Bà Xã Tử Thần Khuynh Thành Của Tổng Tài Hắc Đạo

Chương 1: Năm 1982




Diệp Tinh Thần không rõ, nhưng giây tiếp theo anh liền hiểu.

Bởi vì Tên Ngốc nói, “Thuật đoán mệnh của em còn chưa tinh, chỉ có thể tính được ra khách sạn Vương Triều. Có phải không anh mau nói đi? Quên đi, quên đi, em lập tức qua đó tìm anh.”

“Không cần, là Giai Y, đột nhiên Giai Y bay đi rồi.”

Diệp Tinh Thần trong sự kinh ngạc tỉnh lại, lúc này xem như đã hoàn toàn tin lời Tên Ngốc, “Vừa rồi anh cũng không hiểu sao lại bị đánh, nhưng không nhìn thấy ai.”

“Chị Hà bay đi rồi? Anh bị đánh? Anh và chị Hà ở cùng nhau sao, cùng ở khách sạn Vương Triều?”

Tên Ngốc theo bản năng lặp lại một câu, bắt được trọng điểm liền bày ra vẻ bị sét đánh “Từ từ! Anh! Anh đưa Chị Hà đi thuê phòng hả?!”

Diệp Tinh Thần, “…”

Dây thần kinh kiểu gì đây? Có biết trọng điểm ở đâu không hả, phải bắt được trọng điểm chứ!

Mệt anh còn khen cậu trong lòng, nghĩ đến em trai không nên thân này rốt cuộc trưởng thành có thể tự mình phụ trách thậm chí có thể giúp anh được rồi.

Nhưng cậu lại quan tâm chút chuyện nhỏ nhặt này!

Nháy mắt đó, trong lòng Diệp Tinh Thần hung hăng phê bình Tên Ngốc Xong lại thở dài, nói, “Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là…”

“Đây là trọng điểm! Anh và chị Hà cũng đã đi thuê phòng rồi còn nói không phải trọng điểm!”

Tên Ngốc đánh gãy lời anh trai, vẻ mặt thổn thức and cảm khái, “Trời ạ! Rốt cục hai người cũng tu thành chính quả! Từ nay về sau em không cần làm bồ câu đưa tin nữa!”

Tâm tình Tên Ngốc đặc biệt kích động… Đây đều là công của cậu đó!

Nếu không phải cậu đảm nhận việc truyền tin tặng quà mười năm như một, tiện thể dẫn đường đưa tin, sao chị Hà có thể ngủ cùng anh cậu nhanh thế được?

Không có cậu thì cô đã sớm từ bỏ rồi ok!

Nhưng công lao trước đó không nói nữa, nói chuyện hôm nay thôi…

“Chắc là anh lo chị ấy say rượu loạn tính thông đồng cậu ấm gả vào nhà giàu đúng không? Có phải rất không muốn, thế nên mới không nhịn được đi tìm?”

Ngữ khí Tên Ngốc đặc biệt hèn mọn, không đợi Diệp Tinh Thần trả lời, đã tự giải đáp, “Ha ha! Em biết là thế mà! Em thật cơ trí!”

“Diệp Tinh Trạch!”

Diệp Tinh Thần nhịn không được rống lên một câu trấn áp Tên Ngốc.

“Sao, sao ạ? Hai người cũng đã làm, còn không cho em nói, em vội trước vội sau, em làm chuyện tốt còn không cho em nói à...”

Tên Ngốc uất ức nói, làm Diệp Tinh Thần nhất thời không thể nói gì. Nhưng giờ không phải lúc nói chuyện này, vấn đề bây giờ là …

“Không thấy cô ấy! Đột nhiên cô ấy bay đi trước mặt anh rồi!”

“Bay đi rồi? Không thể nào! Người cũng trên dưới năm mươi cân, sao bay được chớ?”

Tên Ngốc vừa nói vừa cởi áo gió, lấy trong tủ ra một cái áo lông dày mặc vào, cầm chìa khóa ra ngoài.

“Anh, anh đừng vội, nói cho em biết phòng nào, em qua liền, chắc thứ kia còn chưa đi xa đâu.”

Diệp Tinh Thần thở dài, “Chỉ có thể như vậy thôi. Phòng 603 khách sạn Vương Triều, em mau đến đi.”

Nói xong, châm điếu thuốc, phiền não hít một hơi, nhưng bị sặc, ho khan kịch liệt.

Tên Ngốc đi ra từ phòng ngủ, nghĩ mãi vẫn thấy kỳ quái, “Chị ấy bay đi thế nào? Anh nói cho em biết đi, lỡ như em không xử lý được thứ kia, thì giờ em còn có thể gọi điện cho người có thể bắt được.”

Kỳ thật Tên Ngốc nói vậy cũng không có ý gì khác, chỉ là….

Mai sư thúc kết hôn rồi, vạn nhất chạm vào họng súng của sư thúc công thì đừng nói chị Hà mà ngay cả cậu cũng phải chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.