Bà Xã Gây Phiền Toái

Chương 23: Luky




Cái gọi là thích ứng năng lượng trong hạp cốc, ý tứ chính là muốn cho Thần Dạ trực tiếp đi đối diện với năng lượng nơi đây, nói cách khác, hắn đầu tiên phải sinh hoạt trong hạp cốc cấm kỵ, không dựa vào Thiên Đao chi lực thủ hộ mới sống được.

Muốn như người bình thường sinh hoạt trong trơi đất, không cần bất luận kháng cự gì.

Chỉ cần là một đám năng lượng cũng khiến Thần Dạ chật vật như thế, mất đi Thiên Đao thủ hộ, khi thân thể đặt trong khu vực này... Nghĩ đến chuyện đó nội tâm Thần Dạ không nhịn được run rẩy, hậu quả quá đáng sợ.

- Trừ phương pháp kia ra, không có biện pháp khác?

Thần Dạ giọng nói run rẩy hỏi.

- Không có!

Bổn mạng hồn phách chém đinh chặt sắt nói ra.

Thần Dạ nhíu mày, chỉ có phương pháp kia, chỉ có phương pháp kia... Hắn mở mắt ra, sắc mặt không ngừng biến hóa, hoặc sợ hãi, hoặc có quyết định...

- Mẫu thân!

Vào thời khắc cuối cùng, trong ánh mắt của hắn trở nên kiên nghị, chậm rãi khởi động, tinh quang bao phủ khắp nơi, giống như đang quáy không gian, tầng tầng chấn động, cùng lúc đó Thần Dạ cũng từ từ đứng lên, bước chân của hắn dừng lại trên không trung một chút, lại mãnh mẽ bước tới.

Trong không gian mấy ngàn dặm, thời gian như dừng lại, trong mặt đất to lớn này có hai đạo quang mang, phân biệt rõ ràng trên không trung, phat ra khí tức khác nhau, giống như hai đối thủ thế lực ngang nhau, không hề nhượng bộ chút nào, trong đó bắt đầu khởi động lực lượng cường đại nhất, ngăn cản đối thủ tiến vào.

Nhưng khi khí tức này tương dung làm cho cả hạp cốc cấm kỵ như biến thành địa ngục, bất luận kẻ nào tới đây, không có thủ đoạn đặc thù, không có gì ngoài chết cả, chẳng ai may mắn thoát khỏi.

Mà cho dù là chết, chỉ sợ cũng là tra tấn cực đoan mà chết!

- Đau nhức, đau nhức ah!

Trong hạp cốc, một người trẻ tuổi nửa quỳ trên mặt đất, thân thể của hắn, hai tay hai chân, giờ phút này giống như bị vô số cơn gió cắt qua, từng đạo máu tươi chảy ra.

Người trẻ tuổi tự nhiên chính là Thần Dạ, mà bây giờ cũng chỉ là hắn vừa ra khỏi phạm vi bảo hộ của Thiên Đao.

Nhưng mà thân thể vừa tiếp xúc với hạp cốc cấm kỵ, Thần Dạ giống như bị cao thủ cường đại làm trọng thương, thân thể sắp sụp đổ không nói, trong người có nhiều năng lượng rót vào, huyền khí tinh thuần không bị áp chế, càng có dấu hiệu bị đồng hóa.

Trừ chuyện đó ra, những năng lượng này xuyên qua kinh mạch, tất cả những thứ ngăn cản biến thành hư vô.

Đúng, là đốt cháy!

Những năng lượng này do khí tức hàn băng cấu thành, nhưng trong đó lại nóng rực bừng bừng.

Từ những năng lượng này rót vào người, chậm rãi rót vào từ từ, đối với kinh mạch yếu ớt của nhân loại mà nói là hủy diệt đáng sợ.

Dưới nhiệt độ cao hun sấy, kinh mạch dẻo dao cứng cỏi cũng bị vặn thành bánh quai chèo, nhìn qua cực kỳ quái dị khủng bố.

Trong quá trình như vậy, đau đớn càng trực tiếp làm cho thân thể Thần Dạ vặn vẹo, cơ bắp toàn thân căng cứng, gân xanh nổi rõ lên như côn trùng, gương mặt trắng bệch không còn chút máu nào cả.

- Không được qua đây!

Đột nhiên Thần Dạ khàn giọng quát lớn.

Thiên Địa Hồng Hoang Tháp dừng lại gần đó, toàn thân phát tán hào quang năm màu không ngừng lập lòe, dường như đau lòng cho chủ nhân.

Thiên Đao trước khi tiến vào trạng thái khôi phục, đao linh từng nói với khí linh Thiên Địa Hồng Hoang Tháp, bảo nó trông chừng Thần Dạ, bởi vì đao linh biết rõ, chủ nhân Thần Dạ của nó làm sao là người an phận chứ?

Cho nên khi Thần Dạ bước ra khỏi phạm vi bảo vệ của Thiên Đao, Thiên Địa Hồng Hoang Tháp lập tức ngăn trở, mà dù sao Thần Dạ chính là chủ nhân, hắn khu khư cố chấp thì có ngăn cản cũng không được.

Hạp cốc cấm kỵ hung hiểm thì điểm ấy Thần Dạ biết rõ, cũng cảm nhận được.

Muốn luyện hóa năng lượng nơi đây, tăng tu vị của mình lên, nhất định phải thích ứng nó, khiến chúng cảm thấy chính mình có thể dung nạp chúng.

Thần Dạ rất rõ ràng, muốn làm đến mức này không phải dễ dàng như vậy, quá trình này là quá trình lâu dài, cần thời gian rất lâu.

Mà bây giờ hắn tự mình cảm nhận được, khiến cho hắn hiểu được cần tiến hành theo chất lượng, hoặc là một đường cơ hội, hành vi mù quáng chỉ làm hắn tử vong mà thôi.

Chuyện này Thần Dạ đều hiểu, nhưng mà hắn cũng biết, hiện tại giờ mới bắt đầu, nếu như ngay cả tra tấn này không chịu được, như vậy hắn làm sao có thể đi xa?

Huống chi hắn cho rằng, hiện tại còn chưa tới cực hạn của mình, hắn cố chịu đựng được.

Dường như cảm giác được ý tứ chủ nhân, hào quang năm màu của Thiên Địa Hồng Hoang Tháp dừng lại cách Thần Dạ một mét, đây là tôn trọng ý nguyện chủ nhân, đồng thời cũng chuẩn bị bảo hộ Thần DẠ.

Trong kinh mạch, hỏa hồng sắc quang mang điên cuồng xuyên thẳng qua lại, nhưng trong một phút này, trong người Thần Dạ cơ hồ bị phá hủy rối tinh rối mù, hơn nữa bết bát nhất chính là sau khi nhiệt độ cao đông cứng lại, dưới năng lượng băng hỏa đả kích, các loại phá hư này khiến thân thể Thần Dạ tàn phế.

Thần Dạ cắn răng, cũng có thể cảm giác được, hàm răng mềm hóa không còn độ cứng như trước, nếu như tiếp tục nữa thì thân thể, kinh mạch, xương cốt cùng với các loại khí quan chính thức hóa thành hư vô, mất đi những thứ này thì Thần Dạ chỉ còn tử vong mà thôi.

Cho nên vào lúc này, đã không phải dựa vào ý chí mà kiên trì, mà là thân thể của mình có chịu đựng được không!

- Bản tôn, có thể!

Bổn mạng hồn phách đột nhiên vang lên trong lòng của hắn, hắn trầm giọng nói ra:

- Bản tôn, vận dụng linh hồn chi lực a!

Trước khi quyết định làm như vậy, bổn mạng hồn phách đã nói với Thần Dạ nên làm sao luyện hóa năng lượng này, đồng thời cũng nói cho hắn biết, Thần Dạ có thể vận dụng át chủ bài.

Nhưng nói thật, Thần Dạ hiện tại cũng không có át chủ bải gì, chỉ là linh hồn chi lực mà thôi.

Ngay cả huyền khí nếu rời khỏi đan điền sẽ lập tức bị đồng hóa, từ nay về sau biến biến thành năng lượng phá hư thân thể, huống chi là linh hồn chi lực?

Một khi ngay cả linh hồn cũng bị đồng hóa, như vậy kế tiếp sẽ rất nhanh tan biến đi, đến lúc đó Thần Dạ mới chính thức kêu trời không ứng, gọi đất mất linh!

Dùng tu vị của hắn hôm nay, cộng thêm trạng thái biến hóa, mặc dù thân thể sụp đổ tử vong, chỉ cần bổn mạng hồn phách vẫn còn thì không xem như tử vong chân chính, chính vì như thế Thần Dạ mới có đủ nghị lực làm như thế này.

Cho nên chỉ cần bảo vệ tốt bổn mạng hồn phách, như vậy chuyện khác Thần Dạ không quan tâm.

- Bản tôn, không nên chần chờ, nếu như thân thể sụp đổ, tuy ngươi không tính tử vong chính thức, nhưng nếu không có đủ gặp gỡ, ngươi cuộc đời này sẽ vĩnh viễn như vậy, không đáng.

- A, có đáng giá hay không ta tự biết, bổn mạng hồn phách, ta quý mạng của mình hơn bất cứ ai khác. Hiện tại, ta còn có thể chịu được, đợi đến lúc thân thể thực sụp đổ thì ta không do dự.

Thần Dạ cười thảm, trong ánh mắt mang theo hung ác, trong tích tắc tâm thần của hắn rung rung, trong đan điền cơ hồ tất cả huyền khí không giữ lại tuôn ra ngoài.

- Bản tôn, ngươi điên sao?

Bổn mạng hồn phách hoảng hốt, hoảng sợ quát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.