Bà Xã Đừng Chạy

Quyển 1 - Chương 11: Đập phá




Bước chân đi trên hành lang nhẹ nhàng, m ỗi bước đi, tiếng người huyên náo lại càng xa dần.

Mỗi một chén rượu đi vào cổ họng, hắn lại liếc mắt về phía góc sảnh. Ngay thời điểm nàng rời đi, hắn muốn đứng lên, mà cánh tay đã bị người bên cạnh giữ chặt.

Một lát sau, Thiên Tứ đến gần, nói nhỏ vào tai hắn: "Vũ phi nương nương cảm thấy trong người ko khỏe, xin phép được trở về Bạch Viên sớm!"

Biết bản tính nàng cũng ko thích nơi chốn náo nhiệt này, hắn phất tay ra điều đã biết và cho lui sau đó lại vùi đầu vào chén rượu mà người bên cạnh đã sớm đưa mắt dò xét.

Dưới đài, Thái tử Thiên Lang Quốc chỉ giữ thái độ yên lặng, ánh mắt nhìn về khoảng trống rồi cụp xuống, rất nhanh ko để lại dấu vết.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Phòng sách cũ khá tối, do khối lượng sách lưu giữ quá nhiều, hoàng cung đã chuẩn bị một phòng sách mới to hơn gấp nhiều lần, số lượng sách cũng đã được vận chuyển qua gần hết, trên giá sách giờ chỉ còn lại những bộ kinh thi đã cũ và ít giá trị sử dụng. Do vậy chỗ này cũng ít được cắt cử người canh giữ.

Một cơn gió lạnh thổi qua, đèn lồng lung lay trong đêm, tiếng cót két của cánh cửa vang lên, không gian đen quánh. Vũ Đồng bước vào, thoang thoảng là mùi giấy cũ nhưng vẫn rất sạch sẽ. Nàng giơ đèn lồng lên cao, bước sâu vào, rồi châm đèn cùng nến, căn phòng tỏa ra thứ ánh sáng vàng rực.

Sau lưng có tiếng bước chân, quay lại, bóng người trầm ổn hiện ra trên nền xanh tao nhã. Hôm nay hắn ko mặc chiến giáp, chỉ là một bộ tố y nhẹ nhàng thoải mái, nhưng hắn gầy đi trông thấy.

Nàng gọi khẽ: "Trúc!"

Hắn nhoẻn miệng cười, nụ cười trong veo.

Vũ Đồng cũng cười theo, hắn vẫn ổn lắm.

Hắn bước đến, nhìn nàng một lượt, đôi mắt cong cong: "Nàng tốt lắm, ta lại lo hão nữa rồi!"

- Ta cũng lo là ngươi có chuyện gì, nhưng nhìn thấy ngươi hôm nay, nhẹ lòng hơn rồi! Nhưng mà có lẽ ko thể hàn huyên lâu hơn với ngươi được, chúng ta ở chỗ này ko hay cho lắm!

Trúc với lấy đèn lồng, xoay trong tay, nhẹ giọng: "Ừa, để ta đưa nàng về, đúng là ở đây ko tốt lắm, nhưng dù cho có chuyện gì xảy ra, chỉ cần nàng gọi ta, khó khăn mấy ta cũng sẽ tìm đến!"

Lời nói rất chân thành, nhưng nghe vào vẫn có điểm kì quái, Vũ Đồng lẩm bẩm: "Ta gọi ngươi...đến đây?"

Trúc cúi đầu, nhìn vào Vũ Đồng, nhăn mi: "Mới đầu ta cũng thấy lạ, vì sao lại chuyển địa điểm đột ngột quá, vả lại, chỗ này dường như ko thích hợp..."

- Chuyện đại điểm...ta sao...đâu có...ko phải là ngươi gửi giấy nhắn lại sao?

"Rầm" tiếng cánh cửa gỗ nặng nề đóng lại. Trúc nhanh chân chạy lại, đẩy cửa ra, nhưng cánh cửa nặng nề vẫn bất động, hắn quay lại nhìn Vũ Đồng, giọng nói có vẻ lo lắng: "Có vẻ bị ai đó khóa trái bên ngoài rồi!"

Nàng giật mình, chạy lại, đẩy mạnh, sau đó thở dài quay qua nhìn hắn: "Bị lừa rồi!"

Trúc quay lại trấn an, xoa xoa đầu nàng, cười nói: "Ko sao, chúng ta sẽ thoát khỏi đây!"

Nói rồi hắn đưa nàng lùi lại, tiến đến trước cửa, nhắm mắt, vận công, hai bàn tay hắn phát ra ánh sáng đỏ rực, đúng rồi Vũ Đồng đã quên, hắn chính là một dũng tướng có tiếng nhất nhì tại Dục Hỏa Quốc.

Nhưng một giây sau, đột nhiên thân hình hắn lảo đảo, khuỵu xuống, dưới chân, những giọt màu đỏ tươi rơi xuống...là máu!

Vũ Đồng sợ hãi, chạy vội lại, đỡ lấy hắn, hắn lau khóe môi, mìm cười bất đắc dĩ: "Ko xong rồi, hình như ta bị trúng độc!"

- Đừng nói nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi, chắc một lát sẽ có người tìm chúng ta, ko sao đâu...

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Yến tiệc lên đến cao trào, Thái Tử Thiên Lang Quốc dâng tặng một số lễ vật.

Diệm Cơ nhẹ nhàng nâng lên vài thứ, quay sang Cổ Nghịch Hàn cười nói: "Thiếp muốn để dành vài món đưa cho Vũ Phi, nàng ấy đã giúp đỡ thiếp rất nhiều, nhờ có Vũ Phi mà thiếp với chàng được ở bên cạnh nhau, là ân nhân của thiếp..."

- Được rồi, tùy ý nàng! Hắn bâng quơ, tiếp tục nâng chén rượu, dường như chỉ có ly rượu ngọc mới là thứ hấp dẫn nhất ở đây.

Diệm Cơ cắn chặt môi dưới, ko tiếng đông ai oán nhìn lên vũ đài trình diễn những màn múa nóng bỏng nhưng vô vị đến thảm hại.

Một lát sau, có người đến đứng sau Diệm Cơ thì thầm điều gì đó, một nụ cười thoáng xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất.

Cổ Nghịch Hàn nhìn thấy người trong lòng có vẻ ko yên, nhạt giọng hỏi: "Diệm Cơ, nàng có chuyện gì sao?"

Gương mặt đẹp như hoa nhíu lại, khổ sở, muốn nói lại ko, hai bàn tay cứ xoắn xít lại. Một lúc sau, ngước đôi mắt ngập nước lên, nhỏ giọng thở dài: "Người của thiếp tìm đến Bạch Viên để đưa tặng phẩm, song lại ko thấy Vũ Phi ở Bạch Viên, hỏi bọn chúng nô tài, ai cũng lắc đầu, nói từ lúc rời đi dự yến tiệc, Vũ Phi chưa hề quay lại Bạch Viên, ko biết có chuyện gì..."

Chưa kịp nói hết câu, đã thấy huyết mâu đỏ như máu, lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm bắn qua, giọng hắn rất trầm, tưởng như ko phải là giọng nói ở thế giới này: "Nàng vừa nói gì, Vũ Đồng ko ở Bạch Viên?"

Nói rồi ko kịp nhận ra mình đang làm gì, bàn tay đã nắm chặt lấy cằm của Diệm Cơ, lặp lại câu hỏi lần nữa mà nàng ta chỉ có thể run rẩy, nhìn vào đôi con ngươi lãnh khốc ấy.

Vài phút sau, Thiên Tứ chạy hồng hộ trở về, báo với hắn một tin tức chẳng tốt chút n ào, ko thấy Vũ Đồng ở Bạch Viên.

Hắn bật dậy, quàng lấy áo khoác lông đen tuyền, nhìn khắp một lượt, cuối cùng ánh mắt hướng về phía vị trí còn trống, nhíu mày. Hắn nhớ đã có người báo lại, rằng nàng cảm thấy ko khỏe, muốn trở về nghỉ ngơi sớm...!

Mà bây giờ nàng biến mất, cùng với người đó!

Phất áo, ko kiêng nể ai, hắn rời đi, ra lệnh cho tất cả mọi ngươi tìm kiếm.

Từ lúc nào, Thái Tử Thiên Lang Quốc Thương Hiên, đã đứng ngoài hoa viên, một đoàn người Thiên Lang Quốc lập tức bật dậy, biến mất trong đám người, chứng tỏ năng lực của bọn họ đều là nhất phẩm.

Nhìn thấy hắn, Thương Hiên cười lạnh: "Ta cũng muốn tìm người, ko may, chúng ta lại giống nhau, cùng tìm chung một thứ!"

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ánh nến leo loét cháy, ko gian yên lặng lúc này chợt động, hơi thở mạnh dồn dập vang lên, Trúc đột nhiên cứng người, đôi mắt đục ngầu nhìn về phía Vũ Đồng. Hắn giơ tay về phía nàng, hổn hển: "Vũ Đồng...ko ổn..."

Nàng quay lại, nhìn thấy Trúc khổ sở nhăn mày, chợt thấy kỳ quái, tiến lại gần, đưa tay lên xoa trán hắn. Cảm giác mát lạnh mềm mại của bàn tay nhỏ đưa đến đánh đổ hoàn toàn sự kháng cự và phòng vệ của hắn. Hắn giữ chặt lấy bàn tay nàng, đưa xuống in lấy những nụ hôn ướt át.

Hành động của Trúc l àm Vũ Đồng điếng người, nàng giật mạnh, lùi lại, thốt lên: "Trúc...ngươi...sao...?"

- Vũ Đồng...có người hạ dược vào nến...!

Một phút trấn tĩnh, hắn lại trở về trạng thái hư ảo tràn đầy dục vọng. Hắn muốn ngồi dậy, vươn tay về phía nàng, một tay còn lại kéo lộ nửa thân trên, lồng ngực trần trụi hiện ra làm Vũ Đồng giật bắn người, lùi lại. Nhưng cánh tay rắn chắc của hắn đã nắm lấy cổ chân của nàng.

Vũ Đồng giãy giụa muốn thoát ra, nhưng cánh tay hắn như gọng kìm cứng rắn mạnh mẽ kéo nàng lại, sợ hãi , hoảng loạn, nàng vùng ra, chân đạp mạnh tay hắn. Trúc lắc đầu, bàn tay hết nắm chặt lại nới lỏng, giọng khản đặc: "Vũ Đồng...ta chịu ko nổi... tránh xa ra... tránh xa...!"

Tuy nói vậy, bàn tay nóng bỏng vẫn giữ chặt cổ chân nàng, mà phần thân trên đã trần trụi, cả thân người xiêu vẹo như muốn đổ ập lên người nàng.

Vũ Đồng hét lên tuyệt vọng, những giọt nước mắt rơi xuống, trong suốt như trân châu: "Trúc... nếu như xảy ra chuyện đó...ta sẽ ko bao giờ gặp ngươi nữa...sẽ hận ngươi cả đời...vì vậy... hãy kiềm chế....!"

Người hắn run rẩy, đình trệ, cuối cùng, hắn n gước đôi mắt mờ mịt, vuốt những giọt nước mắt trên mặt nàng, dùng hết sức lực còn sót lại, thở mạnh: "Vũ Đồng...trói ta lại, nàng trói ta lại đi...sẽ ổn thôi...mọi chuyện sẽ ổn thôi!"

Vũ Đồng đẩy Trúc ra, nhìn hắn, hỏi: "Ổn ko, như vậy có ổn ko?"

- Làm đi, cầu xin nàng, hành động đi!

Trúc nhìn nàng, bàn tay mân mê những giọt nước mắt nóng hổi, khổ sở nói: "Ta ko muốn nàng hận ta...cả đời...!"

Vũ Đồng nhìn hắn kiên đinh như thế, mạnh mẽ đứng dậy, kéo lấy dây lưng đã bị hắn run run quấn quanh người hắn, rồi vòng ra cây cột sau lưng, sợi dây ko đủ dài, nàng rút luôn dây lưng quấn bên hông nối lại, vòng qua mấy vòng chắc chắn, rồi thắt nút, đoạn quay lại hỏi hắn ổn ko, chỉ thấy hắn cười, nhìn nàng, gật gật đầu ra hiệu, thân người do tác dụng của thuốc vẫn ko ngừng giãy giụa, chốc chốc tràn ra tiếng rên rỉ.

Nhưng trải qua một loạt các hoạt động mạnh đổ mồ hôi, Vũ Đồng cảm thấy cơ thể bắt đầu biến đổi kỳ lạ.

Cảm giác khô nóng bắt đầu tràn ngập cơ thể, chẳng lẽ, dược bây giờ mới phát tán. Như vậy là do Trúc vận công, nên làm cho dược ngấm nhanh hơn phát tán sớn hơn còn nàng thì đến giờ mới có tác dụng.

Cố gắng áp chế cảm giác khó chịu trong người, Vũ Đồng ôm lấy thân thể lăn tròn trên nền đất lạnh nhưng vẫn ko áp chế được sự khô nóng tản ra thân thể.

Bàn tay ôm lấy thân mình từ từ lần mò đến mép áo, muốn cởi ra, thực sự là khó chịu. Thân hình cao lớn bất động của nam tử hiện ra trước mắt, nàng muốn đền gần, lao vào vòng tay của hắn.

Ko biết bằng cách nào, nàng bò qua phía Trúc, vòng tay qua ôm hắn, nghe tiếng hắn rên rỉ, gọi tên nàng, đôi môi lướt qua phần da mặt nhẵn nhụi, cuối cùng dừng lại trên hai cánh môi mỏng lành lạnh, muốn hôn xuống.

"Không...ko được...". Đầu óc mơ màng có một tia thanh tỉnh, nàng run rẩy, chế ngự bàn tay càn quấy của chính mình, muốn rời đi, nhưng cảm giác tốt đẹp trên cơ thể nam tử trước mặt như vòng thuốc p hiên quấn chặt lấy nàng.

"Phải tỉnh táo..."

Đúng vậy phải tỉnh táo, ko thể phạm sai lầm. làm sao để quên đi dục vọng bản thân, làm sao...làm sao?

Bàn tay chạm vào chuôi dao găm lúc nào cũng được Trúc đeo bên hôn khiến Vũ Đồng hơi giật mình.

Cho đến khi bàn tay đã nổi gân xanh chậm chạp chạm đến nó, một luồng sức lực cuối cùng trào lên, rút mạnh trấn định cơn hỏa dục trong người, dứt khoát đâm xuống, mạnh mẽ, sâu hoắm.

Tiếng thét đau đớn vang lên trong đên tĩnh lặng, Trúc sững sờ nhìn đôi tay nàng bị con dao găn ghim xuống mặt đất, gào lên, ko còn giữ được bình tĩnh: "Không...nàng làm gì vậy Vũ Đồng!"

Mà theo sau tiếng thết chói tai khổ sở tuyệt vọng của nữ tử là nụ cười tươi như gió xuân tháng 3, chỉ thấy môi nàng mấp máy, nói ko tròn chữ, dường như những câu nói này đã rút cạn sinh lực của nàng: "Như vầy...là ổn rồi...ổn rồi!"

Chuôi dao găm vẫn còn hơi rung động, lập túc được một bàn tay lành lặn rút nhanh ra, máu phun lên thành từng sợi nhỏ, bắn lên một mảng đỏ tươi trên nền hoa tím nhạt màu, tạo thành những đóa hoa máu đỏ tươi rực rỡ.

Cuối cùng, thân thể nhỏ bé đỏ gục xuống, như cọng cỏ dại oằn mình trước cơn bão táp phong ba.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Bẩm báo Vương, có người, nghe thấy tiếng hét trong phòng sách...

Một t ên lính thị vệ hổn hển chạy vào. Tuấn dung lãnh khốc đã ko còn giữ được bình tĩnh, hắn gạt ra, hét lên: "Còn ở đây làm gì, mau đến phòng sách!"

Một cú nhún người, bóng dáng Cổ Nghịch Hàn đã biến mất, mà Thương Hiên cũng ko thấy đâu, cánh cửa phòng sách hiện ra trước mắt, chưa kịp đến gần đã nghe tiếng gào thảm thiết: "Không...nàng làm gì vậy Vũ Đồng!"

Tiếng gào thê lương gây chấn động lòng người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.