Bà Xã Tôi Là Tổng Tài

Chương 53: Kết liễu




Kỷ Thừa Hoài cảm thấy mình là đang cầu hôn, Lộ Mạn Hề lại cảm thấy anh là đang uy hiếp cô.

Bằng không lời này vừa nghe liền cho người ta một loại cảm giác "Anh chết em nhất định phải ở bên người anh, chôn cùng anh", không hề cảm thấy lãng mạn, ngược lại làm người ta kinh dị không thôi.

Lộ Mạn Hề khô cằn cười hai tiếng: "Đây đều là việc tương lai."

Nên may mắn Kỷ Thừa Hoài còn chưa có biến thái đến cái loại trình độ này sao? Muốn thật giống bạo quân, đã chết còn để phi tần tuẫn táng theo, kia cô thật là đậu má.

Thời tiết Đế Đô lạnh và khô ráo, một mực đứng ở mộ viên như vậy cũng không phải vấn đề, Kỷ Thừa Hoài theo thông lệ dẫn Lộ Mạn Hề tới gặp gia trưởng xong thì dẫn cô lên xe chuẩn bị về nhà.

Bạn bè Kỷ Thừa Hoài rất nhiều, nhưng lại rất ít.

Bởi vì phía sau anh là Kỷ thị, cho nên có rất nhiều người muốn nịnh bợ anh, nhưng đồng thời có tình bạn chân chính trên cơ bản chỉ có một hai người, mà hai người anh em này đều từng người từng người lập gia đình, đúng là cuộc sống hài hòa hạnh phúc, đều là có việc thì nói, không có việc gì thì có thể tròn một năm cũng không liên hệ.

Lộ Mạn Hề lại càng không cần phải nói, trước kia mấy người bạn quan hệ không tồi, sớm đã có cuộc sống của riêng mình, ai cũng sẽ không giống hồi đó không có việc gì là lại tụ tập ca hát uống rượu, khả năng đời người chính là như vậy, càng lớn càng cô đơn.

Vào thời gian như vậy, Lộ Mạn Hề cảm thấy bên người có Kỷ Thừa Hoài, giống như cũng không phải một chuyện xấu.

Buổi tối đúng là thời điểm ăn cơm tất niên, làm cơm xong, Lộ Mạn Hề chuẩn bị quay một video ngắn đăng Weibo, xem như chúc mừng năm mới với các fan.

Biệt thự này có hoa viên nhỏ, hiện tại chưa đến mùa hoa, thoạt nhìn thanh lãnh lạ thường.

Lúc trước Lộ Mạn Hề đã nhờ trợ lý  mua một chùm bóng đèn nhỏ rất lưu hành trên Taobao hiện nay, treo ở bức màn phá lệ xinh đẹp, chỉ là cô vẫn luôn không có thời gian, hôm nay có hứng thú lại có thời gian, liền chỉ huy Kỷ Thừa Hoài bắt đầu bố trí hoa viên hầu như hoang phế.

Trong lúc Kỷ Thừa Hoài nghiên cứu nên treo như thế nào để càng duy mĩ thì Lộ Mạn Hề trộm mở xe anh mà đi ra ngoài.

Qua mấy năm, đều không có ý này.

Lộ Mạn Hề đội mũ con thỏ, lông xù xù, còn đeo khẩu trang, trừ phi ai có hoả nhãn kim tinh, bằng không thật sự rất khó nhận ra.

Khu biệt thự gần siêu thị đã đóng cửa, cô tìm một hồi lâu mới tìm được một cửa hàng nhỏ mở cửa để mua pháo hoa.

Vài phút sau, Lộ Mạn Hề cơ hồ đã mua hơn phân nửa đống pháo hoa đặt ở bên ngoài, nhét đầy cốp xe xong cô mới vừa lòng về nhà.

Thời gian cô rời nhà đi có chút dài, Kỷ Thừa Hoài đã treo hết những bóng đèn nhỏ lên, ở trong hoa viên chợt lóe chợt lóe, đẹp lạ thường, cho dù là đại thẳng nam lúc này chụp ảnh cũng rất xinh đẹp.

"Em đi đâu?" Kỷ Thừa Hoài thấy cô trở về, sắc mặt mới tốt hơn một ít.

Lộ Mạn Hề mở cốp xe ra, chỉ chỉ pháo hoa bên trong, "Mượn ngựa của anh đi ra ngoài mua pháo hoa."

Cô khó được có loại hứng thú này, Kỷ Thừa Hoài cũng không nói gì nữa, tiếp tục đảm đương tư cách người hầu, giúp cô dọn pháo hoa xuống.

Khi còn nhỏ Lộ Mạn Hề với bạn thân cùng nhau lên phố mua đồ, bị ngư lôi của những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện làm cho sợ tới mức tè ra quần, có thể nói là bóng ma tuổi thơ, cô chỉ dám chơi loại pháo trẻ năm tuổi cũng thấy thật nhàm chán.

Lộ Mạn Hề đem mấy cái pháo hoa nhỏ đặt ở trong viện, ra lệnh Kỷ Thừa Hoài đi bật lửa.

"Không có bật lửa, anh đã cai thuốc." Kỷ Thừa Hoài mặt không đổi sắc nói dối, trước kia anh đã bảo đảm qua với Lộ Mạn Hề, muốn cai thuốc, đương nhiên Lộ Mạn Hề trước nay liền không đem lời bảo đảm của anh để trong lòng.

Đàn ông cai thuốc còn khó hơn phụ nữ giảm béo.

Anh chỉ là không ở trước mặt cô hút thuốc mà thôi, mỗi lần anh cho rằng ngụy trang đến thiên y vô phùng[1], nhưng anh không biết, đối với người không hút thuốc lá mà nói, đối yên vị đặc biệt mẫn cảm, anh có hút thuốc hay không, cô vừa nghe là biết.

Thiên y vô phùng[1]: áo trời không có vết chỉ, không có sơ sót nào.

"Đừng nói nhảm, đi lấy bật lửa." Lộ Mạn Hề cũng lười đi vạch trần anh.

Đàn ông chính là như vậy, thích làm bảo đảm, thích hứa hẹn, nhưng thường thường đều rất khó thực hiện.

Kỷ Thừa Hoài mỉm cười, ngoan ngoãn mà vào phòng, không lâu sau quay lại, trong tay cầm bật lửa thoạt nhìn rất có cảm nhận.

Đốt pháo hoa, bật bóng đèn nhỏ, là có thể quay video.

Kỷ Thừa Hoài cầm điện thoại cho cô.

Lộ Mạn Hề hướng về phía ống kính mỉm cười ngọt ngào nói: "Hy vọng trong năm mới, các fans bảo bảo của tôi đều có thân thể khỏe mạnh vạn sự như ý, sau đó mọi người cùng nhau phát đại tài, năm mới vui vẻ a!"

Cô không quá biết nói trong trường hợp này, nói xong, Kỷ Thừa Hoài cũng ăn ý kết thúc quay.

"Cho nên em chỉ vì quay cái video cùng lắm cũng chỉ một phút này mà mua nhiều pháo hoa như vậy?" Kỷ Thừa Hoài vẫn là không hiểu mạch não phụ nữ lắm.

"Ai nói, em muốn xem." Lộ Mạn Hề ôm túi chườm nóng, ngồi ở trên xích đu trong hoa viên, ra lệnh Kỷ Thừa Hoài đi đem pháo hoa cô mua đốt từng cái cho cô xem.

Theo lý mà nói, ăn tết mua loại pháo hoa mà trẻ con thích này, hẳn là tự mình đi đốt mới càng có ý tứ phải không?

Cô ngược lại, ngồi ở một bên chuyện gì cũng mặc kệ, chỉ lo xem.

Kỷ Thừa Hoài chịu thương chịu khó phóng pháo hoa.

Động tác của anh rất buồn cười.

Sau khi đốt lửa xong thì nhanh chóng chạy đến một bên, hoàn toàn không có sự cao lãnh bình thường.

Lộ Mạn Hề một bên xem pháo hoa, một bên nhìn bình luận trên Weibo, ở thời gian như vậy, tựa hồ anh hùng bàn phím cũng có thể dễ thương hơn rất nhiều.

"wuli Lộ Lộ thật là mỹ nhan thịnh thế, lại một lần có cùng loại, trên bức màn trong nhà còn treo bóng đèn nhỏ đây 233333."

"Mẹ của ta ơi, lúc này mới phát Weibo bao lâu a, trên Taobao cư nhiên có mũ cùng loại, ba Mã Vân của tôi quả nhiên uy vũ hùng tráng."

"Chẳng lẽ chỉ có tôi tò mò, người quay video là ai sao?"

"Video này tôi cũng chỉ xem hơn hai mươi lần mà thôi, mọi người hãy quý trọng cho tốt đi, ai biết khi nào Mạn Hề mới phát Weibo tiếp."

"Trước kia là bị nhan sắc của Mạn Hề hấp dẫn, thực xin lỗi, tôi thật là nhan cẩu[2], bất quá hiện tại thật là bị tính cách còn có kỹ thuật diễn chinh phục, mặc kệ bên ngoài đồn đãi thế nào, cho dù cô ấy có nghiêm túc đóng phim hay không, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày!"

Nhan cẩu[2]: Một kiểu người đối với hết thảy sự vật có nhan sắc cao không có chút chống cự nào. Bình thường dùng cho tự giễu!

Trên Weibo có một đại V nổi danh, là fan trung thành của Lộ Mạn Hề, hắn phát video: "Chỉ giá trị nhan sắc của Lộ Mạn Hề, tôi có thể yêu cô ấy một vạn năm, tất cả mọi người chớ đoạt lão bà (vợ) với tôi, cảm ơn."

Lộ Mạn Hề thuận thế chọn đi vào, dù sao hắn phát số lượng cao nhất.

Bình luận phía dưới làm Lộ Mạn Hề nhìn mà cười khanh khách không ngừng.

"Po chủ bảo trọng, ai mà không biết người đàn ông sau lưng Mạn Hề mẹ nó chính là vua dấm chua a!! Cảm giác phải bị phong ấn, châm nến."

"Po chủ thật là hán tử đầu thẳng thắn cương nghị……"

"Ngày mai lại đây nhìn xem anh có còn sống hay không."

"Tôi muốn kế thừa kiến hoa bái của anh, xem nơi này xem nơi này!"

"Anh đối Mạn Hề thật là chân ái, thật ủng hộ anh hán tử a!!"

Trên Weibo cũng có không ít dân mạng thân ái phân tích, lòng dạ người đàn ông sau lưng Lộ Mạn Hề có bao nhiêu hẹp hòi.

Không nói cái khác, chỉ là cho đến giờ mà thôi, Lộ Mạn Hề còn chỉ quay qua cảnh hôn với Lôi Tranh, kia vẫn là lúc mới xuất đạo, hiện tại chỉ diễn cầm tay hay là ôm đã ít lại càng ít, có thể thấy kim chủ ba ba có bao nhiêu keo kiệt.

Kỷ Thừa Hoài cẩn trọng đốt pháo hoa, Lộ Mạn Hề cầm điện thoại cố ý trêu ghẹo anh: "Kỷ Thừa Hoài, toàn Weibo đều đã biết anh keo kiệt."

"Có ý gì." Anh đã ra một thân mồ hôi mỏng.

"Anh nhìn xem người khác đều kêu anh như thế nào, nói anh là vua giấm chua." Lộ Mạn Hề cảm thấy xưng hô này vô cùng tinh chuẩn, nghĩ đến đại V này đùa giỡn xưng cô là lão bà, cô không yên tâm lại bổ sung thêm một câu: "Anh đừng cùng đại V này so đo, em rất thích xem truyện cười của hắn."

Kỷ Thừa Hoài nhìn cô một cái, "Trước điều tra rõ người này là nam hay là nữ, lại quyết định muốn so đo hay không."

Anh cũng chưa gọi qua cô là lão bà, người khác thế mà lại gọi.

Lộ Mạn Hề vô ngữ: "Người này thật sự chơi không nổi vui đùa."

Lúc cô còn chưa xuất đạo, vô cùng thích nam thần ảnh đế nào đó, cũng không phải chưa có hoa si gọi người ta là lão công (chồng), chẳng lẽ lão bà người ta phải tìm cô liều mạng dạy dỗ? Lại không phải bệnh tâm thần.

"Người khác bắt em nói giỡn, chẳng lẽ cũng muốn anh tiếp thu?" Kỷ Thừa Hoài vẫn là không có biện pháp tiếp thu những người vừa kêu Lộ Mạn Hề là lão bà này.

Cái gì là vác đá nện vào chân mình, chính là đây!

Lộ Mạn Hề: "……"

Pháo hoa còn chưa đốt xong, bên ngoài lại quá lạnh, Lộ Mạn Hề dứt khoát vào phòng, Kỷ Thừa Hoài đem pháo hoa trên tay ném xuống đất, cũng đi theo vào.

Trong nhà cùng bên ngoài hoàn toàn hai nhiệt độ khác nhau.

Vừa vào phòng, chuyện đầu tiên Lộ Mạn Hề làm chính là cởi áo bông thật dày ra.

Kỷ Thừa Hoài trầm thấp mà oán giận một câu: "Anh cũng chưa gọi em như vậy."

Nguyên lai là oán giận ghen tuông a? Lộ Mạn Hề làm bộ không nghe được, nghĩ thầm cho nghẹn chết anh.

Kỷ Thừa Hoài nghĩ thầm, lời nói đều nói ra đi, cô khẳng định đã nghe được, vì thế tiếp tục nói: "Dù sao anh không cho người khác kêu em như vậy."

"Fans của em sau lưng cũng sẽ gọi em như vậy a."

"Anh lại không nghe được."

"Dù sao anh đừng đi cùng chủ blogger này so đo, có vẻ quá không phong độ!" Lộ Mạn Hề cũng không xác định Kỷ Thừa Hoài thật sự có tố chất thần kinh như vậy hay không.

Nếu là so đo thật, vậy cô thật sự sẽ thành một câu chuyện cười trong giới.

"Không so đo cũng đúng." Kỷ Thừa Hoài từ sau lưng ôm lấy cô, cọ cọ sườn mặt mịn màng của cô, "Anh có một điều kiện."

Lại phải ký tên vào hiệp ước nhục nước mất chủ quyền, Lộ Mạn Hề khẽ hừ một tiếng.

"Cái gì?"

"Anh cũng chưa gọi em là lão bà. Người khác dựa vào cái gì mà gọi."

Nga? Ý tứ này là, trừ phi cô đồng ý cho anh gọi cô là lão bà, nếu không việc này anh nhất định phải so đo?

"Gọi đi gọi đi." Cùng lắm cũng chỉ là một cái xưng hô mà thôi, lại không có hại với cô.

Trong lòng Kỷ Thừa Hoài đắc ý, "Hôm nay ở mộ viên, lời nói của anh em có nghe vào không?"

Không đề cập tới chuyện này còn tốt, nhắc tới Lộ Mạn Hề liền cảm thấy âm phong từng trận.

"Nói cái gì?"

"Chẳng lẽ em không biết đó là anh đang cầu hôn sao?"

Lộ Mạn Hề trợn mắt há hốc mồm.

Oa bằng hữu, ai cầu hôn ở nghĩa địa a??

Đừng nói cho cô, cái mộ trống rỗng ở nghĩa trang chính là nhẫn cầu hôn a???

Đây là ai a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.