Bà Xã Đừng Chạy

Quyển 1 - Chương 4: Súc sinh




Menfuisu, Menfuisu, vì yêu chàng, vì muốn ở bên chàng, em vượt qua cả thời gian ngàn năm để đến bên cạnh chàng, rời xa người thân, cách xa bạn bè, chỉ vì muốn ở bên chàng…

Chờ em, chờ em, em muốn đi cứu chàng, em muốn bảo vệ chàng…





Yến hội, ca múa, rượu ngon, món ngon.

Mỗi ngày Algol đều yêu cầu Menfuisu tham gia, càng ngày càng nghiêm trọng, lời nói mờ ám, động chân động tay. Menfuisu thì không thể phản kháng, chỉ có thể nhìn nam tử làm càn trước mặt bằng ánh mắt bốc hỏa, hận không thể chém hắn thiên đao vạn quả[1].

“Algol khốn kiếp, dùng thủ đoạn ti tiện như vậy bao vây ta… Minue, ta không thể nhịn được nữa.” Luôn lấy Carol ra uy hiếp hắn, nhiều lần đùa bỡn, uy nghiêm của một hoàng đế Ai cập để đâu cơ chứ?!

“Vâng, thưa hoàng thượng…” Vẻ mặt Minue vô cùng nghiêm túc, kiên định nhìn Menfuisu.

Hắn là cận vệ của hoàng thượng từ nhỏ tới lớn, thấy hoàng thượng chưa từng bao giờ ẩn nhẫn chịu đựng bị trêu chọc như vậy, cho dù hoàng thượng có quyết định thế nào, dù có phải lên núi đao, xuống biển lửa, hắn cũng sống chết đi theo. Như vậy, phải ép Algol giao cô gái sông Nile ra…

Trong lúc hai người âm thầm bàn mưu tính kế, một tiếng nói lướt qua tai bọn họ, trong nháy mắt Menfuisu và Minue đều hoảng hốt kinh ngạc…

Hãy yên tâm, chớ nóng nảy, không cần phản kháng, bình tâm chờ đợi thời cơ…

Ai?! Hai người quay đầu nhìn chằm chằm theo bóng dáng đám thị nữ vừa đi ngang qua, bọn họ không hề có chút bất thường nào, chậm rãi đi ra ngoài cửa điện.

… Vừa rồi là ai nói chuyện?

Trong hàng ngũ binh lính Ai Cập, không có nữ giới, chẳng lẽ thị nữ kia là do Carol phái tới sao?

Không cần phản kháng ư? Nhưng.. phải chờ tới khi nào mới tới thời cơ? Carol đang ở trong tay đối phương, đến nay vẫn chưa thấy người, tất cả lính Ai Cập trong thành đều bị nhốt vào đại lao, bản thân bị cầm chân ở chỗ này, binh lính ngoài thành e sợ an nguy của hắn, không dám có hành động lỗ mãng…

Khốn kiếp, còn phải nhịn tới khi nào? Carol, lâu lắm rồi không gặp em, em có khỏe không?

Lúc này, một thiếu niên thanh tú tới bên Algol…

“Anh…”





Đi ra khỏi đại điện, Tử Huyền quấn khăn che đầu, nhanh chóng thoát khỏi đám thị nữ, lao về phía tường thành.

Có lẽ lúc này gã thương nhân tham lam Caref đã đưa Carol tới rồi, ra ngoài thành cướp Carol chạy trốn, rồi quay lại cùng Menfuisu gây bạo động, đến lúc đó Algol sẽ… Hừ hừ…

Menfuisu à, còn một chút nữa thôi, đã khuyên ngươi yên tâm đừng nóng vội, hi vọng ngươi đừng có mang thêm rắc rối cho ta nữa.

Nghĩ như vậy, Tử Huyền nhanh chóng đi vào mật đạo mà mấy ngày này cô đã tìm thấy trong một đập nước dưới thành, nấp vào một nơi bí mật, chú ý động tĩnh xung quanh. Chỉ một lát sau, một con thuyền nhỏ lén lút đi vào.

“Dừng lại! Nơi này cấm thông hành !”

“Kiểm tra giấy tờ!”

“Được được được, ” Ánh mắt gã thương nhân béo ục ịch lóe sáng, cười tươi lấy lòng bình lính, “Tôi là thương nhân Caref, có giấy thông hành đây.”

Nói xong, đưa một cuộn giấy, binh lính tuần tra tiếp nhận, kinh ngạc nói, “Là giấy phép đặc biệt của đại vương ư?”

Một binh lính cao lớn thô kệch nghe thấy vậy đi tới, “Cái gì? Thương nhân Caref đã về rồi sao?”

Lập tức lại gần Caref hét lớn, “Hàng đâu?”

“Xin hãy chuyển lời tới đại vương, thương phẩm mà người cần, ta đã mang đến.” Nói xong quay người, nhấc chiếc rương tinh xảo trên chiếc thuyền nhỏ lên.

Carol đang nằm trong chiếc rương đó ư? Từ trong chỗ tối, Tử Huyền nhìn chằm chằm vào chiếc rương gỗ khắc hoa văn. Nói như vậy, cả hai nhân vật chính đều đã tới đúng chỗ, Carol, chờ ta, sẽ rất nhanh thôi, ta sẽ cứu cô ra ngoài!

Bọn lính nâng chiếc rương đi về phía hoàng cung Assyria, Tử Huyền cũng lập tức đi theo. Đi cả một quãng đường dài, lúc đi ngang qua đại điện, nghe thấy tiếng hỗn loạn, vô cùng ầm ĩ.

Nheo mắt nhìn tới, sao lại thế này?

“Mau rời khỏi đây! Carol không có trong thành! Báo cho tướng quân Honsu cùng tấn công thành!”

“…” Giọng nói của Menfuisu đã giải thích vấn đề mà Tử Huyền đang nghi hoặc…

Đờ người trong nháy mắt…

Không phải đã dặn hắn yên tâm, đừng nóng vội hay sao?! Phản cái gì mà phản chứ?

Hắn muốn ăn đòn à? Nhớ là Algol sẽ dùng tên bắn hắn… Hừ, bỏ đi, cho hắn chịu đau một chút! Dù sao cũng không chết được, trước tiên phải cứu Carol đã.

Bỏ lại trận chiến phía sau lưng, Tử Huyền lạnh lùng đi theo bọn lính đưa chiếc rương nhốt Carol đi tới một phía khác của cung điện.

“Carol, Carol…”

Ai? Là ai đang gọi tôi…

“Carol, tỉnh lại đi, ta đưa cô rời đi.”

Rời đi? Rời đi đâu mới được? A… Sao người tôi lại yếu ớt thế này, không thể cử động được…

Mấy tên lính Assyria đi thông báo cho Algon, Tử Huyền lẻn vào trong điện, mở chiếc rương gỗ, muốn đưa Carol rời đi. Nhưng, thật kỳ lạ, không giống với những gì cô biết, nét mặt Carol đỏ bừng, hôn mê bất tình… không giống như chỉ đơn giản là uống thuốc ngủ như vậy.

Hai gã thương nhân không thể làm hại Carol mới đúng, chẳng lẽ ở Hittite đã xảy ra chuyện gì sao?

Hiện giờ mang cô ta cũng được, nhưng theo tình tiết trong tác phẩm, có lẽ cô ta sẽ phải hạ mệnh lệnh đảo chiều lưu chuyển nước sông… nhưng bây giờ…

“Ưm…”

“Carol! Tỉnh rồi sao?”

Ánh mắt hơi hé mở dưới mái tóc vàng, đôi mắt màu xanh dần dần hé mở.

“… Asisu? Vì sao lại là chị… Đây là đâu…” Carol yếu hớt hỏi, một câu chưa nói hết đã thở hổn hển, sắc mặt ửng hồng.

Tử Huyền nhíu mày, “Đây là tẩm cung của Algol, cô đã bị hai gã thương nhân kia bán.”

“Cái gì? Nơi này là tẩm cung của Algol ư? Không! Sao có thể lại như vậy…” Yếu ớt thở hổn hển, “Caref và Hassan là người tốt, bọn họ đưa tôl tới Assyria tìm Menfuisu… Hassan đã cứu mạng tôi, bọn họ không thể bán đứng tôi.”

Tử Huyền mặc kệ Carol không tin, trực tiếp hỏi vấn đề trọng tâm, “Cứu mạng cô ư? Ta đang muốn hỏi, thân thể cô sao lại như thế này?”

Luôn tin tưởng người khác, Carol cuống quýt muốn kể lại chuyện Hassan thật sự là người tốt, “Lúc tôi ở Hittite, đã uống độc dược của hoàng phi Hittite… Là Hassan, là Hassan vất vả chăm sóc, tôi mới có thể sống được… Nếu đây thật sự là tẩm cung của Algol, vậy nhất định là có lý do, có lẽ bọn họ bị tập kích…”

Con nhóc này luôn dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, không hề có chút xíu cảnh giác nào sao?

Chưa cần tới Tử Huyền tiếp tục mở miệng, âm thanh huyên náo bên ngoài đã vọng vào tới tận đây.

“Menfuisu! Cô gái sông Nile vừa mới rơi vào tay ta!”

“Cái gì? Carol, nàng…”

“Bắn tên!”

“Á! ———— “

“Hoàng thượng!”





“Men, Menfuisu…” Carol giật mình, trợn mắt, “Đó là Menfuisu thật ư?”

Tuy rằng vẫn còn rất yếu, nhưng Carol vẫn dùng hết sức nắm lấy vạt áo Tử Huyền, lo lắng hỏi: “Vừa rồi có phải là… có phải là Menfuisu không?”

“Đúng vậy. Cô yên tâm, ta đưa cô ra ngoài trước, rồi sẽ quay lại cứu hắn.”

“Không…” Nước mắt đã tuôn rơi, “Asisu, hoàng đế Assyria nổi tiếng là bạo quân trong lịch sử, mau đi cứu Menfuisu đi… Chàng sẽ chết mất… Menfuisu, Menfuisu…”

Khàn cả giọng, hoa lê đẫm mưa[2].

Tử Huyền nhức đầu …

“…”

Không phải chứ, tiểu thư, cô nói khóc là khóc luôn à!

Đối với nước mắt bất ngờ, Tử Huyền trở tay không kịp, dù sao cô cũng ở trong thế giới Hunter đã lâu, nơi đó toàn những con người dũng mãnh không bao giờ rơi lệ, đối với nữ chính bưu hãn của chúng ta mà nói, cô không biết phải dỗ dành cô nhóc đang khóc yếu ớt kia thế nào.

“Khụ, ừm, cô đừng khóc nữa, yên tâm đi, hắn không chết được.”

“Không, Asisu, đi cứu chàng, xin chị, đi cứu chàng đi!… Assyria là dân tộc tàn bạo nhất trong lịch sử, bọn họ là dân tộc khát máu, nếu không nhanh chóng đi cứu Menfuisu, chàng sẽ bị Algol giết chết! Khụ, khụ,… xin chị, đi cứu Menfuisu đi… cứu chàng…”

Còn chưa nói dứt lời, thân hình Carol đổ ập xuống, ngã vào trong lòng Tử Huyền…

Hôn mê rồi.

Tử Huyền suy nghĩ một lát, lại bế Carol thả vào trong rương.

Với tình hình sức khỏe hiện giờ của Carol, ở lại trong cung điện là tốt nhất, dù sao Algol cũng không muốn cô ta chết, nhất định sẽ cứu sống, mà đã có Hassan ở bên cạnh, có thể chữa cho cô ta.

Bỏ đi, nếu Carol đã như vậy, vậy thì trò đánh sập Assyria ta sẽ thay cô ta hoàn thành là được…





“Hoàng đế Menfuisu ~ “

“… Là ngươi! Jamari! Ngươi tới làm gì?”

“Hoàng đế, ” Jamari đi tới, nhanh chóng ôm chặt thắt lưng Menfuisu, “Hoàng đế, thiếp rất nhớ người, rất nhớ người.”

Menfuisu bị xiềng xích giam cầm, không thể đẩy ả ra, chỉ có thể hét lớn, “Jamari! Ngươi là gian tế của Assyria phái tớ Ai Cập, hiện giờ còn muốn tới đây làm gì?”

“Không, Menfuisu, thiếp chưa từng bán đứng Ai Cập!” Jamari vội vàng giải thích, “Menfuisu, thiếp yêu chàng, sao thiếp có thể phản bội chàng được.”

Vừa nói, vừa xiết chặt hai tay, “Thiếp muốn cứu chàng ra ngoài, nhưng nơi này canh phòng cẩn mật, lén vào trong thăm chàng cũng không phải là chuyện dễ dàng.”

Menfuisu nhìn cô gái này, đã không còn trang điểm đáng sợ như yến hội lúc trước, trên đầu đội khăn sa tinh xảo, khuôn mặt thanh tú hơn rất nhiều, suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng nói,

“Jamari, vậy cô có thể đưa Carol chạy trốn được chứ?”

“Cái gì?”

“Đúng vậy, đúng vậy, Jamari, có thể giúp cô gái sông Nile chạy trốn được chứ?”

Bị nhốt tại phòng giam khác, binh lính Ai Cập nhao nhao lên.

“Đúng vậy, Jamri, cô yêu ta như vậy, hãy giúp ta lần này, giúp Carol rời khỏi hoàng cung.”

“…” Muốn ta cứu cô gái sông Nile ư?

“Thiếp sẽ thử xem.” Jamari lạnh nhạt nói, kéo khăn sa che mặt, “Thiếp phải đi đây, kẻo bọn cai ngục phát hiện ra mất.”

Tử Huyền trốn ở môt nơi bí mật, nhìn theo bóng dáng đang hầm hừ rời khỏi. Sau đó mới đi vào địa lao

“Hử?” Cảm giác có người đến, Menfuisu ngẩng đầu, “Jamari ư?”

“…”

Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn…

“Đi chết đi Menfuisu! Em có phải là hoàng đế Ai Cập không vậy, sao em lại ngốc tới mức này?!”

Giọng nói này…

Menfuisu, Minưê và toàn bộ binh lính Ai Cập đều kinh ngạc nhìn cô gái đội khăn che mặt, giọng nói này…

“… Chị?”

Tử Huyền cởi khăn che mặt, sau đó bắt đầu bộc phát toàn bộ buồn bực đã tích tụ nhiều ngày nay…

“Ta nói, em có muốn làm hoàng đế Ai Cập nữa không? Lúc trước ta đã nói, em ngoan ngoãn ở Ai Cập cho ta, chuyện Carol để ta giải quyết, kết quả thì sao, người ta chỉ cần một bức thư, có thể lừa em từ Ai Cập tới đây! Em đến cũng đến rồi, dù gì cũng mang theo mấy vạn đại quân, đánh nhau cũng không thua, vì sao em còn bị mấy câu nói vớ vẩn của Algol lừa gạt, còn ngu ngốc uống thuốc mê! Âm mưu rõ ràng như vậy, mà em còn cứ đâm đầu lao vào hả?!”

Nổi trận lôi đình…

“Chị, chị… là em lo lắng cho Carol,” bị răn dạy như vậy, Menfuisu yếu ớt giải thích, “Bởi vì không có tin tức gì của chị, mà Algol lại có chiếc vòng của Carol, kết hợp với manh mối ở sa mạc, em và Imhotep nghĩ Carol đang ở Assyria, nên muốn tới cứu nàng.”

Đối với chuyện không có tin tức, Tử Huyền hơi đuối lý, nhưng cũng không thể nói lý do không thể gửi tin về vì mình bị lạc đường được…

“Vậy hiện giờ thì sao, ta đã dặn em phải yên tâm, đừng nóng vội, em lại không nghe, trực tiếp bạo động, còn bị bọn chúng bắn thương, nhốt ở đây, chẹp, nhìn một thân toàn máu này, đáng đời!”

“… Người nói câu kia là chị ư? Nói như vậy là, rượu mấy ngày nay cũng là…”

“Hừ, đương nhiên là ta tráo, không lẽ em tin rằng Carol có thể làm được sao? Ta đã dặn em hãy yên tâm, đừng nóng nảy, chờ Carol tới là có thể cùng nhau rời đi, nhưng nhìn em hiện giờ, bị mất nhiều máu như vậy, còn bị xiềng xích, em cho rằng tóm được em trai của Algol là tóm được điểm yếu của hắn ư? Có đầu óc không thế, chẳng lẽ em không biết Algol tàn bạo thế nào ư?”

“Chị!”

Tử Huyền bị tiếng hét to dọa cho giật nảy mình, quay đầu nhìn lại cái người gọi là hoàng đệ đang bị xiềng xích.

À, suýt nữa thì quên, vị hoàng đế này vẫn còn là thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh.

Tử Huyền khoanh tay dựa vào vách đá lạnh lùng nhìn hắn nổi giận, hai người cứ giằng co như vậy…

“Nữ hoàng, hoàng thượng…”

Minue bị giam ở bên trong rất lo lắng, hoàng đế rất kiêu ngạo, mà nữ hoàng trước kia cũng luôn luôn dung túng, chưa bao giờ nổi giận với hoàng đế, mà hiện giờ, nhất định hoàng đế cảm thấy rất mất mặt, thẹn quá hóa giận, mà nữ hoàng cũng không nhu nhược như trước, không chịu nhân nhượng…

“Hoàng thượng, nữ hoàng cũng là lo lắng cho người, thấy người bị thương như vậy, nhất định nữ hoàng rất đau lòng, nên mới tức giận như vậy, hiện giờ chúng ta đang bị giam trong địa lao, trước hết nên tìm cách đối phó với Algon thế nào, cứu cô gái sông Nile ra mới là điều quan trọng.”

Carol đúng là điểm yếu của Menfuisu, quả nhiên, Menfuisu bắt đầu dao động.

“Chị, hiện giờ chị có thần lực, chắc chắn có thể cứu Carol, chị đưa nàng rời đi trước được chứ?” Mặc dù nói như vậy, nhưng đầu vẫn quay về hướng khác.

Hừ, dám nổi cáu với ta à?

“… Chị, chỉ cần cứu được Carol ra ngoài, em sẽ khai chiến với Assyria.”

Ta thèm quản ngươi à? Muốn đánh thì đi mà đánh.

“…” Cuối cùng, Menfuisu vẫn phải quay đầu, thực ra Tử Huyền nói đúng, đúng là hắn thiếu suy nghĩ, nhưng bị răn dạy trước mặt binh lính Ai cập như vậy, vô cùng mất mặt.

“Chị nói đúng, là em nhất thời sơ suất.” Ngẩng đầu nhìn Tử Huyền đang lầm lì, “Chị, hiện giờ chúng ta nên tìm cách giải cứu Carol, xin chị…”

Nhất thời sơ suất ư? Bỏ đi, cho hắn chút mặt mũi.

“Không phải em vừa mới nhờ Jamari sao, thế nào, giờ cần gì phải nhờ ta.”

Vừa rồi mới ôm ấp chàng chàng thiếp thiếp, không cảm thấy có lỗi với Asisu sao… Được rồi, thực ra thân thể ngốc nghếch này vẫn còn đang oán giận hoàng đế Ai Cập, cho dù ngươi bị xiềng xích, vẫn có thể đá văng Jamari, nhưng ngược lại ngươi lại để ả ôm ấp, coi thường lời nói của ta; dám không nghe lời ta… dám không nghe lời ta à?! (← cuối cùng thì đây mới là trọng điểm, trọng yếu nhất! )

“Chị, là em muốn lợi dụng Jamari mà thôi…”

Còn chưa nói dứt lời, tiếng nói bên ngoài cắt ngang lời hắn.

“Có thích khách! ! !”

Tiếng la hét ngoài địa lao vô cùng huyên náo.

“Tăng cường canh phòng!”

“Thích khách đang ở trong đại điện! …”

Thích khách? !

Trong địa lao, mọi người đều sửng sốt kinh ngạc.

Tử Huyền lập tức bỏ mặc đám người Menfuisu, phi thân rời đi, chạy tới hiện trường.

[1] Thiên đao vạn quả(千刀万剐): chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây.

[2] Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.