Bà Xã Ngoan, Anh Thương Nào!

Chương 27: Em Tin Em Vẫn Luôn Tin Anh!




Hai người cứ thế đưa qua đưa lại đánh bóng thi đấu với nhau. Trong khi đó, Yến Đại Bảo lúc mới đầu giả vờ ngủ, một hồi sau cô thật sự ngủ thiếp đi, ngược lại Triển Tiểu Liên vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng lại không ngủ. Bà lờ mờ nghe thấy tiếng con trai của mình, nhưng cách bởi Yến Đại Bảo và lối đi, cộng thêm bọn họ cố gắng nói nhỏ nên bà nghe không rõ lắm.

Trong ấn tượng của Triển Tiểu Liên, con trai bà là người khá trầm tính và không chịu mở miệng nói chuyện, động tác của anh cũng vô cùng chậm rãi, khiến người ta cảm thấy như đang xem phim quay chậm.

Tiểu Bảo của bà từ lúc nào biết nói chuyện thế này?

Triển Tiểu Liên mở mắt ti hí nhìn sang bên đó, nhìn thấy hai người đang chụm đầu vào nhau, mắt cùng nhìn vào máy tính bảng.

Ngón tay của Công tước đại nhân hơi dài nên máy tính bảng trở nên nhỏ bé dưới tay anh, bàn tay kéo gậy kia vì không thuần thục mà xảy ra sai sót, Cung Ngũ vội vàng nói: “Phạm quy phạm quy! Tới tôi rồi!”

“Không đúng, vẫn chưa đánh mà.”

“Anh phạm quy rồi!” Cung Ngũ vội vàng chỉ vào màn hình, “Anh xem hệ thống thông báo anh đánh lỗi rồi kìa.”

Công tước đại nhân vẫn cương quyết nói: “Vẫn chưa đánh mà.”

Cung Ngũ giải thích: “Anh trượt tay nên đánh thất bại. Tới tôi rồi, nhanh đi nhanh đi!”

Công tước đại nhân nghiêm túc nghiên cứu thông báo trên màn hình, cuối cùng thì buông tay ra.

Cung Ngũ cầm lấy đánh bóng, ra sức đánh một hơi tất cả bóng còn lại đều vào lỗ, màn hình hiển thị chúc mừng youwin. Cô lập tức vui vẻ, đưa máy tính đến trước mặt Công tước đại nhân lắc lư một hồi: “Tôi thắng rồi! Thủ hạ bại tướng!”

“Vậy có đánh lại nữa không?”

Cung Ngũ ngồi thẳng người lên: “Lại thì lại, ai sợ ai chứ?”

Vì thế hai người lại thi đấu thêm ván nữa.

Triển Tiểu Liên ngồi bên kia lại nhìn động tĩnh bên này, trên mặt tỏ vẻ kinh ngạc, bà không ngờ con trai mình và cô bé kia lại có thể như vậy. Lúc nhỏ anh thường hay dẫn Yến Đại Bảo đi chơi, nhưng sau đó anh đi nước ngoài một mình, sau nhiều năm trở về thì con người đã thay đổi, trở nên ít nói hơn, thậm chí nụ cười dịu dàng trên mặt nhìn cũng rất lễ độ. Chỉ khi đối diện với người nhà anh mới thật sự bình thường trở lại, nở nụ cười vui vẻ xuất phát từ đáy lòng. Đây là lần đầu tiên Triển Tiểu Liên nhìn thấy con trai mình có biểu hiện này với người ngoài.

Triển Tiểu Liên chậm rãi ngồi thẳng lại, mỉm cười rồi nhắm mắt ngủ.

Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đều là kiểu người không thích bị thua. Khi Yến Đại Bảo ý thức được mình sắp thua cô sẽ giở rất nhiều trò, còn Cung Ngũ mà thua một ván thì nhất định sẽ đánh tiếp một ván, nếu không cô sẽ tức đến mấy ngày.

Đương nhiên, đối với Cung Ngũ tiền vẫn là quan trọng nhất. Thua rồi thì tức mấy ngày là xong, nhưng không có tiền thì sẽ không ngủ yên được.

“Lại đi!” Cung Ngũ tự bắt đầu ván kế tiếp: “Lần này anh đánh trước.”

Hai người đã nói trước với nhau, đây là ván sau cùng quyết định thắng thua, kết thúc rồi không chơi nữa.

Sau trận quyết chiến, Cung Ngũ chiến thắng, cô cười hì hì, vội vàng cất máy tính bảng đi, “Xong rồi, đúng lúc hết pin.”

Máy bay đã bay lên trời, lúc nãy khi máy bay lắc lư, hai người đang chơi game nên không ai cảm thấy gì. Máy lạnh mở liên tục khiến người ta cảm thấy hơi lạnh, Cung Ngũ ngồi co ro trên ghế, đắp chăn ngủ.

“Em có thể hạ xuống.” Cung Ngũ tròn xoe mắt nhìn Công tước đại nhân ngả ghế cho cô. Anh hơi nghiêng người, vừa cúi đầu thì nhìn thấy cô cũng đang nhìn mình. Khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, Cung Ngũ lập tức kéo chăn trùm qua đầu, che đi gương mặt vừa đỏ ửng của mình.

Công tước đại nhân chậm rãi rút tay lại.

Không biết đã ngủ bao lâu, Cung Ngũ bị tiếng hỏi thăm của tiếp viên đánh thức. Cô cảm thấy đói, thực đơn có cơm và mì nên cô chọn cơm. Sau khi mở hộp ra, Cung Ngũ nhìn hộp cơm trắng rồi lại nhìn sang mì của Công tước đại nhân, cảm thấy món mì đó ngon hơn.

Công tước đại nhân nhìn cô, “Sao thế?”

Cung Ngũ vội vàng lắc đầu, đưa mắt nhìn đi chỗ khác, cầm thìa lên chuẩn bị ăn. Bất ngờ tay của Công tước đại nhân xuất hiện trước mặt cô, cô đưa mắt nhìn theo tay anh, phát hiện anh đã đổi suất ăn của hai người cho nhau.

Cung Ngũ ngại ngùng mỉm cười: “Thì ra anh Phí thích ăn cơm.”

Công tước đại nhân ngập ngừng, ngước mắt nhìn cô, gật đầu: “Ừ.”

Triển Tiểu Liên lại nhìn sang bên kia của lối đi, thấy hai người họ dường như đã hòa hợp hơn rất nhiều. Một người đang ríu rít ăn mì Ý, người còn lại thong thả ung dung ăn món Trung.

Cung Ngũ hít hít mũi, Công tước đại nhân liền lấy khăn giấy đã xé sẵn đưa đến trước mặt cô. Cô cầm lấy, lau miệng rồi lại tiếp tục ăn. Ăn được hai miếng thì cô đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, vội vàng đưa khăn giấy trước mặt mình qua cho Công tước đại nhân.

“Đợi xuống máy bay tôi sẽ mời cô và Đại Bảo ăn món ngon hơn.”

Cung Ngũ lập tức đồng ý: “Được đó! Anh nói rồi nhé!”

Sau khi máy bay hạ cánh hẳn, Yến Đại Bảo mới thức dậy. Vì không theo quá trình thức dậy bình thường nên Yến Đại Bảo dậy rất khó khăn. Cô ôm chăn, tức hồng hộc nhìn về phía trước, không nói lời nào. Tiếp viên đến thu lại chăn nhưng cô vẫn không đưa mà ôm chặt.

“Được rồi Yến Đại Bảo, con mà tức giận nữa mami đánh con đấy, lâu rồi mami không đánh con phải không?”

Yến Đại Bảo vẫn không nói gì, vẫn tức giận.

Công tước đại nhân nói, “Đại Bảo, lát nữa trở về sẽ có quà, em nhất định thích.”

Yến Đại Bảo xụ mặt: “Thật không?”

“Ừ.”

Yến Đại Bảo cuối cùng cũng buông tay để tiếp viên lấy chăn lại.

Cung Ngũ cảm thấy mình được hưởng thụ một chuyến du lịch thật xa hoa, đi đến đâu cũng có xe đưa đón, lên máy bay còn được ngồi khoang hạng nhất, cô thật sự đã rơi vào hũ mật rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.