Bà Xã Đừng Chạy

Quyển 1 - Chương 18: Người câm?




Nó đang đi dạo trên cát dọc bờ biển, về đêm biển thật mát mẻ, còn gợi cho con người ta cảm giác mông lung, xa xăm..Đang đi đột nhiên một luồng ánh sáng lấp lánh chiếu thẳng vào mắt nó làm nó chói mắt lấy tay che lại, sau khi định hình được nó mới bỏ tay ra.

- Con gái!

Tiếng gọi làm đầu óc nó mơ hồ, xuất hiện trước mặt nó là hình dáng đó, hình dáng mà ngay đêm nó ao ước được gặp, được nhào vào lòng mà nũng nịu mà khóc cho thỏa thích..... mẹ nó đang đứng đấy!

- Mẹ.....

Nó kêu lên tiếng gọi thiêng liêng ấy, nhẹ nhàng như thể sợ người phía trước sẽ biến mất.

- Con gái của mẹ....... mẹ rất nhớ con....

Giọng bà cất lên dịu dàng, vẫy tay mỉm cười với nó.

- Có thật là mẹ không? Tại sao đến bây giờ mẹ mới tìm con... tại sao ba và mẹ bỏ rơi con...

Nó nghẹn ngào trong nước mắt.

- Mẹ xin lỗi..... xin lỗi con Nhi à!

Bà cũng nấc lên, nó không chần chừ chạy đến ôm bà, nhưng khi nó chạy đến hình dáng ấy từ từ hóa thành những hạt nhỏ li ti bảy sắc bay lên trời, nó với tay nhưng không thể chạm vào..

- Không mẹ ở lại với con đi......

- Mẹ đừng đi mà..............

Nó òa lên nức nở, miệng không ngừng la hét chạy theo từng hạt bảy sắc li ti đó ngã xuống bờ cát lạnh lẽo.

- Nhi của mẹ... ngoan nào.... ba và mẹ không thể ở cạnh con được nữa, con phải tự chăm sóc bản thân mình, nên nhớ mọi việc đều phải suy xét kĩ càng trước khi quyết định, con đã có người bảo vệ ta cũng đã có thể thanh thản ra đi...... yên tâm mẹ sẽ luôn dõi theo con trên mỗi chặn đường đời...... yêu con gái!

Giọng nói nhỏ dần rồi biến mất, hạt bảy sắc cũng tan biến........

- KHÔNG......

Nó bậc dậy mồ hôi ước đẫm trán, thì ra đây là mơ, từ khi ba mẹ nó gặp tai nạn nó chưa bao giờ mơ thấy họ sao giờ lại thấy rồi? Cả người nó run lên...

Quân đang ngủ giật mình thức dậy vì tiếng hét của nó, cậu chạy đến bên giường hỏi han.

- Em sao vậy?

Tay cậu lau mồ hôi trên trán nó, sau khi bình tĩnh lại nó lắc đầu.

- Không sao....

Nhìn xung quanh, đây là bệnh viện mà..... chợt nhớ ra nó liền hỏi Quân.

- Huy đâu?..... anh ấy đâu rồi!

Nhận thấy sự lo lắng hiện lên trên mặt nó cậu có chút buồn bã.

- Cậu ta.....

- Anh nói mau đi... Huy thế nào rồi? Chẳng lẽ.... chẳng lẽ.....

Không đợi Quân nói hết nó đã hoảng loạn hết cả lên, Quân lắc đầu thở dài rồi nói.

- Cậu ta ở phòng bên cạnh.

Nghe Quân nói nó giật phắt kim truyền nước lao nhanh ra khỏi phòng, Quân nhìn thấy mà đau lòng, kim truyền nước còn đọng lại 1 giọt máu nhỏ.

Tông cửa xông vào phòng, nó nhìn thấy hắn nằm đó mắt nhắm nghiền, mặt trắng bệch mà tim chợt nhói lên, kéo ghế ngồi sát lại, nó đưa tay sờ nhẹ vào gương mặt đó.

- Anh làm sao thế này?

Cảm nhận thấy da thịt không chút ấm áp của hắn nó sợ hãi... sao lại lạnh thế này.... đừng nói là..... nghĩ đến đó nó òa lên nức nở.

- Anh tỉnh lại đi mà....... sao lại như vậy.... anh không được chết bỏ tôi.......

Nó ra sức lay người hắn, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

- Hức..... tại tôi hết.... tất cả là tại tôi..... anh tỉnh lại đi.... anh muốn gì tôi cũng chiều theo ý anh mà.

Chân mày ai đó thoáng nhăn lại, tay khẽ cử động, mắt từ từ mở ra, nhìn cái đưa nước mắt nước mũi tèm lèm trước mặt không khỏi giật mình.

- Cô lại bị gì nữa vậy?

Hở.... tiếng ai vậy? Đang khóc ngon lành cũng ngưng lại luôn, nhìn xuống đã thấy ánh mắt kia đang nhìn nó chăm chú, mặc kệ nó không quan tâm mà chỉ hét lên đầy sung sướng.

- Anh chưa chết.... hay quá anh còn sống......

Hắn càng nhíu chặt chân mày.

- Cô nói ai chết hả?

- Anh đó... khi nãy người anh không một chút hơi ấm làm tôi cứ tưởng anh tắt thở rồi!

Trời ạ... hắn tức chết với nó mất, cũng may hắn không bị bệnh tim không thôi chắc đột tử tại chỗ.

- Sao cô không ở yên trong phòng truyền nước qua đây làm gì?

Lúc hắn được cứu lên vết thương ở bụng vì vận động mạnh đã rỉ máu, mọi người khuyên hắn nên vào cấp cứu trước nhưng hắn kiên quyết qua phòng xem nó thế nào, thấy nó chỉ đang truyền nước hắn mới yên tâm cùng bác sĩ vào phòng cấp cứu băng bó lại vết thương.

- Tôi lo cho anh mới qua đây!

Hắn cười cười kề sát mặt lại gần mặt nó nói.

- Cô đang lo cho tôi đấy à!

Cái điệu bộ này làm tim nó loạn nhịp hết cả lên, hắn đúng là bệnh mà vẫn con sức quyến rũ quá đi, nó đẩy mạnh hắn ra.

- Anh ..... anh ....ngồi yên đó cho tôi.

Thấy bộ dàng lúng túng của nó hắn phì cười ngồi ngay ngắn trở lại, nó suy nghĩ gì đó hỏi hắn.

- Mà anh không sao thật chứ?

Nghe nó hỏi hắn vô thức lấy tay để lên bụng, lắc đầu.

- Không sao?

Nó nghi hoặc.

- Thật không?

- Thật.

- Vậy để tôi xem.

Nó thản nhiên nói, tay kéo chăn lên xem vết thương của hắn nhưng đã bị hắn chặn lại.

- Làm cái gì vậy?

- xem vết thương chứ làm gì, bỏ tay ra....

- Tôi không sao..

Nhưng nó vẫn lì lợm kéo cho được cái chăn ra, hắn cũng không vừa ra sức giữ chặt.

- Cô muốn xàm sở tôi hả?

Nó ngừng lại liếc xéo hắn.

- Mơ à! Tôi chỉ muốn xem anh bị thương cỡ nào thôi để tôi còn chuẩn bị.

Hắn tò mò hỏi.

- Chuẩn bị gì?

- Nếu sắp chết tôi còn chuẩn bị chôn anh đó đồ đáng ghét.

Nó gào lên với hắn rồi đi thẳng ra khỏi phòng luôn, hắn nhìn theo với ánh mắt đầy sát khí.

Trở về phòng bệnh, nó thay bộ đồ bệnh nhân kia ra, chỉ là sợ hãi quá nên ngất thôi mà cũng đưa nó vô đây mấy người này dư tiền mà, dư tiền thì mua đùi gà chiên cho nó ăn đi, như vậy không phải thực tế hơn sao? Vì bực bội hắn nên nó gom hết tất cả cùng chửi 1 lượt. Quân đi vào thấy nó đang thu sếp quần áo bèn hỏi.

- Em định về sao?

- Dạ... em không sao vẫn nên về thôi!

Nó ngồi xuống giường, Quân cũng tiến đến ngồi cạnh.

- Nếu em khỏe rồi để anh đưa em về.

Trước lời đề nghị của Quân nó lắc đầu.

- Không phiền anh đâu, em còn có lỗi với anh chuyện thất hẹn hôm trước nữa.

Nghe nó nói Quân cũng thắc mắc hỏi.

- Tại sao hôm đó em không tới....

Suy nghĩ một lát nó bèn trả lời thật.

- Hôm đó em đang trên đường đến chỗ hẹn thì gặp bọn côn đồ.

Quân lo lắng hỏi.

- Vậy em không sao chứ? Chúng nó làm gì em?

- Chúng nó chỉ đánh em vài cái thôi... cũng may có Huy đến.

Lại là cậu ta cứu nó, mỗi lần nó gặp nguy hiểm người xuất hiện không phải cậu mà là cậu ta, tại sao ngay cả bảo vệ người mình yêu mà cậu cũng không làm được.

- Cậu ta tốt với em quá!

Nó cũng không biết hắn đối với nó là như thế nào nữa.... có lúc lạnh nhạt có lúc dịu dàng....

- Anh ấy đối với em lúc gần lúc xa!

Buông 1 câu nó xách quần áo ra khỏi phòng, Quân suy nghĩ gì đó một lúc rồi cũng đuổi theo. Trên xe thấy nó cứ lẩm bẩm cậu hỏi.

- Đang lẩm bẩm gì thế?

-Em đang nghĩ sẽ nấu gì cho Huy...

Ánh mắt Quân tĩnh lặng lạ thường.

- Vậy à?

- Anh ta kén ăn lắm, nếu là cháo thì chỉ ăn cháo thịt bằm thôi anh ta mà thấy cháo cá là hét ầm cả lên.

Nó biết rõ về hắn như vậy ư? Chẳng lẽ nó thích hắn rồi, vẻ mặt Quân càng hiện nét không vui rõ rệt.

- Em biết rõ quá!

- Chứ sao... em là người.....

Đang nói chợt nó im bặt vì nhận ra mình hớ lời rồi, Quân nhìn nó khó hiểu.

- Em là người gì?

Nó cười giả lã.

- Không... em chỉ là bạn cùng bàn thôi!.... mấy cái đó nghe Tuấn và Hoàng nói nên em mới biết...

Nghe nó nói vậy Quân như trút được nỗi lo trong lòng.

- Ừ... thôi mình về!

Chiếc xe lăn bánh, nó thở phào nhẹ nhỏm xém xíu là lộ hết rồi, may quá!

Để nó dừng lại ở chỗ cũ, Quân quay xe trở lại bệnh viện. Mở cửa phòng bệnh Quân thấy hắn ngồi dựa lưng vào thành giường, gương mặt có hơi mất sức sống.

- Cậu thế nào rồi!

Hắn nghe tiếng thì quay lại, nhàn nhạt trả lời.

- Tôi không sao.

- Cậu thiếu chút nữa đã chết mà nói không sao?

Quân nhớ đến cảnh tượng lúc đó mà không khỏi sợ hãi. Người cứu hộ xuống tới, dây cáp đã đứt lìa 1 bên, nếu hắn không can đảm giữ chặt tay anh cứu hộ thì cả hắn và anh ta đã rơi xuống rồi, lên đến nơi vùng bụng của hắn đã nhuốm đỏ 1 khoảng áo vì hắn dùng lực phần bụng vừa phẫu thuật bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Quân phục hắn, nếu là cậu chắc gì đã giữ chặt được tay người cứu hộ cho đến khi lên trên trong tình trạng như thế!

- Đừng nhìn tôi như thế chứ!

Quân có lòng tốt quan tâm hắn lại dùng ánh mắt đó là sao... cái con người này lúc nào cũng lạnh nhạt như vậy ư..??

- Nói đi, anh đến đây không phải chỉ hỏi thăm tôi.

Hơi ngạc nhiên vì bị hắn nhìn ra như vậy nhưng Quân cũng không ngần ngại nói thẳng.

- Cậu thích Nhi?

Câu hỏi mà Quân muốn biết và muốn chính miệng hắn trả lời chứ không phải cậu đoán già đoán non.

- Có liên quan đến anh?

Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại Quân.

- Có chứ! Sao cậu trả lời đi... không dám thừa nhận à!

Chợt hắn nhếch miệng cười nhìn Quân nói ngữ điệu không nhanh không chậm.

- Tôi có gì không dám.... nếu tôi nói thích anh sẽ nhường?

- Không... tôi sẽ không nhường... nếu cậu thích Nhi vậy chúng ta cạnh tranh công bằng thôi!

Quân cười cười trả lời, đúng là cậu nghĩ gì đều bị hắn nhìn ra, còn cậu một chút cũng không nhìn ra hắn đang nghĩ gì, con người hắn thật là sâu sắc.

- Anh đã nhận ra một số chuyện rồi còn muốn cạnh tranh sao?

Cả người hắn toát lên vẻ kiêu ngạo, lạnh nhạt người khác khó mà tiếp xúc, hắn nhìn Quân như chắc chắn.

- Thì đã sao? Thắng thua vẫn còn chưa rõ!

Trước vẻ nghiêm túc của Quân hắn cũng gật đầu.

- Được tùy anh vậy, nhưng tôi nhắc cho anh nhớ anh đã có hôn ước, anh càng đến gần Hiểu Nhi sẽ càng không được yên ổn. Những chuyện đã xảy ra tôi không tin chỉ là tình cờ, trước khi tôi ra tay thì anh tự đi mà giải quyết đi!

Quân rời khỏi bệnh viện, tâm trạng anh vốn đã không tốt nay còn tệ hơn, từng câu từng chữ cuối cùng mà hắn nói vây quanh đầu óc Quân. Những nguy hiểm mà nó gặp phải chẳng lẽ thực sự do Mỹ Linh sắp xếp, anh cần phải điều tra rõ ràng, nếu anh đã nói như vậy mà Mỹ Linh vẫn không nghe thì đừng trách anh vô tình.

Cậu lấy điện thoại gọi cho ai đó rồi nhanh chóng lái xe đi.

1 Tuần sau.

Cuối cùng hôm nay hắn cũng được xuất viện rồi, không gì tuyệt vời hơn như vậy, cả tuần qua hắn đã chịu đựng hết cực hình này đến cực hình khác từ nó. Mỗi ngày nó đều đem vào viện hết món này đến món khác mà nó mới học được, hắn hiển nhiên trở thành chuột bạch của nó. Nhiều món ăn được, nhiều món hắn vừa cho vào miệng đã nôn hết ra, vì nhẫn nhịn cho nó vui nên hắn mới nhắm mắt nhắm mũi mặc kệ nó muốn làm gì thì làm... nhưng mà nó cứ được nước lấn tới, không thể nhẫn nhịn thêm nữa hắn mới gắt lên với nó " Dẹp ngay cái ý định sáng chế món mới của cô đi nếu không tôi trừ 50% tiền lương!" Phải thế nó mới chịu nghe lời. Nhưng trớ trêu là dẹp được cái này lại xuất hiện cái khác, nó không nấu ăn nữa mà chuyển sang đọc báo. Sáng nó đi học thì không nói gì... trưa, chiều nó rãnh rỗi là lôi đủ thứ báo, tạp chí ngôi sao, thời trang, ẩm thực, thể thao..... vào hành xác lổ tai hắn... nhìu lúc hắn muốn xỉu đi cho đỡ phiền. Nó đúng là khắc tinh của cuộc đời hắn, chịu hết nổi sự tra tấn dã man hắn bèn nảy ra một ý.

- Cô mà còn đọc nữa là tôi hôn đấy!

Lúc đó nó chỉ cười khì khì rồi chuồn mất dép, từ đó về sau nó chẳng dám đá động gì đến cuốn tạp chí cả.

Hôm nay nó cùng hắn đến trường sau một tuần đi học lẻ loi, vào đến lớp nó đã thấy Vy ngồi ở đó, mặt nhỏ buồn thiu, lo lắng nó tới ngồi bên cạnh hỏi han.

- Mày sao vậy?

Vy im lặng không trả lời càng làm nó thêm lo.

- Vy.... mày bị gì vậy nói tao nghe đi??

Nhỏ nhìn nó cất giọng buồn thâm thẩm.

- Tao với anh Nam cãi nhau rồi!

Lại là Nam, suốt ngày làm bạn nó buồn đừng để nó gặp nó sẽ xé xác anh ta ra gừ...

- Mà chuyện gì mới được?

Chỉ đợi có thế nhỏ òa lên nức nở.

- Anh ta dám trễ hẹn với tao, tao gọi cũng tắt máy, hôm qua tao gọi đi còn nghe có tiếng con gái bắt máy nữa mày nói xem anh ta thật quá đáng!

Nó đứng dậy vỗ cái bốp lên bàn, mặt hầm hầm.

- Gan nhỉ? Được rồi mày nín đi tao sẽ xử anh ta giúp mày!

- Thôi không cần, chuyện này tao sẽ tự giải quyết!

Nhìn gương mặt cương quyết của Vy nó cũng ủ rủ gật đầu.

- Được rồi, tùy mày... có gì thì gọi cho tao.

- Ừ!

Những điều nó và vy nói lọt vào tai hắn, chắc vụ này có hiểu lầm gì đây mà, Nam không phải kẻ lăng nhăng như vậy.

Tiết học bắt đầu cắt đứt những chuyện ngoài lề của tụi học sinh, mọi người tập trung vào việc học và.... chờ giờ ra chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.