Bà Xã Là Nhất

Chương 18: ◊ Chờ cô về nhà




Cô lật người nhảy bật ra, lạnh lẽo nhìn móng tay sắc nhọn của Đình Lan đang ghim vào giường của cô. Hàng mày nheo lại, tiểu Hắc bay đến bên cô

" Chủ nhân có sao không? "

' Không '

Cô bật đèn lên, nhìn Đình Lan đang tràn đầy căm hận nhìn mình. Móng tay dài sắc nhọn, đôi mắt chán ghét cùng căm phẫn

" Chủ nhân, cô ta rõ ràng không mất đi ý thức. Là cố ý muốn giết người "

' Ừ... '

Cô đứng thẳng người nhìn Đình Lan, cây súng chỉa vào đầu cô ta. Mọi người từ ngoài chạy vào, Chu Vũ kinh ngạc đánh vào gáy Đình Lan khiến cô ta ngất xỉu...

________________

Sáng hôm sau:

Mọi người ngồi tập trung lại, Âu Nghi nhìn Đình Lan

" Tại sao cậu lại tấn công Dao Sương? "

Đình Lan nheo mày ôm đầu, sợ hãi nói

" Tớ... tớ đã làm gì sao? "

" Dao Sương! Chị của tớ chắc chỉ bị mất ý thức mới làm vậy. Cậu đừng trách chị ấy "

Diệp Cơ lo lắng nói, Âu Nghi nheo mày

" Nhưng nếu đêm qua cô ta giết Dao Sương thì sao? Đâu phải mất ý thức là không có tội "

Đình Lan nước mắt chảy dài ôm lấy Chu Vũ, Di Anh đập bàn nói

" Đình Lan đã nói là không biết, sao cứ làm khó vậy chứ "

" Cô thì biết gì, cô ta luôn không ưa thích chúng tôi. Hay là các người cố tình muốn lợi dụng cái cớ hóa thành zoombie mất đi ý thức để giết người "

Âu Nghi khó chịu nói, Di Anh tức giận

" Mày nói gì hả? Đình Lan không phải loại người đó "

" Không phải? Lần cô ta bỏ Dao Sương lại đã chứng minh điều đó "

" Mày... "

Di Anh và Âu Nghi trừng nhau, Diệp Cơ bên cạnh Âu Nghi khuyên can

" Cậu đừng nói nữa "

Đình Lan khóc nức nở, nghẹn ngào nói

" Tớ... tớ thật... hức... thật sự không... không có biết mình đã... làm gì... Hức... xin... lỗi "

Chu Vũ ôm lấy Đình Lan nhìn cô hỏi

" Có bị thương không? "

Cô lạnh nhạt lắc đầu, Tử Ân nãy giờ không nói gì lên tiếng

" Bỏ qua, không bị thương là ổn rồi "

Cô lạnh nhạt đứng lên, bọn cô chuẩn bị ra xe. Bên ngoài ánh nắng yếu ớt chiếu rọi, Diệp Cơ nhìn xung quanh nói

" Chúng ta nên đi đâu để tìm đây? "

Mọi người bước lên xe, Chu Vũ lạnh lùng

" Đến sở nghiên cứu, chắc sẽ có manh mối "

Chiếc xe lao đi như gió, cô tựa đầu vào ghế nhìn qua Tử Khang vẫn im lặng từ sáng đến giờ. Diệp Cơ lo lắng

" Em không sao chứ? "

"... "

Tử Khang lắc đầu, Diệp Cơ mỉm cười xoa đầu nó

" Em đừng buồn nữa, không sao đâu mà "

Thời gian trôi qua, bọn cô đang trên đường đi thì đi vào một thành phố. Mọi thứ vắng vẻ, không khí ảm đạm đến bất ngờ. Điều đặc biệt là ở đây không có ánh nắng mà chỉ bao phủ một màu đen. Âu Nghi kinh ngạc nhìn lên trời

" Mọi người nhìn kìa "

Trên trời giờ đây có một cái gì đó che lại cả thành phố, nó giống như một cái nắp sắt vậy. Rất lớn và vô cùng kín đáo, một tia sáng nhỏ cũng không thể chiếu vào. Cô nheo mày lại, Diệp Cơ hoảng hốt

" Zoombie, nhiều quá "

Bọn cô chú ý đến đường phố, giờ đây khắp nơi là zoombie lác đác thờ thẩn đi khắp nơi, tiếng gầm gừ vang vọng. Đây như một thành phố của zoombie...

" Kinh khủng quá, nếu như không phải ở đây có nhiều xe bị bỏ hoang thì không chừng chúng đã biết chúng ta "

Âu Nghi sợ hãi nói, nhìn ra bên ngoài. Bỗng một con zoombie áp mặt vào cửa kính phía của Diệp Cơ

" Ah "

" Không sao đâu, loại kính này nhìn ra ngoài được chứ nhìn vào sẽ không thấy gì "

Tử Ân lên tiếng trấn an, cô nheo mày lại. Di Anh hốt hoảng nói

" Vậy phải làm sao đây? Chúng ta không thể ra khỏi thành phố "

" Phải giải quyết chúng đã "

Tử Ân lạnh lùng nói, cô xách Tử Khang lên xoay xuống Âu Nghi nói

" Đi cùng tớ "

" Hả? À ừ "

Cô mở cửa xe ra, Diệp Cơ lo lắng nói

" Tớ đi cùng cậu "

" Không cần, ngoan ngoãn ở trong xe "

Cô nói rồi cùng Âu Nghi đi thám thính

" Cậu có thấu thị mà, xem xem chúng đi đâu "

Cô nói, Âu Nghi gật đầu nhìn xung quanh. Sao đó đưa tay lên chỉ về một hướng, cô cùng Âu Nghi đi theo hướng đó. Đây là một bệnh viện lớn, Âu Nghi nói

" Bọn chúng ở trong đó "

Cô gật nhẹ đầu, kéo tay Âu Nghi và Tử Khang núp vào một góc. Một đám zoombie lểnh đểnh đi vào, cô thấy vậy cũng vừa trốn vừa vào trong...

Bệnh viện này rất rộng lớn, khắp nơi toàn là zoombie. Cô kéo tay Âu Nghi và Tử Khang đi theo bọn chúng, nơi bọn chúng vào là một căn phòng trống rộng mênh mông. Cô cùng Âu Nghi nhân lúc đông đúc mà trà trộn vào, Âu Nghi sợ hãi nói

" E là phải khoản mấy trăm con zoombie, chắc chết vì mùi thối quá "

Cô nheo mài, dùng một lá bùa đốt đi. Lập tức xung quanh cô bao phủ một lớp màn bảo vệ vô hình. Âu Nghi thả lỏng cơ mặt

" Sao hết hôi rồi? Bọn zoombie ăn chay rồi hả, hay chúng dùng bình xịt thơm làm át đi mùi thối "

Từ trên đài hai con zoombie ghinh một chiếc ghế nằm vào, trên chiếc ghế đó có một con zoombie đang nằm chảm chệ. Khi con zoombie đó vào thì những con phía dưới đều gào rống kịch liệt, Âu Nghi kinh hãi

" Vua zoombie? "

" Không thể "

Cô lạnh nhạt nói, nhìn con zoombie thân hình sạch sẽ kia. Mái tóc hơi rối bù. Da xanh... Nói chung ngoài móng tay dài và răng nanh ra thì con zoombie này khá sạch sẽ... Nó nằm dài đó, cất miệng gào rống

" Gràooooo!!!!! "

- Grừ... rống...

Bọn zoombie phía dưới gào rống tung hô, con zoombie ngồi dậy dang hai tay

" Rốngggggggg "

- Grừ.... gràooo.... grừ

Âu Nghi đưa tay bịnh miệng cười nhẹ, nói

" Con zoombie đó mắc cười quá, hay gọi nó là zoombie quái đản đi "

Tử Khang ngước lên nhìn cô

" Chị ơi, chúng đang nói gì vậy? "

Cô liếc xuống sau đó lắc đầu

" Tôi không phải zoombie "

Tử Khang bĩu môi, tiếp tục nhìn lên. Từ ngoài 4 con zoombie khác đưa khoảng 5 người sống vào. Âu Nghi kinh ngạc, con zoombie quái đản nhìn đến bứt đầu một người quăng xuống dưới. Những con zoombie khác thấy đồ ăn liền nhào tới như chết đói mấy ngày. Tiếp tục zoombie quái đản bứt tay chân người sống kia ra quăng xuống, máu chảy dài khắp nơi. Tiếng la hét thống khổ vang vọng, một con zoombie bước lên liếm sạch máu trên đất. Âu Nghi nheo mày sợ hãi

" Tàn độc quá "

Cô nhếch môi, nói

" E là ở đây có người sống dự trữ ( Bị bắt) "

" Cái gì? Vậy chúng ta phải làm sao? Phải cứu họ chứ? "

Cô nhếch môi, đưa tay nâng nhẹ gọng kính.

" Cứu? Tại sao phải cứu? "

" Cậu nói gì vậy? Họ cũng là con người như chúng ta mà "

Âu Nghi sững sờ nói, cô nhìn qua

" Rồi bọn chúng cũng sẽ chết dưới tay những con zoombie khác "

Âu Nghi sững người, tiếp tục nói

" Chúng ta có thể đưa họ đến căn cứ "

" Giờ nơi ta đến không phải là căn cứ, vả lại trên đường đi nguy hiểm trùng trùng. Bọn họ sẽ sống an toàn sao? "

Cô vẫn lạnh nhạt nói, Âu Nghi hàng mày nheo lại nắm chặt tay cúi đầu

" Nhưng... bất quá chúng ta cứu họ còn hơn là nhìn họ chết "

Cô nhìn qua Âu Nghi không nói gì nữa, tiểu Hắc bên cạnh cô chế nhạo Âu Nghi

" Ngu xuẩn "

Cô nhìn những con người bị zoombie ăn thịt, lại còn bị xé tay xé chân khi còn sống sờ sờ ra đấy. Nhìn xuống Tử Khang

" Đi dò la đi "

Tử Khang và Âu Nghi kinh ngạc, Âu Nghi hoảng hốt nói

" Cậu làm gì vậy? Ở đây zoombie nhiều như vậy. Cậu lại muốn để Tử Khang đi thám thính? "

" Bây giờ đã không có khái niệm lớn hay nhỏ. Mà là mạnh hay yếu, sống hay chết từ giờ sẽ nằm trong tay nó. Chúng ta không thể bảo vệ nó mãi được "

Lời nói cô lạnh nhạt, Tử Khang nhìn lên cô đôi mắt dao động. Nắm chặt lòng bàn tay

" Nhưng... "

" Em đi "

Âu Nghi muốn nói gì đó nhưng lại bị lời nói của Tử Khang làm kinh hãi, Tử Khang đôi mắt kiên định ngước lên

" Cảm ơn chị đã tin em, em sẽ không để bản thân chết. Em còn phải giết hết zoombie để lấy lại hòa bình cho nhân loại... "

Tử Khang nói rồi lẩn ra đám đông chạy đi, Âu Nghi nhìn Tử Khang cười nhẹ dịu dàng

" Cậu nói đúng... em ấy cần phải lớn hơn "

Cô liếc qua Âu Nghi, tiểu Hắc bên cạnh cô

" Trong đầu họ nghĩ người tốt đó chủ nhân "

' Ngươi có ý gì? Ta không tốt sao? '

" Ta không dám có ý đó ( ̄- ̄) "

Cô cười nhẹ, đáy mắt hiện lên ánh sáng lạnh. Cô cùng Âu Nghi từ từ thoát ra ngoài trở về xe...

Vừa ngồi vào ghế Diệp Cơ đã nhìn cô lo lắng hỏi

" Tử Khang đâu? Em ấy xảy ra chuyện gì sao? "

" Không! Cho đi thám thính tình hình rồi "

Cô cầm chai nước uống, Diệp Cơ kinh ngạc nhưng không nói gì. Tử Ân nhìn qua kiến chiếu hậu hỏi

" Có thông tin gì không? "

" Có! Chúng em thấy có một con zoombie sạch sẽ được những con zoombie khác kính ngưỡng. Dường như là zoombie biến dị "

Âu Nghi gật đầu nói, Di Anh nhìn qua

" Zoombie ở sạch sao? "

" Phải "

" Hừ! Chắc nó là kẻ che đi thành phố này. Cũng thông minh đó, chắc Tinh Thạch sẽ lớn lắm "

Di Anh cười nói, Âu Nghi nhìn qua khinh thường. Diệp Cơ hỏi

" Giờ chúng ta phải làm gì? "

" Phải tìm một chỗ nghỉ chân trước đã. Chờ tin tức của Tử Khang "

Chu Vũ lên tiếng, Tử Ân bắt đầu lái xe. Bọn cô tìm thấy một nhà kho khá rộng, liền trú ẩn tại đó. Ăn uống trong sự tĩnh lặng...

Bỗng Đình Lan khó chịu, thân thể nóng lên dựa vào lòng Chu Vũ. Tiếng nói yêu kiều mất kiểm soát

" Vũ... a~... em... em khó... khó chịu quá... a~... "

Di Anh kinh ngạc lo lắng

" Đình Lan, cậu không sao chứ? "

" Vũ... em... em nóng... chạm... chạm vào em... ư~ "

Gương mặt Chu Vũ vẫn lạnh lùng

" Đây là di chứng do virut, không thể loại bỏ hoàn toàn nên mới kích phát cảm xúc và giác quan của con người... "

Diệp Cơ nhìn Chu Vũ, cười nhẹ

" Vậy chúng em ra ngoài... "

Bọn cô đứng lên, Chu Vũ nhìn cô nói

" Không cần... "

Chu Vũ lấy ra một ống tiêm, tiêm vào người Đình Lan khiến cô ta ngủ thiếp đi. Di Anh kinh ngạc

" Phong Dương thiếu, anh... "

" Tôi không có hứng thú, có ý kiến gì? "

" Không... không có "

Di Anh sợ hãi không nói gì nữa...

____________

Buổi tối, mọi người đều tìm một chỗ nghỉ ngơi. Cô chìm vào giấc ngủ, bóng đêm bao trùm. Hai quả cầu ánh sáng lơ lửng giữa không trung, cô lần này quyết định chạy đi. Nhưng tại sao cô chạy mãi thì vẫn bị đuổi kịp. Hai quả cầu tỏa sáng...

" ÁNH SÁNG TỐI THƯỢNG, BÓNG ĐÊM TỐI CAO. CẢ HAI MÃI MÃI TRÁI LẬP... "

Quả cầu đen tiếp tục xuyên qua người cô, cô tỉnh giấc. Trước mặt cô là Tử Ân, hắn lạnh lùng

" Sao vậy? Mồ hôi đổ ra rất nhiều "

Cô ngồi dậy cầm lấy khăn giấy hắn đưa lau trán, nâng nhẹ mắt kính

" Không sao "

Tử Ân nhìn cô, sau đó lạnh lùng quay đi. Cô nắm tay hắn lại, Tử Ân quay đầu nhìn cô. Đôi mắt cô đỏ thẳm chạm vào ánh mắt hắn. Cô hạ mi buông tay

" Ngủ ngon "

Tử Ân quay đi, tiểu Hắc bay đến

" Chủ nhân, người sao vậy? "

' Ta định căn dặn hắn vài điều '

" Người muốn bảo hắn đừng cản trở mình sao? "

' Phải '

" Vậy sao người không nói? "

' Không cần, đến lúc hắn cản trở ta thêm lần nữa thì trực tiếp giết đi '

Cô nhếch môi nằm xuống, nhắm mắt lại. Bầu trời đêm lạnh lẽo thổi qua, mọi thứ sẽ đi về đâu?...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.