Bà Xã Muốn Trốn Tôi Sao? Mơ Đi!

Chương 11-2




Sau khi dời đến Ký Thành, Tử Lan phát hiện mình luyến tiếc nhất lại là mảnh đất nhỏ trồng rau mà Dương Khang An vì nàng dọn dẹp, mặc dù mảnh đất này nàng còn chưa kịp trồng cái gì, nhưng là Dương Khang An đã lật thật nhiều lần, trải hết phân bón, bọn họ đi lần này, mảnh đất này cũng bị phế, Tử Lan thật đau lòng.

Ở nơi đâu đối với Tử Lan mà nói cũng không có cái gì khác nhau, nàng không theo đuổi cuộc sống cao sang, đời trước nàng vô cùng ngây thơ, vô cùng lệ thuộc vào không gian, đem lấy chính mình coi trọng lắm, cảm giác mình là nữ chủ xuyên qua, chuyện đương nhiên sẽ dễ dàng làm được tất cả, cho nên mới có kết cục như vậy. Nản lòng thoái chí, vô cùng cô tịch. . . . . . Cho nên cả đời này, Tử Lan ngay từ đầu yêu cầu cũng rất đơn giản, nàng chỉ muốn người nhà khỏe mạnh còn sống, người yêu trong mắt chỉ có chính mình một người. . . . . .

Không muốn tranh, không muốn đấu, chỉ muốn thật đơn giản còn sống. . . . . . Mặc dù nàng có Bàn Tay Vàng nghịch thiên, nhưng là Tử Lan vẫn khống chế sử dụng nó, trừ thỉnh thoảng giúp người nhà điều lý thân thể, cùng với chứa đựng tài vật quan trọng, Tử Lan sẽ không sử dụng đến không gian.

Chỉ là kể từ khi dời qua, bởi vì Dương Khang An cơ hồ cả ngày vội vàng luyện võ còn có chuyện tình quán cơm, Tử Lan lúc ban ngày trừ thỉnh thoảng bị Trần La thị tiếp đi phủ thứ sử, thời gian rãnh rỗi hơn không ít. Nhà mình trong tiểu viện trừ mình ra, nên Dương Khang An sợ tự mình một người ở nhà cô đơn, cho nên lại mua một phụ nhân trung niên khỏe mạnh Dư thị cùng nữ nhi của nàng mới mười tuổi – Dư Hân. Trong nhà công việc có thể làm, cũng bị họ bao trọn, Tử Lan trừ thêu hoa, viết chữ, cũng không có chuyện khác có thể làm, cảm giác mình quá rỗi rãnh, cho nên Tử Lan liền thỉnh thoảng đóng cửa phòng vào không gian làm việc.

Bây giờ không gian so với kiếp trước nhỏ hơn rất nhiều, chủng loại thực vật trồng trọt cũng không có nhiều, không gian linh lực chỉ căn bản duy trì được ao sen, nhìn không đến trăm viên hạt sen mà mình cất giấu trong hộp, Tử Lan đột nhiên cảm thấy chính mình ra vẻ sống cuộc sống an nhàn, làm cho nàng quá mức uể oải, không gian tồn tại cũng không phải là phương tiện sinh hoạt của nàng, thậm chí có thể bảo đảm người nhà khỏe mạnh. Đời trước nàng đã quá khinh thường trí tuệ của cổ nhân, cho nên bị thua thiệt nhiều, đời này cuộc sống mới chỉ là bắt đầu, dù là theo đuổi cuộc sống an nhàn, nhưng vẫn phải có ý thức nguy cơ.

"Nương tử, ta hôm nay để Hùng Đại mang đồ ăn còn dư trong tiệm đưa đến miếu thành hoàng Đông Nhai khẩu cho người ăn xin. . . . . ." Dương Khang An tự chủ trương đem thức ăn tặng ra ngoài, hắn đã từng thấy qua lão bản cửa hàng bánh màn thầu cho một tiểu ăn xin một bánh màn thầu rơi xuống đất, kết quả bị nàng dâu hắn lôi lỗ tai mắng thật lâu, mặc dù biết nương tử mình là người tốt, nhưng là Dương Khang An vẫn còn có chút thấp thỏm.

Tử Lan khẽ mỉm cười, đưa khăn tay trong tay đưa cho hắn, để cho hắn xoa một chút mồ hôi trên mặt, sau đó nói: "Chúng ta vốn chính là dựa theo số lượng một ngày trước chuẩn bị, cho nên có thể còn dư lại bao nhiêu nha? Theo ta thấy, chính là mỗi ngày nấu canh nhiều một chút, sau đó đem cơm cùng món ăn nấu thành cháo, như vậy cũng có thể giúp được những người này, không phải sao"

"Nương tử, nàng không oán trách ta?" Dương Khang An mặc dù suy đoán nương tử mình sẽ không oán mình, nhưng là nghe được lo nghĩ của nàng so với mình còn chu toàn hơn, ánh mắt nhìn về phía Tử Lan càng phát nhu hòa, hắn biết mình đã cưới một nương tử tốt nhất.

Một phen túm khăn tay hắn đang ngây ngốc cầm ở trong tay, giúp hắn lau mồ hôi, bĩu môi giả vờ nói: "Trong lòng chàng, ta là cái loại người không thông tình đạt lý sao?"

Dương Khang An mỉm cười nhìn động tác của nương tử nhìn như hung ác, nhưng lại rất nhẹ nhàng, đưa tay khoác lên trên vai của nàng, dịu dàng nói: "Ta làm sao lại không biết nương tử thiện tâm, chỉ là nương tử cũng biết đầu óc ta không linh hoạt, nên muốn thương lượng chuyện trong nhà cùng nương tử một chút. . . . . ."

"Đồ ngốc!" Nhón chân lên, tại trên mặt hắn hôn một cái, Tử Lan nhẹ nhàng nói.

Dù không phải Thánh mẫu, nhưng là bản thân đã từng gặp qua kỳ ngộ, khiến Tử Lan đối đãi người khác nhiều hơn một phần tha thứ, tận lực trợ giúp một số người, cũng không phải chuyện gì xấu, Dương Khang An thì không phải là người nhẫn tâm. Cho nên hai vợ chồng vài ba lời, liền quyết định chuyện này.

"Đứa bé ngoan, các ngươi làm rất tốt." Trần La thị lặng lẽ dùng khăn lau khóe mắt, cười nói, đối với biểu ngoại tôn tử Tử Lan, bà vẫn luôn là rất hài lòng, thông tuệ cũng không tự mãn, xinh đẹp cũng không tự đắc, giúp mọi người làm điều tốt, đứa bé như vậy không khỏi làm trong lòng bà đối với Tử Lan càng thêm nhiều mấy phần thương yêu.

Tử Lan cũng không có nghĩ đến một chút xíu chuyện nhỏ, nhanh như vậy cũng sẽ bị bà dì biết, rút rút khóe miệng, làm bộ cúi đầu.

Trần La thị cười yên lặng nhìn dáng vẻ xấu hổ của Tử Lan, đối với tỷ tỷ có con cháu đơn thuần như vậy, thuần lương như vậy, bà là hết sức vui mừng, ngoại tôn tốt như vậy, nghĩ đến tỷ tỷ khi còn tại thế, cũng là rất hài lòng.

Trần La thị hiện tại rất có tinh thần, so với lần đầu tiên Tử Lan thấy bà, thì khá hơn nhiều, nhưng là điều này cũng không hoàn toàn do Tử Lan thỉnh thoảng dùng hạt sen giúp bà điều lý, mà do tâm nguyện nhiều năm của bà được thực hiện, hiện tại tâm tình so ngày trước đã khá nhiều, cùng với cuộc sống hiện tại của bà trôi qua quả thật thư thái hơn.

"Mỗ Mỗ, canh hạt sen táo đỏ nấm tuyết này là cháu cùng nữ đầu bếp mới học, bà nếm thử một chút, có phải mùi vị tốt hơn so với trước kia?" Trần La thị cứ như vậy cười híp mắt nhìn Tử Lan, Tử Lan bị bà nhìn rốt cuộc thật đúng ngượng ngùng, đột nhiên thấy Huệ bà bà bưng khay đi vào, vội vàng nhận lấy, cầm một chén đưa tới bên tay Trần La thị, mỉm cười nói.

Trần La thị cầm chén canh, chưa ăn vội, vui vẻ ha ha mà nói: "Tốt, vừa nhìn là biết ăn ngon, Tử Lan nhà chúng ta rất khéo tay nha."

"Huệ bà bà đã mang cho ông ngoại, cữu cữu bọn họ chưa?" Trong canh này dĩ nhiên là thả phấn hạt sen trong không gian, vì điều kiện gia đình thoải mái, Tử Lan liền mua không ít hạt sen thường, mặc dù mình đem hạt sen trong không gian mài thành phấn, nhưng vẫn nên có hạt sen thường che giấu, Tử Lan trong lòng kiên định chuyện tình không gian, nàng cũng không có tính toán nói cho bất luận kẻ nào.

"Đều đưa rồi, biểu tiểu thư ngươi nấu không ít, sau khi tắt lửa, liền chia ra tặng ra ngoài, kể cả Lão Thái Gia, ông ngoại, liền Biểu thiếu gia cùng Dương thiếu gia cũng cùng nhau tặng." Huệ bà bà cười híp mắt tự nhiên nói, bà vốn xuất thân từ La gia, sau lại trong lúc gian khổ nhất được Trần La thị tìm bà đến bên cạnh, bà vốn là đối với La gia có tình cảm rất sâu, bây giờ chứng kiến Trần La thị bởi vì chuyện tình Tử Lan tỷ đệ, thân thể càng ngày càng tốt, cho nên tự nhiên đối với Tử Lan càng thêm yêu thích phát ra từ nội tâm, hơn nữa mỗi lần Tử Lan làm món ăn, luôn là sẽ làm thêm một chút, cuối cùng lão thái thái chắc chắn sẽ phân cho bà, có câu nói nã nhân thủ đoản, cật nhân chủy nhuyễn*. Cho nên đối với Tử Lan liền càng thêm nhiệt tình.

*Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm

Trần La thị nhìn bộ dạng Huệ bà bà cười nheo mắt, cười trách mắng: "Nơi đó được ngươi tự mình bưng lại? Trong nhà nha hoàn ma ma nhiều như vậy, cẩn thận tay chân già nhà ngươi, còn không mau đi nghỉ ngơi, Tần ngự y nói những thứ này tốt cho người già, ngươi cũng nhanh đi uống một chén."

Huệ bà bà cười gật gật đầu mà nói: "Chính là muốn nghe những lời này của lão thái thái, cho nên lão nô tài đoạt việc người khác, ngài đã nói, đoạn đường này đi bưng, lão nô muốn tham là không được rồi." Nói xong, liền cười rời đi.

Lượng hạt sen tuy ít, hiệu quả mặc dù không rõ ràng, nhưng là sau một thời gian, vẫn có thể nhìn ra được, tối thiểu Trần lão thái gia đã cảm thấy chính mình mạnh khỏe hơn không ít, nhưng sự biến hóa này chỉ là gia tăng một chút xíu, vì vậy mọi người ngược lại không có suy nghĩ nhiều, chỉ là càng thân cận hơn với Tử Lan tỷ đệ. Trần Văn Thanh đối với Thạch Lâm cùng Dương Dật An càng nghiêm khắc hơn, cách mỗi một hai ngày đều muốn tận lực rút thời gian tới giáo khảo, chỉ điểm một chút học vấn cho bọn họ, đối với Dương Khang An yêu cầu cũng càng là hà khắc, Dương Khang An thân thể rất tốt, đối với luyện võ có chút thiên phú, cộng thêm từng đi sa trường, cho nên bản thân có một loại khí chất, Trần Văn Thanh đặc biệt mời người tìm cho hắn một sư phụ mới. Tân sư phụ này giao hảo với Tam hoàng tử, được đặc biệt phái tới. Bất luận là võ nghệ, hay là tâm kế cũng càng thêm thích hợp dạy cho Dương Khang An.

Võ nghệ Dương Khang An tiến bộ, Tử Lan đều có thể nhận thấy, từ dáng người của hắn biến hóa, cùng với cùng sư phụ luyện tập sau, trên người càng ngày càng ít thương tích, đều có thể nhìn ra được. Dĩ nhiên quan trọng hơn là hắn buổi tối càng có thể ép buộc nàng.

"Nương tử, Chân sư phụ hỏi ta, lần sau đưa thức ăn cùng nước canh, phân lượng có thể hay không thêm một chút?" Nghe Dương Khang An hỏi, Tử Lan liền biết tướng công mình an bài thức ăn cho tân sư phụ rất chu đáo, cho nên liền cười gật đầu một cái.

Đưa tay đâm đâm lồng ngực hắn, Tử Lan có chút dở khóc dở cười, nàng hiện tại cũng không biết hắn luyện võ, rốt cuộc là tốt hay là không tốt. . . . . .

"Nương tử. . . . . ." Dương Khang An cúi đầu khó nhịn, nịch sủng nhìn nàng, mỗi lần thấy nương tử mình, hắn liền không nhịn được đốt người, nắm tay nhỏ bé của nàng đang đốt lửa tại bên trên thân chính mình, thả bên môi mình hôn nhẹ.

Không khí mập mờ như thế, khiến Tử Lan nhịn không được trợn mắt một cái, rút về tay của mình, ngược lại nắm lên tay của hắn, cắn một cái, ngửa đầu hả hê nói: "Ta hôm nay lại không có phương tiện rồi !"

Dương Khang An cũng hiểu tình huống thân thể của nàng, ôm lấy nàng, đem mặt ở trước ngực nàng cọ xát, hơi khàn khàn mà nói: "Ta biết, chỉ sờ sờ. Cái gì cũng không làm. . . . . ." Thành thục hôn lên thân thể nở rộ của Tử Lan, da thịt nõn nà trơn mềm như tuyết, mỗi lần làm cho hắn càng yêu thích không buông tay, cầm giữ không được, bộc phát trầm mê.

Sau khi được Tử Lan dẫn đường chỉ lối hôn môi, Dương Khang An liền yêu loại ma sát da thịt này, cảm giác răng môi tương giao, bản năng nam nhân trời sanh, cộng thêm thỉnh thoảng luyện tập, Dương Khang An bây giờ đối với với hôn càng thành thạo, lúc Tử Lan vừa muốn há mồm nói ra, liền chận lại môi của nàng.

Nàng dâu non nớt, yêu kiều, để cho hắn không dám dùng khí lực quá lớn, nhẫn nại dịu dàng đòi lấy, dùng miệng chiếm lĩnh mỗi một tấc lãnh thổ thân thể Tử Lan . . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.