Bà Xã: Tôi Sủng Nịnh Em Cả Đời

Chương 47




Vốn nghĩ bức tường băng này có thể ngăn cản được đám bóng đỏ, nào ngờ bọn chúng hoàn toàn phớt lờ nó, trực tiếp đi xuyên qua, sau đó hung dữ mở to cái miệng máu.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng kinh ngạc không thôi, chẳng lẽ thứ này thật sự là quỷ hồn sao?

Đương lúc nghĩ ngợi, giọng nói trong trẻo của tiểu cô nương đột nhiên vang lên: “Lui về!” Cùng lúc đó, chiếc đèn lồng màu trắng bị nàng vung nhẹ về phía sau, mùi hương kì lạ do nến cháy phát ra lập tức khuếch tán trong không khí.

Khoảnh khắc đó, những bóng ảnh màu đỏ kia dường như rất sợ hãi, nháo nhào lui về phía sau.

“Đi vào!” Tiểu cô nương mạnh mẽ ra lệnh, thì ra giữa hòn giả sơn đã lộ ra một cánh cửa từ lúc nào.

Hoàng Bắc Nguyệt không nói hai lời, lập tức dẫn A Tát Lôi đi vào, tiểu cô nương cũng theo sát bọn họ, nhanh tay kết ấn đóng cánh cửa trên núi giả, làm xong những chuyện này, nàng mới vỗ vỗ ngực, nói: “Nguy hiểm thật.”

A Tát Lôi nhặt lại được cái mạng nhỏ, đến tận bây giờ vẫn còn sợ hãi: “Đó là cái gì vậy?”

“Ngươi còn dám nói nữa hả! Ta đã bảo là không được quay lại nhìn, ấy vậy mà ngươi còn cố tình làm trái, suýt chút nữa là ta đây bị ngươi hại chết rồi!” Tiểu cô nương căm hận trách mắng.

A Tát Lôi không dám cãi lại, lần này quả thực là lỗi của hắn, hắn không nên vì chút nóng giận nhất thời mà quay đầu lại. Tộc Hách Na Lạp bọn họ đều là những người dám làm dám chịu, biết thừa nhận sai lầm, tuyệt đối không vì bản thân mà viện cớ này cớ nọ.

Hoàng Bắc Nguyệt ôn hòa nói: “A Tát Lôi không biết phía sau có nguy hiểm cho nên mới gây ra chuyện như vậy, ta thay hắn nhận lỗi được chứ?”

Tiểu cô nương tựa hồ vẫn có ấn tượng tốt với Hoàng Bắc Nguyệt, nàng ta chỉ chu chu cái miệng nhỏ nhìn nàng một cái, sau đó cầm theo đèn lồng tiếp tục tiến về phía trước.

“Tiểu muội muội, muội tên là gì? Nơi này chỉ có một mình muội thôi sao?” Theo như nàng quan sát được, Biệt Nguyệt sơn trang này dường như không có nhiều người ở.

“Ta gọi là Tiểu Đăng Lung, ta ở đây cùng với tỷ tỷ.” Tiểu Đăng Lung không quá bài xích Hoàng Bắc Nguyệt, bộ dáng nàng cầm đèn lồng thật đáng yêu, nếu không phải đã nhìn thấy nàng ra tay, người khác nhất định sẽ cảm thấy nàng chỉ như một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi bình thường.

[tiểu đăng lung: đèn lồng nhỏ]

“Vậy tỷ tỷ của muội đâu?” Giữa hòn giả sơn có một cái hang động, chẳng lẽ vị tỷ tỷ kia của nàng ta ở bên trong?

Nhưng tình huống vừa rồi nguy hiểm như vậy, vị tỷ tỷ này tại sao lại không chịu đi ra giúp đỡ?

“Tỷ tỷ của ta ở ngay bên ngoài đó.” Tiểu Đăng Lung thản nhiên nói, giọng điệu này hoàn toàn không giống với một tiểu cô nương mười ba tuổi.

Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt: “Bên ngoài? Ý muội là…”

Trong lòng nàng dần dần nảy lên một cảm giác bất an.

Tiểu Đăng Lung gật gật đầu: “Chính là thứ các ngươi đã nhìn thấy.”

Đường đi trong núi giả rất dài, vừa chật chội lại vừa u ám, một lần chỉ có thể để cho một người đi qua, giọng nói non nớt của Tiểu Đăng Lung quanh quẩn trong mật đạo sâu kín, trong giọng nói lại có một sự đề phòng mạnh mẽ.

Trong phút chốc Hoàng Bắc Nguyệt cũng không biết nên nói như thế nào, nàng sẽ không an ủi người khác, mà Tiểu Đăng Lung cũng không phải loại người cần người khác an ủi.

Sau khi tiến vào bên trong, Tiểu Đăng Lung thổi tắt ngọn nến, sau đó lấy ra một viên đá phát quang để soi sáng.

Không khí có chút im lặng, Hoàng Bắc Nguyệt và Tiểu Đăng Lung đều thuộc kiểu người ít nói, A Tát Lôi không chịu nổi bầu không khí này, đành phải mặt dày mày dạn mở miệng hỏi: “Tiểu…Tiểu Đăng Lung muội muội, trong đèn lồng của muội đốt loại nến gì vậy?”

Hắn cảm thấy đám quỷ ảnh kia rất sợ mùi hương của loại nến này, mà kể ra thì mùi hương kia cũng rất chi là quái dị.

“Đây là do tỷ tỷ tự cắt thịt của chính mình, sau đó rang lên lấy mỡ hòa chung vào sáp đèn cầy, nó có thể bảo vệ ta vào đêm trăng tròn.” Tiểu Đăng Lung nói.

A Tát Lôi nuốt một ngụm nước miếng, hóa ra là nến mỡ người… Khó trách mùi hương của nó lại lạ như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.