Bà Xã Ngoan, Anh Thương Nào!

Chương 39: Anh Nên Đón Em Sớm Hơn!




Cung Ngũ mong sao mình đừng gặp lại Công Tước đại nhân, dù sao thì người ngủ say như chết ở bên ngoài là cô, người nắm chặt cúc áo người ta không chịu buông ra cũng là cô, người lấy tay chọc vào rốn người ta cũng là cô, tóm lại người phạm sai lầm đúng là cô thật.

Cô quyết định sau này sẽ sống thật khiêm tốn.

Cô nhìn ngón trỏ của mình, chính cái ngón tay này đã chọc vào rốn Công Tước đại nhân, cảm giác thật đáng xấu hổ. Nhưng dù sao cũng đã đắc tội người ta rồi, thật hối hận vì lúc đó không nhân cơ hội sờ thêm vài cái cho bõ.

Không thể tránh mặt mãi được, khi ăn cơm tối ở trang trại, hai người lại phải giáp mặt nhau. Dáng vẻ chật vật nhếch nhác buổi chiều đã biến mất, Công Tước đại nhân lại khôi phục lại sự lịch lãm trầm ổn vốn có. Cung Ngũ tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo thơm phức, nhưng lần này khi hai người đối mặt nhau thì lại nhanh chóng tránh né

Triển Tiểu Liên nhạy cảm phát hiện con trai và Tiểu Ngũ đều không được thoải mái, cho nên càng chứng thực suy nghĩ của bà hơn.

Ăn cơm xong, Cung Ngũ rụt cổ lại, lật đật chạy về phòng, quyết định cả buổi tối sẽ không ra ngoài. Cô cầm iPad chơi game, sau đó chiếc điện thoại mới đặt bên cạnh đột nhiên sáng lên, cô cầm lên xem, phát hiện có tin nhắn đến.

Khi nhìn thấy tin nhắn, cô đã nghĩ đến chiếc điện thoại đắt đỏ hiếm hoi trên thị trường nhưng lại khó bán này là do Công Tước đại nhân tặng, cô để ý đến người ta thì dường như cũng không được ổn lắm.

Cô mở máy lên xem thì ra là tin nhắn do Công Tước đại nhân gửi tới, trái tim cô bất giác đập loạn nhịp, cô liếc nhìn cảnh cửa rồi chột dạ nhấn xem.

Công Tước đại nhân: [Tiểu Ngũ, xin lỗi vì những chuyện xảy ra ngày hôm nay, hy vọng những chuyện đó không khiến em thấy phiền. Ừm, thực ra tôi cũng thấy tự trách, lần đầu Tiểu Ngũ đến đây chơi lại tiếp đón không được chu đáo, tôi rất xin lỗi vì điều này.]

Cung Ngũ ngây người, rõ ràng là chuyện do cô gây ra, tại sao người xin lỗi lại là Công Tước đại nhân chứ?

Cô chần chừ giây lát, ở đây gửi một tin nhắn tốn tiền lắm ấy, phải làm sao đây?

Cung Ngũ băn khoăn mãi đến đau quặn hết cả ruột gan. Đúng lúc này, cô lại nhận được tin nhắn của Công Tước đại nhân: [Ngoài ra, còn có tin tốt nữa, chúc mừng Tiểu Ngũ lại kiếm được tiền nữa rồi.]

Ruột gan Cung Ngũ rối bời, dù sao cũng phải nói cho cô biết cô đã kiếm thêm được bao nhiêu tiền chứ?

Cuối cùng, Cung Ngũ cũng nỡ tiêu chút tiền nhỏ để biết thông tin về số tiền lớn. Cô gửi tin nhắn trả lời: [Đáng lẽ ra phải em phải là người xin lỗi mới đúng, em thấy rất khó xử, lần sau sẽ trịnh trọng xin lỗi anh.]

Sau khi gửi tin nhắn, cô giả bộ bây giờ mình mới nhìn thấy tin nhắn thứ hai, lại trả lời tiếp: [Hay quá, lại kiếm được tiền nữa rồi, em phát tài rồi! Được bao nhiêu vậy?]

Công Tước đại nhân nhanh chóng trả lời: [Quá trình biến đổi bất ngờ nhưng kết quả cũng coi như hài lòng. Tiểu Ngũ có tiện bây giờ gặp tôi một chút không? Tôi có thể đưa tiền cho em luôn.]

Cung Ngũ lập tức ném quyết định khi nãy của mình sang một bên, trả lời: [Được chứ!]

Cô lập tức từ trên giường đứng bật dậy, mặc lại quần áo, thay giày rồi mở cửa chạy ra ngoài.

Công Tước đại nhân đang ở đại sảnh tầng một, Cung Ngũ vừa đi ra đã nhìn thấy anh, cô tươi cười chạy đến: “Anh Tiểu Bảo, chào anh!”

Trước mặt Công Tước đại nhân có một chiếc hộp nhỏ, anh nhìn cô, gương mặt thấp thoáng ý cười: “Đây là chiếc hộp bạn tôi vừa mới đưa đến, nhận thấy rằng hôm nay là thời cơ tốt nhất để thu hồi lại, ba ngày sau đó tuy khả năng thắng cao nhưng cũng nhiều rủi ro, cho nên quyết định lấy tiền về.”

Công Tước đại nhân nhìn xung quanh, còn có người hầu đang quét dọn, anh nhấc chiếc hộp lên nói: “Chúng ta nên đổi nơi khác thì hơn.”

Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy.”

“Đi đâu thì tiện bây giờ?”

“Em cũng không biết, em đâu có quen thuộc nơi này.”

Công Tước đại nhân có vẻ suy tư đôi chút, hỏi: “Tiểu Ngũ thấy thư phòng thế nào? Yên tĩnh, lại không có ai tự tiện xông vào, thuận tiện để em kiểm đếm số lượng, có đúng không nào?”

“Được chứ!”

Công Tước đại nhân cười, đưa cô vào thư phòng.

Cung Ngũ liếc trái ngó phải, thư phòng rất rộng, ngoài một giá sách cực kỳ lớn còn có mấy chiếc bàn sách rất lớn, bày vô số sách của nhiều ngôn ngữ khác nhau.

Cung Ngũ cảm thán chép miệng, đầu óc phải to thế nào mới chứa được hết nội dung của chừng ấy cuốn sách chứ? Não của cô chỉ để đựng tiền thôi mà ngày nào cô cũng thấy đau đầu như vậy rồi.

Công Tước đại nhân chuyển chiếc ghế đặt xuống bên bàn đọc sách để Cung Ngũ ngồi rồi ngồi xuống đối diện. Anh mở chiếc hộp ra đưa đến trước mặt cô, bên trong có hơn năm xấp tiền mặt, anh cười nói: “Tiểu Ngũ đếm đi.”

Cung Ngũ liếc nhìn anh, suy nghĩ đang tập trung vào tiền, cô cầm một xấp bắt đầu đếm.

Khi cô đếm tiền, Công Tước đại nhân ở bên cạnh nhìn, đợi cô đếm xong anh giúp cô đếm lại một lần nữa.

Cô viết lại con số, đợi Công Tước đại nhân đếm xong cô mới nói: “Tổng cộng là năm vạn hai nghìn chín trăm đồng.”

“Năm vạn hai nghìn tám trăm đồng.”

Cung Ngũ ngẩn người, cô đếm sai ư? Cô cúi đầu nhìn, vừa rồi không phải là số chẵn sao?

Thế là hai người lại bắt đầu đếm lại lần nữa, để đảm bảo chắc chắn lần này hai người quyết định cùng nhau đếm, đếm xong mới đưa xem đã chính xác chưa.

Khó khăn lắm mới đếm xong, Cung Ngũ đang định thở phào nhẹ nhõm thì bỗng nhiên Công Tước đại nhân lại cất lời tiếp: “Tiểu Ngũ định mang số tiền này về thế nào?”

Cung Ngũ mờ mịt, “Đặt trong va li kéo mang về thôi.”

“Nếu như hải quan kiểm tra, hỏi em tiền ở đâu ra, em sẽ trả lời thế nào?”

“Tiền anh giúp em đầu tư mà có.”

“Có chứng cớ không?”

Cung Ngũ a lên một tiếng, “Đây là tiền của em, sao lại không cho em mang chứ?”

Công Tước đại nhân cười nói: “Nhớ phải trình báo đấy.”

Cung Ngũ chớp mắt, “Ồ.”

Cô còn đang nhìn chằm chằm vào số tiền kia, có chút không dám tin hỏi lại: “Anh Tiểu Bảo, số tiền này có thật là của em không?”

“Đương nhiên rồi, đây là tiền được tích lũy từ một nghìn tệ ban đầu của em. Nếu không lấy đi có lẽ sẽ còn tích lũy được nhiều hơn nữa.”

Cung Ngũ khó khăn nuốt nước bọt, “À ừm... nếu như không lấy đi nữa thì còn có thể tích lũy được bao nhiêu?”

“Một nghìn có thể tích lũy được thành hơn năm vạn, nếu bây giờ đã là năm vạn thì...” Anh hơi ngừng lại, rồi nói: “Đương nhiên là vốn càng nhiều thì tiền tích lũy được sẽ càng nhiều rồi.”

Cung Ngũ: “…”

Tận mắt nhìn những tờ tiền bay qua bay lại trước mặt, còn toàn là hình ông cụ già đẹp tuyệt trần, cô thực sự rất muốn ôm chúng vào trong lòng nằm ngủ.

Nhưng còn... nếu như đầu tư... thì có khi nào tiền sẽ mọc ra nhiều hơn nữa không?

Công Tước đại nhân hỏi: “Tiểu Ngũ sao vậy?”

Cung Ngũ nuốt nước bọt, trong đầu vẫn còn đang diễn ra trận chiến khốc liệt, thiên thần và ác quỷ trong cô lại bắt đầu đánh nhau rồi.

Thiên thần nói: “Đủ rồi đủ rồi, bao nhiêu tiền như vậy, phát tài rồi, mau lấy tiền về đặt vào tủ khóa lại, giấu ở một nơi không ai tìm được, nếu không thì để vào ngân hàng hưởng lãi suất, dù sao cũng đã kiếm được lời rồi.”

Ác quỷ lại nói: “Đồ nhát gan, mi thử tính xem mới có mấy tháng ngắn ngủi một nghìn tệ đã biến thành năm vạn, nếu là năm vạn thì mấy tháng sau sẽ biến thành bao nhiêu cái năm vạn chứ?”

“Sặc! Mi là cái đồ tham lam, cẩn thận không mất cả vốn lẫn lời đấy!”

“Lỗ cái gì mà lỗ, cùng lắm thì lấy tiền vốn một nghìn đồng về, dùng tiền lời kiếm được đầu tư tiếp, như vậy thì cho dù lỗ vốn thì cũng không mất cả vốn lẫn lãi.”

“Năm vạn đấy, năm vạn thì không phải là tiền à? Chẳng lẽ lỗ thì không phải là lỗ à?”

“Năm vạn là tiền lời kiếm được từ một nghìn đồng, chỉ cần lấy đi một nghìn thì không gọi là lỗ rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.