Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối

Chương 15




Đêm xuống, ánh trăng trên cao vẽ hình vòng cung xinh đẹp, sao sáng đầy trời, một mảnh không trung như nhiễm phải một dải quang hoa màu bạc, mị ảnh mê ly bao trùm khắp Vân Vụ sơn trang khiến mọi vật càng trở lên mông lung thần bí.

Tiễn mẫu thân Liễu Tố Lan rời khỏi cửa, Vân Phi Vũ khó chịu lắc đầu, nửa ngày bị “nước miếng oanh tạc” so với bị trừng phạt về thể lực còn khiến y mệt mỏi hơn. Thái độ dặn dò của mẫu thân thực giống như chim mẹ dặn dò chim con trước khi rời khỏi tổ, nhưng y cũng đâu thể không nghe lời.

“Rời đi?” trong lòng Vân Phi Vũ đột nhiên lóe lên ý niệm này. “Chính mình sẽ có một ngày phải rời khỏi nơi này, nhưng là… tại sao lại có cảm giác mẫu thân sẽ rời đi?” Cười tự giễu, y thổi tắt ngọn nến, thay áo rồi nằm trên giường, tâm trí bắt đầu hồi tưởng lại tình cảnh sáng nay.

Nửa ngày trước tại đại sảnh, Vân Phi Vũ vừa lấy lại bình tĩnh đã phải đối mặt với đủ loại ánh mắt khinh thường, vũ nhục khiến y vô cùng hoảng hốt, lại một lần nữa nhớ tới thời khắc trước khi chết ở kiếp trước, nhất thời đối với cái chết thêm phần sợ hãi. Cảm giác quyến luyến thân nhân, nỗi hận bị những kẻ đó lừa gạt, phẫn nộ với xã hội bất công… Đủ loại cảm xúc đối nghịch liên tục chiếm cứ thể xác cùng *** thần, cả người dần dần bị bóng tối bao phủ, từ tận sâu trong thâm tâm cảm nhận được sự bất lực cùng kinh hoảng.

Trên vai vai bỗng nhiên truyền tới cảm giác ấm áp khiến y từ từ thanh tỉnh. Phần lớn người trong đại sảnh đều đã lui xuống, chỉ còn mấy hạ nhân lưu lại dọn dẹp.

Trước mắt là gương mặt tuấn mỹ phi phàm đang tươi cười của nam nhân nọ, bên tai cũng là thanh âm trầm thấp của hắn. Tư thế hai người quá đỗi thân mật. Bị hơi thở ấm áp của hắn lướt qua khiến Vân Phi Vũ cảm thấy cơ thể mình như măng mọc sau mưa, toàn thân nổi da gà, lập tức một chưởng đẩy hắn ra xa, đôi mắt xinh đẹp lộ vẻ căm tức.

“Vũ Nhi, sao con lại vô lễ như vậy! Nếu không phải đại thiếu gia thay con cầu tình, hiện tại con đã bị nhốt trong từ đường chịu gia pháp, còn không mau nhận lỗi với đại thiếu gia!”

Vân Phi Vũ liếc mắt trừng người trước mặt một cái, quay đầu không nói một lời. Liễu Tố Lan tiến lại gần, theo sau lưng y vỗ một cái, vội vàng nhún người hành lễ với Vân Khoảnh Dương: “Tiện thiếp thay Vũ Nhi tạ ơn cứu mạng của đại thiếu gia, cũng thỉnh đại thiếu gia tha thứ hành động vô lễ của nàng. Đứa nhỏ này sau khi khỏi bệnh, tuy nhìn vẫn không có gì thay đổi nhưng… ngôn hành cử chỉ lại vô cùng quái lạ, giống như hoàn toàn thay đổi vậy. Ngay cả ta là mẫu thân cũng có lúc bị nàng chọc giận nói không nên lời, cho nên thỉnh đại thiếu gia đừng trách cứ nàng.”

Vân Khoảnh Dương mỉm cười, gương mặt không chút hờn giận liền nâng Liễu Tố Lan đang hành lễ đứng dậy: “Lan di không cần câu nệ như vậy. Ngài là trưởng bối của Khoảnh Dương, mà Tiểu Vũ lại là muội muội của ta, đâu cần nói tới việc cứu hay không cứu. Phụ thân hôm nay tức giận nhiều như vậy có thể do đi đường quá mức mệt mỏi, cho nên thỉnh Lan di cùng ngũ muội không nên để trong lòng. Ta nghĩ phụ thân nghỉ ngơi mấy ngày sẽ tốt.”

Liễu Tố Lan thấy vậy cũng không giải thích thêm điều gì, gật đầu lạnh nhạt nói: “Nói vậy hẳn đại thiếu gia cũng đang mệt mỏi! Vậy tiện thiếp cũng không dám trì hoãn thời gian nghỉ ngơi của đại thiếu gia, xin phép cáo lui.”

Nói xong liền kéo Vân Phi Vũ cùng mấy nha hoàn xoay người bước đi khiến Vân Khoảnh Dương không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, trong lòng tự vấn: “Rốt cuộc tađã làm gì đắc tội với người của Lan Uyển?”

Vân Phi Vũ cũng cảm thấy buồn bực với thái độ của mẫu thân. Y không thích người nọ là có lí do riêng, nhưng vì sao mẫu thân cũng dùng ngôn từ lãnh đạm? Dù sao hắn cũng giúp mình giải vây nhưng Liễu Tố Lan lại không cho y cơ hội mở miệng nói một lời, chính là vội vàng kéo y rời đi, sau đó lại liên tục dặn dò làm y mệt mỏi không sao chịu nổi.

Cơn buồn ngủ dần dần dâng lên, Vân Phi Vũ ngã người trên giường, không giữ hình tượng mà lập tức đánh một cái ngáp, nghiêng người đem chăn kéo cao, không lâu sau đã thấy tiếng ngáy nho nhỏ vang lên.

Trong tẩm nội của chủ uyển (người đứng đầu các uyển), một mỹ thiếu phụ với gương mặt tái nhợt nằm ngang trên giường, ngồi cạnh đó là một nha hoàn xinh xắn đang chăm chỉ phe phẩy chiếc quạt hương bồ hầu hạ nàng.

Cả một căn phòng lớn xa hoa lại chỉ có bóng hình cô quạnh chủ tớ hai người, thoạt nhìn không khỏi khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, mà vị phu nhân mảnh mai này chính là Hứa Như Yên, mẫu thân của Vân Khoảnh Dương, cũng là Vân Vụ sơn trang đại phu nhân.

“Phỉ Thúy, đã giờ nào rồi? Tại sao Dương Nhi vẫn chưa tới?” Hứa Như Yên đưa cặp mắt ai oán nhìn nha hoàn hầu hạ bên giường.

“Đã là giờ hợi. Phu nhân, nô tỳ nghĩ hôm nay thiếu gia thực sự mệt mỏi, nói không chừng sáng sớm mai sẽ tới thăm ngài. Thân thể ngài không tốt, vẫn nên đi ngủ sớm một chút.”

“ Ta không buồn ngủ, nửa năm không gặp Dương Nhi, chờ thêm một lát đi.”

“Phu nhân” Chủ tử nhà mình tính tình luôn ôn hòa hiền hậu, nhưng một khi đã kiên trì việc gì thì không ai lay chuyển nổi. Phỉ Thúy đã quen với tính cách này của nàng, cũng chỉ biết thở dài: “Phu nhân, nô tỳ lập tức tới phòng thiếu gia xem thử một chút.”

Hứa Như Yên vừa nghe vậy lập tức gật đầu, mỉm cười. Đợi tới lúc Phỉ Thúy trở về phòng, trong lòng tràn đầy chờ mong, nhưng nghe tới việc phụ tử bọn họ còn tại thư phòng thương nghị việc quan trọng thì tâm nóng như lửa lập tức trở nên lạnh băng, nhẹ nhàng nói: “Phỉ Thúy, tắt đèn đi ngủ.”

Trong bóng đêm, giường nhỏ dành cho nha hoàn cạnh giường lớn đã truyền đến tiếng hít thở đều đều, mà Hứa Như Yên nằm ở trên giường lại cắn chặt răng, lệ rơi đầy mặt.

Nàng biết năm Dương Nhi mười bốn tuổi đã xảy ra việc gì, nhưng trời sinh nàng tính tình nhu nhược, nhát gan sợ phiền phức, lại cũng không có dũng khí vì nhi tử của mình đòi lại một chút công bằng.

Sau đó, nàng thường xuyên thấy trên người Dương Nhi xuất hiện những dấu vết tương tự, hỏi hắn, hắn lại thản nhiên trả lời: “Mẫu thân không cần lo lắng, một ngày nào đó con sẽ tự mình thoát khỏi chuyện này, khi đó sẽ không kẻ nào có thể khi dễ mẫu tử chúng ta.”

“Dương Nhi, là mẫu thân sai rồi, không nên sinh con ra trong cái gia tộc biến thái như vậy, là mẫu thân vô dụng, không có khả năng bảo vệ con, khiến cho con chịu nhiều ủy khuất, đều là mẫu thân không tốt, không… không đúng, là nam nhân kia tâm địa súc sinh, heo chó cũng không bằng. Tại sao hắn lại có thể đối xử với con như vậy. Hắn… hắn là… của con…!”

Lại một đêm không ngủ, đêm khuya tĩnh lặng chỉ vang lên tiếng khóc nức nở khiến cảnh vật càng trở nên thê lương ảm đạm.

Thư phòng của trang chủ gồm hai gian. Gian ngoài để đọc sách, gian trong thương nghị chuyện cơ mật. Phân cách hai gian là một vách tường dày, mà cơ quan thì chỉ có lịch đại gia chủ mới biết.

Giờ phút này, tại nội ốc nhỏ hẹp, hai người trần trụi, mồ hôi ròng ròng quanh thân thể cùng dây dưa một chỗ. Thanh âm giường gỗ kẽo kẹt hòa cùng tiếng ồ ồ thở dốc của hai người, thập phần ăn ý cao thấp dẫn động.

“Dương Nhi, ngươi không chuan tâm.” Theo ngôn từ khàn khàn chỉ trích, nam nhân với cơ thể rám nắng mạnh mẽ tiến tới khiến người dưới thân kêu lên đau đớn.

“Nhớ kĩ, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể nhìn một mình ta, cũng chỉ có thể nghĩ tới một mình ta, ngươi là của ta…” Nam nhân lạnh lùng buông lời, theo bá đạo tuyên ngôn là thần tình mê loạn, động tác dưới thân cũng càng lúc càng điên cuồng.

Chống đỡ sức nặng đặt trên người cùng lửa nóng dục vọng không ngừng loạn động trong cơ thể, Vân Khoảnh Dương ghê tởm muốn nôn.

Hắn không nhớ nổi chính mình đã bao lần chịu sự xâm phạm như thế này, bị một nam nhân xâm phạm, hơn nữa nam nhân ấy lại chính là người sinh dưỡng hắn, là phụ thân của hắn. Nhiều năm như vậy, hắn vẫn không thể nào quen nổi cảm giác ghê tởm này, hận ý cũng không ngừng gia tăng.

Lần đầu tiên chính là khi mười bốn tuổi. Đó là một đêm trăng tròn, Vân Khoảnh Dương tới thư phòng tìm kẻ được gọi là phụ thân mà mình luôn yêu thương, cuối cùng lại bị hắn nhân lúc say rượu kéo vào mật thất. Đối mặt với bức họa trên tường, kẻ mà hắn gọi là phụ thân đối hắn một lần lại một lần tra tấn cùng tàn phá.

Sáng sớm hôm sau, thừa dịp người nọ ngủ say, hắn trốn ra khỏi mật thất, cả cơ thể đau đớn, còn có vết thương ở nơi đáng xấu hổ mỗi lúc một nghiêm trọng như bị ai xé rách khiến hắn té xỉu trước cửa chủ uyển. Đối mặt với ánh mắt bi thương của mẫu thân, hắn không nói một lời, cũng không rơi một giọt lệ, chỉ có thể đem đau xót vùi vào trong lòng, cuối cùng đối với mẫu thân thốt lên một câu: “Nương, người là thân nhân duy nhất của con. Mặc kệ sau này con biến thành cái dạng gì, chỉ cần có người luôn ở bên con là tốt rồi.”

Sau đó, người nọ đối xử với hắn càng ngày càng tốt, nhưng cũng không hề che dấu dục vọng đối với hắn. Chỉ cần có cơ hội liền lấy việc “thương nghị chuyện quan trọng” làm lý do mang hắn vào mật thất. Đối với người nọ mà nói, làm chuyện này là vì thương hắn, nhưng với hắn mà nói thì đó chính là sự sỉ nhục.

===============================================================================

Edit tới chương này, ta thực sự rất thương bé Khoảnh Dương. Tuổi thơ của hắn đã bị hủy hoại bởi chính phụ thân của mình. *thở dài* Có lẽ đó cũng là lý do cho những hành động bá đạo sau này hắn dành cho bé Vũ nhà ta.

*vỗ vai* Khoảnh Dương, ngươi cố lên. Ta ủng hộ ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.