Bà Xã Muốn Trốn Tôi Sao? Mơ Đi!

Chương 7




Bởi vì hôm trước dọn dẹp phòng ốc mệt mỏi, khi Tử Lan tỉnh lại, trời đã sáng hẳn, quay đầu mới phát hiện Dương Khang An đã sớm không có ở đây, bên cạnh trên gối đầu có một tờ giấy, là Dương Khang An để lại, hắn nói mình đi lên núi, lúc cơm trưa sẽ trở lại.

Tử Lan cầm tờ giấy, cảm thấy để cho hắn luyện chữ vẫn có chỗ tốt, tối thiểu khi hắn không ở nhà chính mình cũng biết được hắn đi đâu.

Tử Lan vội mặc y phục đi ra sân, lại phát hiện trong sân đã được quét dọn sạch sẽ, quần áo đã phơi trên dây, ga giường ngày hôm qua đã được đổi, cửa phòng bếp để không ít củi đốt vừa chặt thật chỉnh tề , trong chum đã đầy nước, bếp lò nhỏ còn có cháo trắng đang bốc hơi nóng, trên bàn còn có sẵn một ít đồ chua.

Bùm bùm, Tử Lan chỉ cảm thấy tim của mình đập cuồng loạn, mặt nóng lên. Tử Lan múc nước đánh răng rửa mặt xong thì tắt lửa, múc một bát cháo ăn với đồ chua.

Ăn xong điểm tâm, Tử Lan cầm một túi nhỏ đậu nành đến viện, chọn những hạt đậu nành đầy đặn, chuẩn bị làm mầm đậu.

"Đại tẩu, lấy nhiều cây đậu như vậy làm gì?" Dương Dật An từ bên ngoài trở lại, thấy đại tẩu mình bày trước mặt một đống đậu nành, tò mò hỏi.

Tử Lan ngẩng đầu nhìn hắn, nay gương mặt hắn đã hồng nhuận hơn, trên trán cũng đổ không ít mồ hôi, chứng tỏ hắn mới vừa rồi là theo yêu cầu Tần ngự y đi ra ngoài vận động. Tử Lan cầm một khăn tay từ cọc treo đồ, đưa lên nói: "Ta muốn chuẩn bị mầm đậu, tiểu thúc, hiện tại trời lạnh, ngươi nhanh lau mồ hôi, trở về nhà đổi quần áo khô đi! Coi chừng cảm lạnh."

"Ừ!" Dương Dật An nhận lấy khăn tay, gật đầu một cái trở về phòng.

Đang lúc chuẩn bị mầm đậu, Giang Thúy Hoa, Lý Nhị Ny, còn có nàng dâu của Thạch Tiểu Hổ - Hoàng Hiểu Mai, ba chị em bạn dâu cười cười nói nói đến đây.

"Tam đường tẩu, ngươi mau ngồi xuống, cẩn thận một chút, bụng lớn như vậy. . . . . ." Nhìn bụng lớn của Hoàng thị, Tử Lan cũng có chút kinh hãi, thật không rõ thời gian này chính là ngày dự sinh của nàng rồi, thế nào còn chạy ra ngoài, nếu là không cẩn thận có gì ngoài ý muốn thì phải làm sao?

Hoàng thị cười cười nói: "Không có gì, Lang trung nói nên đi vòng vòng một chút mới dễ sinh."

"Vậy thì tốt." Tử Lan gật đầu một cái, sau đó hướng hai vị đường tẩu khác nói: "Đại đường tẩu, nhị đường tẩu, các ngươi cũng ngồi."

Giang Thúy Hoa cùng Lý Nhị Ny cũng cười tự mình ngồi xuống, Giang Thúy Hoa chọc chọc Lý Nhị Ny, Lý Nhị Ny nhíu mày một cái, tuy vậy vẫn bày ra khuôn mặt tươi cười hỏi: "Tử Lan, sao còn phải làm những việc này?"

"Sao lại không thể làm, đây vốn là việc ta nên làm mà, không phải sao?" Tử Lan vừa tiếp tục việc lựa đậu vừa nói, thời gian trước mấy bá mẫu đối với mình không hề khách khí, mấy biểu tẩu tuy rằng là bởi vì mấy biểu ca nên không trực tiếp chỉ trích mình, tuy vậy cũng không có giúp mình.

Giang Thúy Hoa bĩu môi, sau đó cười nói: "Không phải, Nhị tẩu tử ngươi không phải nói chuyện này, ý của nàng là ngươi bây giờ không phải là cháu ngoại gái của Thứ Sử đại nhân sao, vậy về sau có tính toán gì không?"

Tử Lan dừng lại, sau khi nhận thức nhà bà ngoại, có một số việc họ đã cân nhắc qua rồi, vì vậy nói: "Ngay cả nhà Tể Tướng cũng có mấy cửa nghèo thân thích, coi như Thứ Sử lão gia là biểu cữu của ta, còn không phải là hiện tại nên sống như thế nào thì sống như thế ấy hay sao."

"Nhưng là. . . . . ." Giang Thúy Hoa định nói, lại bị Hoàng thị kéo lại, Hoàng thị vuốt bụng, cười nói: "Chính là cái lý này, chỉ là chúng ta cũng đối với Thứ Sử Đại Nhân tương đối hiếu kỳ, Tử Lan ngươi nói cho chúng ta một chút được chứ? Ta đây gặp qua vị quan lớn nhất chính là lý chính. Những thứ ngươi đưa cho chúng ta như vải vóc thật trơn thật mềm nha! Điểm tâm cũng ăn rất ngon, Thứ Sử Đại Nhân trông như thế nào? Trong phủ là bộ dạng gì a?"

Tử Lan lắc đầu một cái, cố làm ra vẻ đàng hoàng nói: "Biểu cữu mẫu giống như không thích chúng ta cho lắm, cho nên ta vẫn sống bên cạnh bà dì , hơn nữa dù sao nam nữ hữu biệt, ta cũng ít gặp được biểu cữu, mặc dù bà dì đối với ta rất tốt, nhưng là nàng không quá trông nom chuyện tình của biểu cữu . Cũng bởi vì bà dì lớn tuổi, ta ở lại nơi đó chỉ là vì biểu cữu muốn ta theo bà bồi chuyện phiếm mà thôi."

Ba chị em bạn dâu hỏi không ra nguyên cớ, mà Tử Lan thì luôn bận rộn, không phải chọn đậu, thì là thêu thùa may vá, mãi cho tới lúc nấu cơm, Tử Lan hỏi các nàng có muốn hay không ở lại chỗ này ăn cơm, họ mới rời đi.

"Tỷ tỷ, trong nhà nhiều người, cha để cho ta đến đây đọc sách." Tử Lan đang làm cơm thì Thạch Lâm cầm sách đi vào.

Tử Lan hỏi ra mới biết, thì ra là kể từ khi Thạch Hữu Lương cùng Dương thị sau khi trở về, thì người trong thôn không ngừng tới cửa hỏi thăm, hỏi chuyện tình phủ thứ sử, từ tối hôm qua đến sáng nay, sau khi Thạch Lâm về nhà, thì có không ít người muốn làm quen với hắn , khiến Thạch Lâm phiền chết đi được, Thạch Hữu Lương để cho nhi tử tới nhà nữ nhi, nhà Tử Lan rất ít qua lại với người trong thôn, ngoài ra huynh đệ Dương Khang An không có thân thích, hơn nữa cùng người trong thôn quan hệ cũng không nhiều, vì vậy Thạch Hữu lương để Thạch Lâm tới nhà Tử Lan, người trong thôn sẽ không tùy tiện tới cửa.

"Vậy hôm nay ở nhà tỷ tỷ ăn cơm, ngươi đi tìm Dật An đi, chờ tỷ phu ngươi trở lại, thì có thể ăn cơm rồi." Tử Lan gật đầu một cái, hôm nay ngoài cửa có người đi tới đi lui, nhưng ngược lại không có tới cửa, đoán chừng là còn đang quan sát.

Thạch Lâm đáp một tiếng, đi tìm Dương Dật An, hai người bằng tuổi nhau, nên chơi rất là vui vẻ.

Một lát sau Dương Khang An cõng sau lưng 1 cái sọt lớn trở về, sắc mặt có chút không tốt, Tử Lan tò mò hỏi một câu, Dương Khang An lắc đầu không nói gì. Hắn sớm đã đoán được người trong thôn sẽ bàn tán chuyện này, khoảng thời gian Dật An bị bệnh, cha mẹ hắn đều qua đời, hắn bị nói xấu nói mát không ít. Ngay cả lúc hắn cưới vợ, ban đầu tất cả mọi người đều không coi trọng hắn, hiện tại nương tử hắn có thân phận bất đồng với hắn, bọn họ tự nhiên cũng liền. . . . . . Chỉ là, biết thì biết, nhưng là đối mặt những người đó nói bóng nói gió, hắn dù không vui, cũng không muốn nàng phiền não cùng với hắn.

"Chàng không phải đã đồng ý với ta để chúng ta cùng nhau vào núi sao?" Sau khi ăn xong, lúc Dương Khang an dọn dẹp bát đũa, Tử Lan nhìn thấy hạt dẻ trong sọt, vì vậy đi tới phòng bếp hỏi.

Dương Khang An đem bát đũa rửa sạch sẽ để qua một bên, giải thích: "Hiện tại càng ngày càng lạnh rồi, trên núi gì đó rất ít rồi, ta thấy nàng quá mệt mỏi, nên muốn đi trước xem một chút."

"A!" Tử Lan sáng tỏ gật đầu, nàng cũng chỉ muốn hỏi mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.