cho phép.

Tên Ngốc lập tức đi hỏi bé đen mập, bé đen mập nghe cả buổi, thật sự không rõ, “Thị trưởng Hà là ai?”

“... Là cha của chị Hà.” Sợ bé đen mập không hiểu từ cha này, Tên Ngốc lại bổ sung, “Là phụ thân của chị Hà.”

Bé đen mập bừng tỉnh hiểu ra, “À ~ Thì ra là nhạc phụ đại nhân kính yêu! Có thể, gọi đi. Ca, mau biến đệ về! Mau!”

Sau đó Diệp Tinh Trạch gọi điện thoại tìm viện binh.

Đậu Đậu thấy vậy suýt thì tức chết, “Diệp Tinh Trạch cậu là tên ngốc!”

Diệp Tinh Trạch há mồm, “Hả? Sao lại trách con? Sư thúc, làm người không thể bất công như vậy! Thằng nhóc kia tuy là em chồng người, nhưng con là sư điệt của người đó! Con chính là nhà mẹ đẻ người! Anh con cũng thế!”

Đậu Đậu quả thật không muốn để ý cậu, “Được được được, tôi mặc kệ, tôi không nhúng tay nữa là được chứ gì… Haiz, mệt tâm quá!”

Yêu Nghiệt ôm vai Đậu Đậu an ủi, biến bé đen mập trở lại thành bộ dáng phong lưu phóng khoáng không nói, còn thuận tay cho cậu một bộ quần áo bình thường.

Làm xong còn nhắc cậu, “Biến tóc dài thành ngắn đi, theo kiểu tóc của Lăng Đầu Thanh kia mà biến.”

Bé đen mập mặc quần áo bình thường, đổi sang kiểu tóc của Lăng Đầu Thanh, rõ ràng là một chàng trai giá trị nhan cao!

À…

Tựa hồ còn rất có cơ bắp.

Hà Chính Trực nhìn quá trình biến hóa, hoàn toàn là trợn mắt ngơ ngác, nhưng cô ấy vẫn nói câu kia, “Giấc mơ này đẹp quá! Đừng có ngừng!”

Diệp Tinh Thần ôm cô, co rút khóe miệng, nhíu mày không biết nghĩ gì.

Tên Ngốc gọi điện xong cảm thấy mình làm rất tốt, vỗ tay, ngồi trên sofa, “Mọi người ngồi đi, thị trưởng Hà sẽ đến ngay. Anh, ôm một người trên dưới năm mươi cân mà không mệt sao?”

Diệp Tinh Thần không nói chuyện, yên lặng đi đến sofa ngồi, cánh tay ôm Hà Chính Trực dần buông lỏng ra.

Đậu Đậu liếc mắt nhìn Yêu Nghiệt, hỏi hắn có biện pháp gì xoay chuyển tình hình không.

Yêu Nghiệt lắc đầu, thấy em trai nhà mình lại chạy tới làm người ghét bỏ, đỡ trán, “Ly Tử An, đệ quy củ chút đi! Phải giống người lớn!”

Ly Tử An suy nghĩ, chấp nhận gật đầu, sau đó xụ mặt, có dáng có dấp ngồi trên sofa. Ngoại trừ việc thỉnh thoảng nhìn Hà Chính Trực lại trừng mắt Diệp Tinh Thần một chút thì cũng không phát bệnh gì.

Một mảnh trầm mặc, Hà Chính Trực ngồi trên đùi Diệp Tinh Thần nhìn đến nhìn đi, rốt cục vẫn nhịn không được lăn ra ngủ.

Sau đó thị trưởng Hà đến, tiếp nữa là cũng đần mặt ra.

Bởi vì ông vừa vào cửa, đã có một thanh niên cơ bắp như thủy triều đột nhiên bổ nhào tới, ôm đùi ông gọi, “Ngài là thị trưởng Hà sao? Ngài là nhạc phụ đại nhân thất lạc nhiều năm của bản điện… của con sao?”

Thị trưởng Hà đổ một thân mồ hôi lạnh, “Tôi là thị trưởng Hà thì đúng, còn…”

“Nhạc phụ đại nhân, con tìm ngài đã lâu!”

Mặt thị trưởng Hà lúc xanh lúc đỏ, như làm vỡ lọ thuốc màu, “Tinh Thần, chuyện… chuyện gì đây?”

Diệp Tinh Thần vừa muốn nói thì bé đen mập đã ngắt lời, “Con muốn kết hôn với con gái ngài!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.