Bà Xã Ngoan, Anh Thương Nào!

Chương 23: Tình Yêu Cố Hoài Dành Cho Cô




Bộ Sinh ngồi trên ghế, tính toán chênh lệch múi giờ rồi cài báo thức nhắc nhở bản thân khi nào gọi điện thoại thì phù hợp nhất. Người phụ nữ đó có rất nhiều tật xấu, bà ấy ghét nhất là gọi điện thoại trong giờ làm việc.

Hai tiếng sau báo thức vang lên, giám đốc tiêu thụ đang trình bày trong phòng họp thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Bộ Sinh giơ tay ra hiệu cho ông ta tiếp tục, còn anh ta thì đi ra ngoài.

Bộ Sinh bấm điện thoại gọi đi nhưng không ai trả lời.

Bộ Sinh suy nghĩ rồi gọi một thư ký đến, đưa ra một số điện thoại: “Nạp vào số điện thoại này hai vạn tiền phí điện thoại.”

Thư ký lập tức ngạc nhiên, “Tổng giám đốc Bộ, là hai trăm hay hai vạn?”

Bộ Sinh liếc nhìn anh ta, “Hai vạn, đừng nạp sai.”

Thư ký khó xử gật đầu: “Vâng thưa tổng giám đốc Bộ.”

Năm phút sau, thư ký gọi điện thoại thông báo: “Tổng giám đốc Bộ, đã nạp xong rồi.”

Bộ Sinh gọi lại lần nữa, điện thoại vừa reo một tiếng thì đầu bên kia bắt máy, anh ta đóng cửa phòng làm việc lại: “Mỹ Giảo.”

Nếu không phải điện thoại của Nhạc Mỹ Giảo có tin nhắn nhắc nhở bà vừa được chuyển hai vạn tệ phí điện thoại vào tài khoản thì bà còn lâu mới bắt máy.

“Có chuyện gì?”

Bộ Sinh mỉm cười: “Không có gì, chỉ nhớ em thôi.”

“Không có gì thì tôi cúp máy đây.”

“Mỹ Giảo!” Bộ Sinh vội vàng mở miệng: “Được rồi, tôi lo lắng cho em và Tiểu Ngũ, mọi người vẫn ổn chứ? Tiểu Ngũ có gây rắc rối cho em không? Có cần tôi đến đó con bé về không?”

“Không cần, bạn học và mẹ của bạn nó cũng đến, nó ra ngoài chơi với họ rồi, tôi không có thời gian dẫn nó đi.”

“Chỉ cần đối phương đáng tin cậy thì được rồi. Đúng rồi, khi nào em trở về? Tôi sẽ sắp xếp thời gian ra sân bay đón em.”

“Tạm thời không cần, tôi phải ở đây thêm một thời gian nữa. Cậu đến nhà tôi rút hết ổ điện trong nhà ra, đồ trong tủ lạnh cũng ăn hết đi, không được vứt đi. Ghi lại những thứ cậu ăn, chờ tôi về cậu trả lại cho tôi!”

“... Ừ. Nhưng ở thêm một thời gian là bao lâu nữa? Phải cho tôi thời hạn, đừng để tôi đợi đến đầu bạc, có phải không?”

Giọng của Nhạc Mỹ Giảo có vài phần mất kiên nhẫn: “Có lẽ phải đến tháng 12.”

“Lâu vậy sao?” Bộ Sinh nhíu mày: “Không thể cho người khác qua đó sao? Không phải em thì không được à?”

“Đây là hợp đồng quốc tế đầu tiên của Tạo Tinh, nếu thuận lợi thì có thể đưa ba người mẫu đó đi. Đây là lần đầu tiên chúng tôi hợp tác với người ta, không muốn xảy ra sai sót nên tôi phải theo dõi đến cùng.”

“Ừ.”

“Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây, tôi phải ăn sáng.”

Bộ Sinh nhìn điện thoại bị cúp ngang, suy nghĩ miên man rồi ấn số của Cung Ngũ, điện thoại không có tín hiệu. Bộ Sinh ấn huyệt thái dương, anh ta quên mất cô bé này tính cách giống hệt mẹ mình, ra nước ngoài tuyệt đối sẽ không nỡ dùng chuyển vùng quốc tế.

Người khác ra nước ngoài muốn dùng điện thoại thế nào thì dùng thế ấy, còn Cung Ngũ ra nước ngoài thì điện thoại sẽ biến thành cục gạch. Cục gạch còn có thể xây được tường, còn cái điện thoại ghẻ của cô cho cũng không ai thèm.

Sáng sớm, Cung Ngũ đã bị Yến Đại Bảo gọi dậy, nói hôm nay phải dậy sớm đi tham quan cung điện nghệ thuật.

Khi Cung Ngũ rửa mặt, Nhạc Mỹ Giảo đưa cho cô một tuýp kem chống nắng, dặn dò cô ra ngoài phải thoa lên, nếu không nhất định sẽ bị đen thành cục than.

Ăn sáng xong, bọn họ lên xe đi thẳng đến cung điện nghệ thuật. Công tước đại nhân đích thân đến đón, anh cùng mẹ mình ngồi phía trước, Cung Ngũ và Yến Đại Bảo ngồi sau.

Cung Ngũ ngạc nhiên hỏi Yến Đại Bảo: “Sao hôm nay cậu thức dậy sớm được vậy? Thường ngày cậu dậy rất khó khăn mà.”

Yến Đại Bảo buồn bã nhìn cô, “Mẹ không cho tớ ngủ. Nói tớ ngủ thì sẽ bỏ tớ một mình ở khách sạn, còn cù lòng bàn chân tớ nữa...”

Cung Ngũ: “...”

Yến Đại Bảo thật là đáng thương mà!

Đang thì thẩm to nhỏ với Yến Đại Bảo thì bất ngờ điện thoại reo lên, cô nhìn vào màn hình thì thấy số lạ nên cô mặc kệ.

Một lúc sau điện thoại lại vang lên, vẫn là số điện thoại đó, Cung Ngũ do dự một hồi thì bắt máy: “Alo? Ai đấy?”

Yến Đại Bảo ngồi bên cạnh kề sát vào cô, dựng tai lên nghe lén.

“Tiểu Ngũ, là tôi.” Giọng của Bộ Sinh truyền đến, “Em đang đi chơi à?”

“Đúng vậy, có chuyện gì thế?”

“Không có gì, chỉ thấy lo lắng cho em nên gọi điện thoại hỏi thăm. Hiện giờ em ở đâu?”

Cung Ngũ hỏi Yến Đại Bảo: “Chỗ chúng ta ở gọi là gì nhỉ?”

Yến Đại Bảo nói ra một từ tiếng anh rất dài, Cung Ngũ hoa cả mắt, vội vàng đưa điện thoại vào tai Yến Đại Bảo: “Cậu nói với anh ta đi.”

Yến Đại Bảo nói lại lần nữa.

Cung Ngũ hỏi: “Anh nghe rõ chưa?”

Bộ Sinh mỉm cười: “Nghe rõ rồi.”

“Vậy tôi cúp máy đây. Bái bai!”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.